Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 19 : Nguy hiểm
- Tối nay cẩn thận..? Rốt cuộc là Đại tỷ muốn nói chuyện gì???
Dương Quả nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Vắt óc suy nghĩ về chuyện của Dương Hi.
- Động não... động não xem nào... ưm...
Dương Quả vò đầu, thực là không ngủ được nha... nghĩ coi nào... aha... thôi kệ đi... chắc Đại tỷ đùa vui thôi... ưm ưm... đùa vui thôi...
Dương Quả tự trấn an bản thân, rồi dần dần khép hờ hai đôi mắt, đầu lại nghĩ về lời hứa của Nguyệt Diễm, tự hỏi nếu mình có trở thành Thái tử phi sẽ như thế nào....
- Khoan đã... Thái tử phi....
Dương Quả chốc bật dậy, đầu hiện lên mớ tiểu thuyết đã đọc... lại nghĩ đến nhân vật nữ chính trước khi lấy chồng thường bị... a... cướp sắc nha... nàng đây cũng được ban hôn cho Nguyệt Diễm là Thái tử... có khi nào... ý của Đại tỷ là.... không... chắc sẽ không có chuyện đó đâu... thân thể này mới 5 tuổi thôi mà....nhưng lỡ...
- Không sao...nếu có chuyện gì.. thứ này sẽ giúp mình...
Dương Quả hướng cánh cửa tủ, nhón nhón chân mở ra lấy 1 cái lọ gì đó, khẽ lắc qua lắc lại rồi mỉm cười cất vào ống tay áo...
* Bịch*
Dương Quả đột nhiên nghe tiếng động, lại thấy bóng dáng của Tiểu Hoa và Phúc Linh ở sau cánh cửa ngã gục xuống... nàng lo lắng... không kiềm chế được bản thân chạy về phía cửa...
- Hoa tỷ Linh tỷ... hai tỷ sao v....ưm...ưm...
Dương Quả vừa mở cửa, 1 bóng đen đã ôm lấy nàng, tay bịt miệng của nàng, hạ nhân trong viện của nàng đều đã như Tiểu Hoa và Phúc Linh nên cho dù nàng cố dãy dụa thế nào cũng không 1 ai nghe thấy đành ngoan ngoãn bị bóng đen đó đem đi...
Dương Quả nàng bị vác trên vai, miệng lại ngậm 1 miếng khăn khiến không thể nào la hét lên được.
* Bịch*
Hắc y nhân đó thả nàng xuống đất, xung quanh đều là rừng hoang vắng, chốc lát lại có thêm một hắc y nhân khác lại bước đến.
- Các ngươi... bắt ta làm gì...!!!
Dương Quả vừa tiếp đất, vội lấy tay vứt bỏ miếng vải kia ta. 1 trong hai tên còn lại chạy đến giữ chặt lấy tay nàng.
- Tất nhiên là chúng tôi nhận tiền rồi làm việc...
Hắc y nhân đó bước gần đến Dương Quả đang dãy dụa, nước mắt nàng khẽ tràn ra, nàng không thể phủ nhận là nàng đang sợ...
- Làm ăn của chúng ta lần này chỉ là 1 đứa nhóc, ngươi tự xử lý đi, ta đi lấy tiền.
Hắc y nhân đang giữ tay nàng đẩy nàng tới tên trước mặt rồi rời đi. Cả hai tên đều bịt mặt, tuy Dương Quả không nhận ra nhưng nàng chắc chắn tên vừa đi là người lớn, nhưng tên này tuyệt đối chỉ 15 hay 16 tuổi, hắn chỉ cao hơn Nguyệt Diễm nữa cái đầu, tuy vậy... hắn rất mạnh...
Đè Dương Quả xuống dưới...
- Ngươi định làm gì... ta mới 5 tuổi... 5 tuổi thôi đấy...
Dương Quả sợ hãi, hai tay nàng đều bị khóa chặt... nè nè... không phải hắn muốn xxx nàng chứ... nàng mới có 5 tuổi đầu thôi đó...
- Ta không quan tâm, chúng ta nhận tiền rồi làm nhiệm vụ... mà nhiệm vụ lần này là... hủy danh tiết của tiểu cô nương đây...
Hắc y nhân giọng không cao không thấp nói với Dương Quả đang sợ hãi.
- Tại sao phải làm việc này chứ...
Dương Quả lên tiếng ( T/g: Phục Quả luôn, giờ này mà còn đàm phán -_-)
- Vì sao?... Có tiền mới có cơm ăn...
Hắc y nhân nói. 1 tay giữ hai tay Dương Quả, tay kia lại lần xuống mở y phục của nàng...
- Ngươi thực rất đáng yêu... chỉ tiếc... thực xin lỗi...
Hắc y nhân nói với Dương Quả, nàng nhìn... sao nàng thấy được vẻ bi thương trong mắt hắn... aaaaa suy nghĩ gì chứ... tình thế nguy hiểm lắm rồi... nàng 1 tay dãy khỏi tay hắn... lại cầm lọ thủy tinh lúc nãy, trực tiếp đổ lên mặt hắn...
- Khụ khụ... ngươi... khụ khụ...
Hắc y nhân ho xối xả, nước mắt cũng tuôn ra, Dương Quả nhân cơ hội, thoát ra, lại đổ thêm vào hắn khiến hắn không tài nào đứng lên được, hai tay cứ bịt miệng, lau nước mắt...
- Khụ khụ... nói cho ngươi biết... ta không dễ bắt nạt đâu...
Dương Quả lau nước mắt, lúc đổ lên hắn, nàng cũng bị dính chút ít, đây chính là bột ớt, a đừng nghe tên mà xem thường... bột ớt này do chính tay nàng pha chế... tác dụng cực kỳ mạnh... nhìn tên hắc y nhân đó ho xối xả, không đứng lên được là biết...
- Khụ khụ... ngươi... được lắm khụ khụ...
Hắc y nhân bỏ lớp bịt mặt ra... ho xối xả, nước mắt chảy ròng, làm mờ đi hình ảnh trước mắt... Dương Quả ngẩn ngơ, tên này da trắng, ngũ quan lại tinh xảo, có thể so với Nguyệt Diễm nha... aaa lúc này mà nàng còn tâm trạng ham trai sao... hắn đẹp nhưng cũng là mang rắc rối đến cho nàng... nếu nàng không mang bột ớt thì sao... ôi Đại tỷ à, cảm ơn ngươi...
- Khụ... cho ngươi biết... kiếm tiền như này là không đúng, có nhiều cách kinh doanh mà, cho ngươi, tự mở cửa tiệm hay buôn bán gì đi...
Dương Quả đưa hắn cây trâm vàng có đính hồng ngọc, là quà mà Nguyệt Diễm tặng nàng...a tiếc chết mất... ai bảo nàng tốt bụng quá...
- Ngươi... khụ khụ...
Hắc y nhân chỉ kịp thấy Dương Quả vứt cái gì xuống rồi chạy mất... nhưng ai biết rằng... nàng chạy nhầm đường rồi...
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
117 chương
107 chương