Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 13 : Đố vui có thưởng (2)
- Ta biết...
Dương Quả giơ cánh tay bé lên. Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng.
- Đáp án là 24 con voi...
Dương Quả nhẹ nhàng nói, Nguyệt Thắng thoáng ngạc nhiên, chỉ là 1 tiểu cô nương 5 tuổi thôi mà, sao có thể...
- Ngươi đừng có mà ăn nói hàm hồ...
Dương Linh tức giận quát, Dương Quả khó chịu, cái gì mà ăn nói hàm hồ...
- Tam tiểu thư, đáp án của tiểu thư rất giống với người Nam quốc đã nói, chỉ là... bổn hoàng tử không hiểu tại sao lại là 24.??
Nguyệt Thắng nhẹ nói, hắn thực thắc mắc câu hỏi này từ lâu lắm rồi, nay hắn sẽ được giải đáp triệt để sao?
- Chắc chắn là nó nói bừa rồi...
Dương Linh bất mãn đáp, lời nói khiến Dương Phúc cau mày.
- Ta không có nói bừa, đàn voi điếc, điếc tức hư tai, mà hư tai đọc lái sẽ thành hai tư...
Dương Quả nói xong, tất cả mọi người trong sảnh đều ồ lên 1 tiếng.
- Hư tai... hai tư... hay hay !!!
Nguyệt Quang vổ tay 1 cái, Dương Phúc cũng ngạc nhiên vì sự thông minh của Dương Quả.
- Ra là thế, bổn hoàng tử khâm phục, cám ơn tam tiểu thư đã giúp bổn hoàng tử giải đáp thắc mắc bấy lâu nay.
Nguyệt Thắng dịu dàng, hướng Dương Quả chắp tay cảm tạ khiến Dương Quả xấu hổ bối rối...
- Chắc chắn là nó đã được nghe đáp án ở đâu rồi...
Dương Linh không phục nói.
- Linh nhi...
Dương Phúc cau mày nhắc nhở...
- Ý của Nhị tiểu thư là bổn hoàng tử làm lộ đáp án sao? Hay là nói Tam tiểu thư đã được sang Nam quốc?...
Nguyệt Thắng không hài lòng nói, Dương Linh thấy vậy chỉ biết nín câm.
- Được rồi, vậy Tam tiểu thư hãy chọn quả cầu mình thích đi.
Nguyệt Quang cắt đứt nói, Dương Linh cùng Dương Hi đều khó chịu, cho rằng Dương Quả sẽ cướp mất quả cầu vàng.
- Con muốn, quả cầu kia...
Dương Quả nói trong sự ngạc nhiên của mọi người khi tay chỉ về quả cầu làm bằng dây mây. Gia công công nhẹ đưa quả cầu cho nàng.
- Quả nhi, vì sao con thích quả cầu này...
Dương Phúc thắc mắc, thường thì chắc chắn ai cũng sẽ chọn quả cầu vàng đẹp đẽ đó, chỉ có Dương Quả là...
- Dạ, tại nó có mùi thơm nhẹ của dây mây, lại có thể chơi được.
Dương Quả lên tiếng giải đáp thắc mắc, tay lại đập đập quả cầu lên xuống như chơi bóng rổ vậy. Nhưng đâu ai biết rằng, nàng chọn nó bởi nó rất giống với quả cầu mà hiện đại mẹ đã làm cho nàng.
Dương Quả nói xong, mọi người cũng hiểu ra, quả đúng là hai quả cầu vàng và bạc kia không thể nảy lên xuống như quả cầu dây mây này được. Nguyệt Thắng một tia hảo cảm với sự thơ ngây của nàng.
- Được rồi, còn câu hỏi tiếp theo : 1 người có 3 quả cam, bạn lấy mất 2 quả, hỏi bạn còn bao nhiêu quả?
- 1 quả!!!
Nguyệt Thắng vừa đọc xong, Dương Linh đã nhanh nhảu trả lời.
- Là 2 quả...
Dương Hi nhẹ nhàng lên tiếng, nhận được ánh mắt khinh bỉ của Dương Linh.
- Ngươi là đồ ngu, 3 quả lấy mất 2 quả, 3 mất 2 còn 1.
- Nhưng là bạn lấy 2 quả, dĩ nhiên bạn còn hai quả, hỏi người lấy đâu hỏi người mất.
Dương Hi nói xong, Dương Linh liền im bặt. Chu Tịnh khẽ hài lòng.
- Đại tiểu thư nói đúng, mời tiểu thư chọn cầu.
Nguyệt Thắng nói. Tất nhiên Dương Hi chọn quả cầu vàng mà bỏ qua ánh mắt ghen tức của Dương Linh. Còn quả cầu bạc, tất nhiên không cần hỏi nữa, lập tức thuộc về Dương Linh. Xong xuôi, mọi người liền ra ngoài, Dương Quả ra sân, thích thú chơi với quả cầu mới có được.
- Ngươi cũng biết điều, chọn quả cầu đúng với bản thân mình.
Dương Linh thấy Dương Quả, lên tiếng châm chọc, Dương Hi đằng sau không nói gì, tay khẽ mân mê quả cầu vàng.
- Hửm?
Dương Quả khó hiểu.
- Tức là đúng với giá trị con người ngươi.
Dương Linh nói, với ý định nhục mạ Dương Quả.
- A, vậy là giá trị của quả cầu vàng là Đại tỷ, cầu bạc là Nhị tỷ...
Dương Quả ngây thơ nói, Dương Linh tức giận, gì chứ, nàng phải là vàng cao quý, sao lại thấp bé hơn Dương Hi. Còn Dương Hi chỉ cười khẽ trong lòng.
- Ngươi... ngươi... để ta cho ngươi thấy, giá trị của ngươi...
Dương Linh tức giận, đoạt lấy quả cầu của Dương Quả, vứt xuống đất, ra sức dẫm đạp cho đến khi quả cầu nát ươm.
- Giá trị của ngươi là để cho ta dẫm đạp như thế này...!!!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
117 chương
107 chương