Xuyên về chiến tranh năm 1938
Chương 18 : Catherine
Ba ngày sau, lại có một buổi tiệc quy mô nhỏ của đám sĩ quan. Bóng dáng của Angelica không còn được trông thấy nữa, ngay cả Elsa ngôi sao đang lên cũng không có mặt. Trái tim Tần Điềm lạnh hết phân nửa, lần đầu tiên cô có gan nhìn khắp xung quanh để tìm người trong buổi tụ họp, chính là bởi muốn nghiệm chứng phỏng đoán gần như chẳng chút nghi ngờ của quản lý.
Lần này cô cũng bắt đầu chú ý đến đám sĩ quan mặc quân phục đen.
Lúc trước cô không hề biết sự khác biệt giữa đảng SS và lục quân, chỉ khẳng định được quân phục của lục quân là màu xám nham thạch, còn tưởng đám mặc đồng phục đen kia là một binh chủng khác. Thứ lỗi cho cô từ trước tới nay không làm rõ chuyện này, bởi vì đối với cô mà nói, tất cả bọn chúng đều là quan lớn, không cần phải phân rõ ai là ai.
Bây giờ cô đã biết, những tên mặc quân phục màu đen đó cơ bản đều thuộc đảng SS tiếng xấu vang xa, thuộc sư đoàn thiết giáp của Hitler, đội quân át chủ bài, đội thân vệ của Nazi, đội cận vệ của Nguyên thủ, phần tử cuồng nhiệt của Hitler.
Cô vừa nhìn thấy chế phục đen thì sẽ lập tức nhớ đến tên sĩ quan đã bắn Henry bị thương.
Thật ra sau khi nhìn lâu đám sĩ quan trẻ tuổi đó, có một thời gian dài Tần Điềm cảm thấy đám trai đẹp mang dòng máu Aryan đó đều có tướng mạo từa tựa nhau, cho dù là Augustin, thoạt nhìn một cái, rốt cuộc thì hắn có ở trong đám người hay không cô cũng không phân biệt được rõ ràng.
Vốn dĩ khả năng nhận mặt và nhớ tên người của cô đã không tốt, đến nơi quái quỷ này thì khả năng càng thoái hóa, bây giờ số người cô có thể nhận ra khá ít, tốt xấu gì cũng còn có thể chống đỡ, qua thêm một khoảng thời gian nữa thì chẳng biết được. Nhưng có một điểm, cô lại có thể ghi nhớ được tên sĩ quan đó. Bất kỳ ai cũng chẳng thể nào quên được kẻ đã gây cho mình mối uy hiếp khổng lồ như thế.
Tỷ như ngày hôm nay, cô nhìn thấy người đó đang trò chuyện vui vẻ với Thượng tá Reagan. Đồng phục của hai người khác nhau, thế nhưng cảnh tượng đứng cùng nhau nói cười, nhìn thế nào cũng rất hài hòa… Đừng suy nghĩ lệch lạc, chỉ là cứ giống như có cảm giác hai người họ cùng một giuộc vậy.
Cũng may bây giờ cô không làm nhân viên phục vụ nữa, chỉ kiêm chức đưa thức ăn ở vòng ngoài.
Lúc rảnh rỗi, cô sẽ ngồi xổm trong bếp tán dóc, lén ăn vụn chút bánh trái gì đó.
Lúc này, Tito, cũng vì lý do an toàn mà được giao nhiệm vụ đưa thức ăn ở vòng ngoài, mang theo hơi lạnh khắp người xông vào nhà bếp, rất kích động nói với Tần Điềm, “Tối hai ngày trước Angelica chết rồi, ngay cả Elsa cũng đã mất tích!”
“Angelica chết rồi thì cậu kích động cái gì?” Tần Điềm trợn trắng mắt, thời gian ba ngày đã đủ cho cô chuẩn bị tâm lý, huống hồ chi đó còn là một người không liên quan gì đến mình.
“Ý của tôi là, Angelica là bị người ta giết chết!”
“Ưm?”
“Ba ngày trước tôi đã nhờ bạn bè để ý, kết quả ngày thứ hai đã có rất nhiều người truyền tai nhau rằng Angelica bán nước, thông đồng với quân Đức. Sau đó ngay tối hôm đó cô ta được phát hiện đã chết trên giường, còn có lời nhắn lại bằng tiếng Ba Lan, nói cái gì mà kẻ phản quốc thì phải xuống địa ngục nữa.”
Tần Điềm nghe miết, bỗng bật cười, Angelica đến cùng có thông đồng phản quốc hay không cô không biết, người giết cô ta rốt cuộc có phải là người Ba Lan hay không cô cũng không biết, cô chỉ biết cứ như vậy, cái chết của Angelica hoàn toàn chẳng dính dán gì đến người Đức cả.
Cao minh thật, nghe giống y hệt như cung đấu vậy! Người nghĩ ra ý này liệu có từng đọc qua truyện cung đấu chưa nhỉ, nếu như làm một quý phi thì chắc chắn chẳng phải tay vừa.
“Rồi, đến điểm chính yếu!” Tito tiến sát thêm một chút, thần thần bí bí nói, “Ban nãy Sagee nói với tôi, lúc cậu ta rót rượu cho Reagan có nghe thấy ông ta nói cười với một tay sĩ quan đảng SS, ý tứ láng máng hình như là toàn bộ chuyện này đều do tay sĩ quan đảng SS đó vạch ra hết!”
“… Ừm.” Tần Điềm lại chẳng cảm thấy kinh ngạc gì, chỉ là có một loại cảm giác: ôi chao, thật sự như thế à.
“Sao cậu chẳng phản ứng gì vậy?!”
“Cậu bảo tôi nên phản ứng thế nào…”
“Mấy đứa con gái nói chẳng sai, cậu quả nhiên là đứa con gái không thú vị!” Tito rất ấm ức, chuyện này cậu ta chỉ có thể chia sẻ với Tần Điềm, nhưng không ngờ rằng Tần Điềm căn bản không hề hứng thú.
“Không thú vị? Mấy đứa con gái thú vị đều chẳng sống được lâu, nghĩ đến Angelica thử coi.” Tần Điềm thở dài một hơi, bĩu môi về phía sau Tito, “Gọi cậu đưa thức ăn kìa… À mà thôi đi, để đấy tôi, trông cái bộ dạng kích động của cậu, cẩn thận bị người ta tưởng là kẻ ám sát rồi bị tóm cổ đấy.”
Tần Điềm đẩy xe thức ăn đến cửa phòng dạ tiệc, bóng hình mấy người sau cánh cửa kính mờ mờ ảo ảo, cô rung chuông ngoài cửa, đợi nhân viên phục vụ đứng canh phía ngoài mở cửa.
Cửa mở ra.
Tần Điềm nói theo phản xạ có điều kiện, “Ba mươi phần sườn cừu non, ba mươi phần phó mát, ngoài ra còn có bánh tart mâm xôi và thịt xông khói cuộn phomai và… Ơ?!”
Cô trợn to mắt, nhìn người bước ra đang lựa lựa chọn chọn mấy món trên xe thức ăn, bộ quân phục màu đen ấy nhìn thế nào cũng chấn động lòng người.
Gã sĩ quan áo đen cầm lấy một miếng sườn cừu non, cắn một miếng, vừa nhai vừa liếc mắt nhìn cô, chợt nói, “Trông cô rất quen mắt.”
“Quan lớn, ban nãy tôi đứng ở phía ngoài nãy giờ.” Tần Điềm chỉ muốn nhấn mạnh một sự thật có thể khiến người ta hiểu lầm.
“Thế à.” Hắn hời hợt đáp lại, nhét hết phần sườn cừu non vào miệng, má căng phồng động đậy, lại chọn thứ khác.
“Quan lớn… Cái này phải…” đưa vào trong… Tần Điềm khóc thét trong lòng. Thái độ này dường như là nếu chưa được ăn sướng mồm ở ngoài cửa thì sẽ không buông tha cho cô vậy. Thế người bên trong thì làm sao đây?!
“Sau này nhà máy thịt đưa thịt đến cho các cô rồi à?”
“Hả?” Tần Điềm ngây ngẩn, hồi sau mới phản ứng lại được, mặt nhoáng cái trắng nhách.
Ngày hôm đó cô và Henry trở về tay không, người thì hôn mê người thì tàn phế, sau đó thì được quản lý cho nghỉ phép, cô căn bản chẳng nghĩ đến việc hôm đó không có thịt tươi thì khách sạn làm ăn thế nào, bây giờ bỗng nhiên được nhắc nhớ, thật dọa cho cô mồ hôi lạnh khắp toàn thân, rõ ràng là ông anh này đã nhận ra cô.
“Tôi, tôi không biết.” Tần Điềm cắn cắn môi, bổ sung một câu, “Quan lớn.”
“Xem ra là không đưa đến nơi…” Gã lại lấy một miếng thịt xông khói phomai, cắn một miếng, nhướng nhướng mày, “Xem ra nhà máy thịt không muốn làm tiếp nữa.”
Sát khí!
Tần Điềm giật bắn cả mình, vội vàng nói, “Hôm đó khách sạn kinh doanh bình thường, thịt chắc chắn đã được đưa đến, nếu không thì sẽ không có thịt tươi! Quan lớn!”
“Ô thế à.” Gã gật gật đầu, liếm liếm ngón tay. Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đó, làm sao mà giống tên sĩ quan giết người không chớp mắt chứ.
“Quan lớn, mấy món đồ ăn này…”
Hắn lại nhón lấy một miếng thịt xông khói phomai, phẫy phẫy tay, Tần Điềm vội vàng gật đầu khom lưng, chạy như bay vào trong đại sảnh.
Cô những tưởng mình sẽ hung dữ hay giận điên như trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng cô chẳng có cảm giác đó. Hoặc là khủng bố hoặc bất an, nhưng khát vọng trốn tránh ngay lập tức thì nhiều hơn hẳn. Hay rằng đây chính là quy luật sinh tồn, gã quá mạnh, cô quá yếu, giống như sư tử đạp chết con kiến, con kiến vốn dĩ chẳng có quyền và lập trường để hận sư tử…
Đưa xe thức ăn cho một nhân viên phục vụ mặt mũi đầy khiếp hãi, cô khẽ suỵt một tiếng, mở cửa sau ra, ló đầu nhìn trái ngó phải, xác định đã an toàn mới chạy như điên đến phòng làm việc của quản lý, “Quản lý! Ban nãy cháu đụng phải tên sĩ quan đã bắn Henry bị thương! Gã hỏi cháu thịt có được đưa đến nơi không!”
Quản lý không ngẩng đầu lên, đang viết gì đó, “Không phải sợ, bọn chúng không phải đang điều tra cháu, là chú lấy lý do ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn đến tìm cấp trên của hắn.”
“Cái cái tên đó…”
“Thượng úy Heinz.”
“Hả?”
“Thướng úy Heinz von Cutman, lực lượng SS.”
“Lực, lực lượng SS?”
“Hơn nữa trước mắt còn tạm thời hành động thay mặt cho tất cả Gestapo ở Warsaw.”
“…” Tần Điềm lẳng lặng ngồi xuống trước bàn quản lý, hồi sau mới nói, “Vậy vậy gã biết cháu và Henry ở đây, sẽ không làm gì… với bọn cháu chứ?”
Quản lý cười, “Cô bé đáng yêu của ta, yên tâm đi, đồ chơi của bọn chúng là người Do Thái, chúng ta không nằm trong danh sách đồ chơi của chúng đâu.”
Tần Điềm im lặng mà kinh hồn táng đảm cả một hồi, đột nhiên hỏi, “Vậy, gã ghê gớm như thế, làm sao lại không biết được rằng thịt đã được mang đến hay chưa… Hơn nữa, bây giờ ai dám chống lại mệnh lệnh của gã chứ?”
Quản lý dường như cũng không nghĩ đến vấn đề này, lúc sau mới lúng túng nói, “Ơ, có lẽ là, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Tần Điềm cũng cảm thấy lý do này tương đối hợp lý, cô hơi chút yên tâm, đứng dậy chào quản lý.
Thế mà quản lý lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhìn một hồi mới lẩm bẩm nói, “Không thể như thế chứ…”
“Cái gì ạ?”
“Điềm, cháu còn chưa thành niên à?”
Tần Điềm đột nhiên ý thức được quản lý đang nói gì, khóe miệng méo xệch co rút hết cả lên, hai má run lên, nói lời cáo từ, “Quản, quản lý… vậy, cháu còn việc phải làm.”
“Đi đi đi đi.” Quản lý cố nhịn cười.
Tần Điềm chạy như bay ra ngoài.
Ngót ngét mười ngày kế tiếp, cuộc sống gió êm sóng lặng.
Thế nhưng trong thời đại này, gió êm sóng lặng có thể chính là mang ý nghĩa rằng cơn bão lớn đang đến gần.
Buổi tối một hôm, Tần Điềm bị quản lý gọi vào phòng làm việc.
Cô vừa mới lột vỏ hành, mắt bị cay đến ứa nước mắt, nhưng quản lý cho gọi gấp, cô bất đắc dĩ lau sơ hai tay lên tạp dề rồi đi ngay. Mới bước vào phòng làm việc liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của quản lý, chiếc áo bành tô khoác trên người ông. Nhìn thấy bộ dáng của Tần Điềm, ông ngẩn ra một chốc rồi hối thúc, “Nhanh trở về phòng mặc bộ quần áo ấm một chút, chúng ta phải ra ngoài.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi rồi hẵng nói.” Vẻ mặt của quản lý rất tệ.
Tần Điềm lo lắng trở về căn gác xép nhỏ, thay bộ quần áo mặc để ra ngoài, bị quản lý vội vã nhét vào trong xe rồi lên đường. Đèn đường của Warsaw vào buổi đêm rất mờ, đã lâu không ra ngoài vào ban đêm, Tần Điềm chợt nhớ đến tối hôm lần đầu gặp được Augustin, cô nhớ đến cậu du kích không còn nhớ rõ tên họ nữa, nhớ đến mấy thùng dầu chất đống đó.
Bên trong xe rất dễ chịu, nhưng chống xóc nảy không tốt lắm. Đây là chiếc xe của thập niên 30, từ sau khi đến nơi này, lần này là lần đầu tiên cô được ngồi.
Quản lý im lặng nãy giờ ngồi ghế phụ lái, qua một hồi lâu mới nói, “Điềm, một chút dù có nhìn thấy gì cũng phải kiên cường.”
Tần Điềm giật thót trong bụng, suy nghĩ nháy mắt bị kéo trở về. Cô cảm thấy dự cảm không lành của mình đã mãnh liệt đến mức khiến mình gần như tin chắc tiếp sau sẽ phát sinh những chuyện vô cùng khủng khiếp. Cô chậm rãi gật đầu, không nói lời nào.
Xe dừng lại, đó chính là bộ tư lệnh của khu cảnh giới của Warsaw. Tần Điềm đã từng ngang qua chỗ này, bây giờ nơi đây một nửa là cảnh sát bù nhìn Ba Lan, một nửa là khu làm việc của quân SS của Đức và bọn Gestapo, bộ tư lệnh của Đức thì ở nơi khác.
Tần Điềm thật sự cuống lên, quản lý đưa cô đến nơi quỷ quái này để làm gì, xúi quẩy chết đi được.
Thế nhưng quản lý chẳng nói tiếng nào, một tên lính SS trẻ tuổi nghe thấy tiếng động ở ngoài cổng đang đi tới, hắn làm một động tác tay mời với quản lý, quản lý vẫy vẫy tay với Tần Điềm, dẫn Tần Điềm đi vào bên trong.
Hai người theo tên lính trẻ đi một mạch vào sâu bên trong, ngang qua mấy hành lang tối hù, tên lính mở một cánh cửa ra, bên trong hóa ra là một phòng chứa xác.
Tần Điềm cứng đờ người ở ngoài cửa.
Dẫn cô đến đây để nhận xác?
Đó sẽ là ai, sẽ là ai?! Henry? Annie? Không, ban nãy mới nhìn thấy cô ấy mà, vậy, vậy…
Quản lý kéo Tần Điềm đi vào trong, tên lính chẳng hề chậm lại, kéo tấm vải trắng đắp trên cái xác ra, hỏi bằng tiếng Ba Lan, “Xác nhận thân phận đi.”
Vừa nhìn gương mặt ấy, Tần Điềm đã như hít phải một hơi khí lạnh, trước mắt chợt tối sầm, suýt chút thì ngất xỉu. Nếu không phải quản lý dùng sức kéo lại thì cô chắc chắn đã kêu thét lên rồi, “Ca… Ca…” Chưa nói hết câu, cô đã khóc nấc lên, nước mắt tuôn rơi không sao ngừng được, cô chẳng cách nào nói cho xong cái tên đó.
Quản lý cứng ngắc gật gật đầu, “Không sai, là Catherine Samans, từng là nhân viên của tôi.” Bàn tay túm lấy cánh tay của Tần Điềm cũng đang run lên khe khẽ, “Xin hỏi con bé, con bé sao lại…”
Tên lính lạnh nhạt kéo miếng vải trắng đắp lên lại, lấy ra một bảng ghi chép, vừa viết vừa nói, “Điều lệ an toàn ở biên giới, người nào lén xuất cảnh, sau ba lần cảnh cáo còn không dừng lại thì sẽ bị bắn hạ.”
“Họ có giấy tờ chính quy mà!” Quản lý nâng cao giọng.
Tên lính cười lạnh, “Nhìn thấy, giấy tờ chính quy của quân quốc phòng.”
“Vậy tại sao các người lại có thể!”
“Đừng quên, đóng giữ ở biên giới không chỉ có quân quốc phòng.” Tên lính hờ hững nói, đưa bảng ghi chép qua, bên trên là hai tờ giấy chứng minh xác nhận thân phận, “Được rồi, dù sao cũng đã xác nhận, vậy thì ký tên đi.”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
144 chương
21 chương
20 chương
61 chương
62 chương
30 chương
177 chương