Xuyên về chiến tranh năm 1938

Chương 16 : Họa từ miệng mà ra

Sau chuyện hầu rượu này, một khoảng thời gian rất lâu sau Tần Điềm cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa. Là một người ở thời hiện đại, cô có đủ tư tưởng giác ngộ để có thể tiến hành một buổi tự an ủi bản thân mình hoàn hảo, thế nhưng cô làm không được, bởi vì tuy rằng cô không cứng ngắc không cổ hủ nhưng cô vẫn rất truyền thống, truyền thống đến mức... hơn hai mươi tuổi đầu rồi chưa từng yêu đương. Thế nhưng từ khi lọt lòng đến nay, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông trưởng thành, còn ở trong hoàn cảnh đó nữa. Cô không kềm được mà đưa mình vào chiến trường Trung Quốc, bản thân chính là cô gái bán hoa bị trêu ghẹo, bị quân xâm lược đùa bỡn hết lần này đến lần khác... Thậm chí cô cứ luôn cảm thấy mình bị rất nhiều người Ba Lan len lén đánh giá, trong mắt ngập đầy khinh bỉ, hoặc là những người Ba Lan đó cảm thấy cô là một người có thế lực, nịnh bợ lính Đức để có được một cuộc sống tốt đẹp, một đứa phản bội vong ân phụ nghĩa, một đứa buôn xác bán thân. Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, Tần Điềm liền rầu rĩ đến rụng cả tóc, cô từng là một trạch nữ trẻ tuổi phẫn nộ, bây giờ lại có thể đến bước đường này! Đậu! Đều là tại Augustin! Đều là lỗi của hắn! Quản lý cũng cảm thấy Tần Điềm thế này rất nguy hiểm, câc nhắc việc đám sĩ quan bình thường đều không ngủ lại, ông đổi cho Tần Điềm một vị trí công tác chính yếu, “Điềm, cháu đi làm trưởng kíp phòng khách đi, lúc rảnh thì phụ trách mua sắm, chú nhận thấy cháu vẫn là ở bên ngoài an toàn hơn.” Phòng khách là một nơi tập trung lắm chuyện ngồi lê đôi mách. Sau trận chiến, Tần Điềm chỉ mới làm phục vụ phòng khách trong hai ngày, chỉ như thế thôi cũng đủ để nhìn thấy không khí ám muội trong đó rồi. Sau này, hàng đêm những cô nàng phục vụ phòng khách đều ríu ra ríu rít, càng chứng minh cho điểm này hơn. Kiếp trước, mỗi nhân viên phục vụ phòng đều là thiên thần gãy cánh, kiếp này không ngồi lê đôi mách thì sẽ khó chịu đến chết vậy. Vừa nghe Tần Điềm là trưởng kíp phụ trách phòng khách mới, mấy cô gái đều tỏ ra rất thất vọng. Bởi vì từ sau khi Tần Điềm nói được lưu loát tiếng Ba Lan thì cô rất ít khi tham gia tập đoàn tám chuyện nhỏ của nhà bếp, không phải một mình đọc sách thì là chui rúc trong căn gác xép nhỏ của mình ngủ khì, rõ ràng là một người chẳng hứng thú gì với mấy chuyện bà tám. “Sao lại có một đứa con gái như cô ta chứ...” Nhỏ tiếng phàn nàn. “Tôi cảm thấy như thế cũng tốt, cô ta không xía vào chuyện của người khác, tôi cảm thấy mấy cô cứ nhìn ngó lung tung, rất nguy hiểm...” Một cô gái rụt rè nói. “Này Annie, cô lúc nào cũng nhát gan như thế.” “Tôi cảm thấy đám sĩ quan Đức đó, tuy rằng bề ngoài thì rất nho nhã lễ độ, nhưng mà... Là bởi vì với bọn họ thì chuyện giết chóc là một chuyện nhỏ, nếu chọc phải bọn họ, họ hoàn toàn chẳng ngại cho chúng ta một viên đạn đâu.” “Annie, cậu thật mất hứng quá, tụi tôi chỉ là nói chuyện thôi, hơn nữa, nếu xét về thân thiết với sĩ quan Đức thì cả cái khách sạn này ai có thể hơn được Điềm chứ, cô ta đã nhào vào lòng người ta rồi đó!” “Đừng nói như thế, Điềm cũng là bị ép mà, không phải Henry đã kể hết quá trình cho mấy cậu nghe rồi sao?” “Henry Henry, miệng cậu không nhắc đến Điềm thì cũng là Henry, thật hết cách với cậu, tôi đi ngủ đây.” “Tôi cũng vậy, hôm nay thật mất hứng.” Hai cô gái tiện thể cầm theo chút bánh ngọt đi ra khỏi nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy cấp trên mới nhậm chức Tần Điềm đang đứng bên ngoài nhìn họ, miệng như cười như không. Họ hoảng hốt, lắp ba lắp bắp, “A, Điềm, sao cậu lại đứng” Tần Điềm đẩy cửa nói, “Nhắc nhở mấy cô một chút, lúc nói xấu sau lưng người ta, trước tiên phải chắc chắn là cửa đã đóng rồi, nếu không cho dù nhà bếp có cách âm tốt hơn thì qua cái khe cửa kia cũng có thể nghe được tất tần tật, thứ hai, đừng có đứng ngay cửa mà nói, tìm góc nào kín đáo ấy, cuối cùng, tích chút khẩu đức đi, Thượng đế có mắt đấy.” Bước vào nhà bếp lấy bánh ngọt mới phát hiện, Annie hiền lành cũng đã lỉnh ra ngoài, cô không khỏi cười khổ, quả nhiên cô nàng tuy miệng thì không nói gì, nhưng trong bụng hẳn là cũng vướng mắc. Hung hăn cắn một miếng bánh tart việt quất, Tần Điềm nhai rào rạo, cứ như đang nhai thịt của ai đó. Khách trọ tối nay chỉ có chừng 20 người, khu vực thượng khách do Tần Điềm phụ trách chẳng có một ai, thế là cô tuần tra một vòng sơ qua cả khu phòng nghỉ, cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền cùng cậu trai trẻ Henry đến nhà máy thịt phía đông thành phố nhận hàng. Tuy rằng vốn nhà máy thịt có cử người trực tiếp mang thịt tới, nhưng từ sau một lần phát hiện nhà máy thịt dám ăn bớt xén nguyên vật liệu thì quản lý liền quyết định mỗi lần đều cử người qua đó kiểm tra, kiểm tra xong thì đi theo đưa về, phòng ngừa xảy ra điều gì bất trắc. Khách sạn trước nay vẫn trong trạng thái không đủ nhân viên, tất cả mọi người đều là những nhân tài loại lắp ghép, chỉ cần rảnh rỗi liền đi làm công việc khác. Tần Điềm còn là người nổi trội trong số đó, khách sạn có nhiều chuyện linh tinh lộn xộn thế này cô đều có nhúng tay vào. Vừa ra phố liền có thể cảm nhận được sự yên ắng của Warsaw, sau Giáng Sinh tất thảy lại trở về với bầu không khí khủng bố trắng, mọi người im lặng đi trên phố, bất luận là người Ba Lan hay là người Do Thái đều cúi đầu khom lưng, bước chân vội vã, gặp phải lính Đức liền ngã mũ cúi chào. Tất cả lính Đức dường như đều vô cùng hưởng thụ loại cảm giác hơn người một bậc này, bọn chúng đi thành đôi qua lại khắp phố, hất mặt ưỡn ngực. Tần Điềm gắng hết mức giả vờ không nhìn thấy bọn chúng, cô không đội mũ, mà phụ nữ cũng không cần phải bỏ mũ xuống, huống hồ cô lại rất thấp, ngay cả khom lưng cũng không cần. Còn Henry thì dứt khoát gỡ luôn mũ, cũng bớt phiền phức. Hai người đi qua khu phố thường ngày vẫn hay qua lại, nhưng Henry lai đột nhiên dừng bước, nghi hoặc gãi gãi đầu, “Kỳ lạ…” “Sao thế?” Tần Điềm cũng không phải mù đường, nhưng là lần đầu tiên đến nhà máy thịt, không biết đường, chỉ có thể đi theo Henry. Henry chỉ bức tường trước mặt, “Cậu trông nơi đó vốn dĩ nên có con đường… mà.” Tần Điềm nhìn kỹ lại, mà không cần nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra được, đó là một bức tường rất mới, cao vút chắn ngay con đường phía đối diện, cứ thế chặn một con đường hình chữ thập thành con đường hình chữ T____ Đường này không đi được rồi. “Sao thế nhỉ?” Henry không nghĩ ra được, “Chẳng lẽ phía trong là khu vực của người Đức?” Tần Điềm im lặng một chốc, “Có lẽ, chắc là, đặc khu của người Do Thái.” “Cái gì?” Henry nghi ngờ, nhưng bước chân lại không dừng, dẫn Tần Điềm đi về phía bên phải, “Chúng ta đi vòng qua thử xem, không biết nhà máy thịt còn đó không… Ban nãy cậu nói gì? Đừng có giỡn nữa Điềm, người Đức sao có thể dựng một đặc khu cho người Do Thái chứ?” “… Một nơi chỉ đủ cho vài chục ngàn người ở, nhét hết gần 400 ngàn người Do Thái của toàn Warsaw, cậu cảm thấy đặc khu này có tốt hay không?” “… Sao cậu biết chỗ vây lại chỉ đủ vài chục ngàn người ở chứ?” Tần Điềm nghẹn họng, cô hoàn toàn không ngờ Henry lại là một cậu trai có suy nghĩ nhạy bén như thế, cô chỉ có thể khô khốc giải thích, “Tôi có nghe qua tin tức tương tự thế, chỉ là vừa nhìn thấy vật thật, cho nên mới nghĩ đến.” “Ồ, hiểu.” Henry cười cười, “Kỳ thật, có chút quan hệ với đám sĩ quan đó dường như cũng không phải chuyện gì xấu.” “Im đi.” “Nghe nói, người Do Thái không được vào công viên, không được ngồi ghế công cộng, không được vào rất nhiều nơi chốn công cộng… người Đức thật có sáng ý.” Giọng điệu của Henry rất quái dị, “Bọn họ bị Hòa ước Versailles chèn ép cả mười năm, vừa quay đầu đã bắt đầu tìm trăm phương nghìn kế chèn ép kẻ địch giả tưởng của mình… Cậu nói xem liệu bọn họ có mơ tưởng hảo huyền sẽ đè đầu cưỡi cổ cả Châu Âu không?” Không phải là mơ tưởng hảo huyền, mà là đã muốn rồi, còn suýt chút thành công nữa! Tần Điềm im lặng đi theo, người đi bên ngoài khu tường bao khá ít, Henry càng nói càng hăng, “Đúng là một loại tâm lý méo mó, cả dân tộc đều đang điên cuồng trả thù, nếu tôi nói bọn họ chính là… của Châu Âu… ưm!” Henry khó hiểu nhìn Tần Điềm đang bịt miệng mình, ánh mắt thuận theo hướng nhìn của cô nhìn sang chỗ rẽ ngoặt, mặt thoáng chốc tái xanh. Một tên sĩ quan Đức trẻ tuổi dẫn theo hai tên lính đang đi tới, tên sĩ quan dẫn đầu cười lạnh nhìn Henry, nói bằng tiếng Ba Lan lưu loát, “Là cái gì của Châu Âu, hả? Sao không nói tiếp đi? Buông chồng cô ra đi quý cô, hắn ta nên chịu trách nhiệm cho những gì hắn nói.” Lúc gã sĩ quan nói chuyện, hai tên lính đã từ từ quây lại. Tần Điềm cảm giác, Henry trong tay cô cả khuôn mặt cũng đang run rẩy chứ đừng nói đến thân thể. Cô chậm rãi bỏ tay xuống, cố gắng hết sức khiến cho mình đừng xụi lơ, cô nghe thấy tên lính bên cạnh kéo chốt an toàn, khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy mình đã chết rồi, bị dọa mà chết. “Nói đi, cái gì của Châu Âu? Côn trùng? Kẻ giết người? Tội đồ? Từ nào đó mới mẻ chút đi, tao để cho chúng mày chết thoải mái một chút.” Chúng mày… Tần Điềm buồn bực, sự thật kéo cả cô vào rồi. Henry trực diện với ánh mắt lạnh lùng của ba tên lính Đức, toàn thân cậu ra run rẩy, hơi ngẩng đầu lên, cậu ta mấp máy miệng, “Đức, nước Đức…” Tên sĩ quan đó chợt rút súng ra bắn một phát vào đùi Henry, thét lớn một tiếng, “Cái gì?! Nói nhanh!” Henry thảm thiết kêu lên rồi ngã xuống đất, ôm lấy chân lăn lộn. Ngày thường dân chúng bình thường bị đập phải đụng phải đã đau đến không chịu được, ai có thể tưởng tượng được mùi vị bị đạn bắn xuyên qua xương cốt chứ. Tần Điềm cảm thấy cô cũng sắp phát điên rồi, nhìn tên lính đó vừa cười vừa nâng súng lên, nòng súng chỉa thẳng vào đầu của Henry. Gã ta vốn dĩ không muốn nghe Henry nói tiếp, gã chỉ muốn cậu ta chết! Không tự cứu, người tiếp theo sẽ là mình, chẳng hề có cơ hội để cãi lại, người tiếp theo sẽ là mình! Tần Điềm bỗng nhào qua cản trước mặt Henry, cô căng thẳng đến thở không nổi, thút thít kêu to, “Cậu ta nói, cậu ta nói, nước Đức là Stuka [1] của Châu Âu! Là Stuka!” Gã sĩ quan tiếp tục cười khẩy, gã buông súng xuống, nghịch đôi găng tay da của mình, hỏi, “Ô? Hắn ta chưa nói gì, sao cô biết được?” “Lúc trước cậu ta đã nói những lời như vậy, nói rất nhiều lần, nói quân Đức giống như Stuka… thanh thế to lớn, tiến công mạnh mẽ.” “Cô biết Stuka là gì không, quý cô.” “Cậu ta từng nói với tôi, Stuka, là máy bay ném bom… của các anh, ờ, máy bay ném bom át chủ bài.” “Tôi thật không ngờ, danh tiếng của Stuka lại lớn như vậy…” “Đúng, đúng thế.” “Ừm hứm.” Gã hừ một tiếng không rõ tâm trạng thế nào, phất phất tay, hai tên lính thối lui, chạy về chỗ rẽ ngoặt. Bản thân gã thì chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt bình thản nhìn bốn phía, sau đó lùi sau hai bước, “Được rồi, các người có thể đi.” Tần Điềm vẫn trợn to mắt nhìn gã, cô cảm thấy vẫn còn âm mưu gì đó. Gã sĩ quan lại lùi thêm hai bước, nhìn bộ dáng cảnh giác của Tần Điềm, gã cười cười, xoay người đi về phía con hẻm. Tần Điềm nhìn bước đi của gã thật sự rất chậm, không đợi được gã đi xa thì đã vội vội vàng vàng đỡ Henry đang kêu rên đau đớn. Cậu ta đã đau đến lả đi, cơ thể co quắp từng hồi, thậm chí còn có chiều hướng hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép. “Nhanh, nhanh đứng dậy.” Tần Điềm có kích động muốn khóc nấc, cắn răng cố kéo Henry dậy, vòng một cánh tay của Henry lên vai mình. Người anh em này ít nhất cũng 1,8 mét, cô đứng thẳng cũng chỉ mới qua vai cậu ta một chút, toàn bộ trọng lượng của Henry đè lên người cô, cô cảm thấy mình chẳng thể bước được bước nào. Chính vào lúc khó khăn lắm Tần Điềm mới đứng vững được và muốn rời đi, đột nhiên phía sau “pằng”, một tiếng súng vang lên. Henry rên lên một tiếng rồi cả người ngã quỵ, cả Tần Điềm cũng bị cậu ta kéo ngã xuống đất theo. Từ đầu chí cuối Tần Điềm không phát ra một tiếng động nào, cô bị tiếng súng dọa đến toàn thân cứng đờ cả lại, nửa hồi sau mới phản ứng lại được rằng mình chưa chết, còn Henry thì đã ngất đi. Cô nhìn xung quanh, không có người ngã xuống, vậy rõ ràng tiếng súng ban nãy là nhắm về hướng họ. Cô chậm rãi quay về phía sau, nhìn sang phía con hẻm, tên sĩ quan đó vẫn còn đứng ở một nơi không xa, vừa thu súng về, gã cười rất dịu dàng, “Tôi nghĩ, cô nên kiểm tra thử cái chân khác của chồng cô xem, đồng thời, trở về nhớ dạy hắn ta cho kỹ trong trường hợp nào thì nên nói những gì, còn nữa, tôi không có ngu, tôi xác thực là thích lý do giải thích của cô, nhưng tôi càng tin chắc hơn là tôi không thích hắn.” Quả nhiên gã ta không bỏ qua cho Henry. Trái tim lạnh ngắt của Tần Điềm nháy mắt vỡ tan, hai chân đều bị đạn bắn xuyên, một đời này của Henry không phải bỏ đi rồi sao. Cô khó chịu nhưng chẳng rảnh để ý tới tên sĩ quan đó, cô chỉ biết gã ta luôn đứng một bên hào hứng quan sát, xem con kiến trong tay gã sẽ sinh tồn một cách hèn mọn thế nào. Cô hít hít mũi, đã hoàn toàn không còn cảm giác muốn khóc, chỉ là cắn chặt răng, chỉnh ngay lại tư thế của Henry, ngồi xổm đằng trước, ý muốn cõng cậu ta. Thế nhưng lúc này Henry đã không còn ý thức, Tần Điềm khó khăn lắm mới đặt hai tay cậu ta lên vai mình, vừa tính bấu lấy hai chân thì hai tay cậu ta đã trượt xuống. Tần Điềm lặp đi lặp lại mấy lần, mệt đến muốn tê liệt, nhưng vẫn không cõng được. Cô hầu như có thể khẳng định, với tình hình của mình hiện nay, cho dù có nâng được Henry lên vai thì mình cũng không cách nào cõng cậu trai trẻ trung cường tráng này đi được mươi bước. Bên cạnh truyền đến những tiếng cười xấu xa, đó là mấy tên lính Đức ngửi thấy mùi thuốc súng chạy đến, đang đứng ở đầu hẻm quan sát. Một tên lính nói bằng tiếng Đức, “Cô bé, có cần anh giúp một tay không, nếu như người yêu của em thành cái xác rồi thì em khỏi cần cõng hắn ta nữa đâu, há há!” “Tao thấy cắt đứt đôi chân của thằng đó thì tốt hơn, như thế thì chỉ cần cõng nửa thân mà thôi.” “Mày thật xấu xa! Ha ha!” Tần Điềm không nói tiếng nào, cô biết mình cứ thế này không được, phải nghĩ cách. Hồi sau, cô cởi giày của mình ra, trong tiếng huýt sáo, cô đưa tay cởi tất chân dài tới bắp đùi ra, dùng chiếc vớ cột hai tay của Henry lại, vòng qua cổ mình, sau đó cô thuận lợi bắt lấy hai chân cậu. Chỉ vừa rờ tới đã thấy dính nhớp trơn trợt, còn cả nong nóng. Đó là máu chảy tràn xuống… Tần Điềm cố gắng ép mình đừng nhìn về phía sau, cắn răng đứng dậy, ý muốn đứng dậy… Cô ngã nhào xuống đất. Tiếng cười hô hố vang lên, bộ dáng ngã nhào của cô quá chật vật, đám lính bên cạnh cười ngặt nghẽo. Từ xa xa cô nhìn thấy có một hai người tính đi lối này, nhưng từ xa nhìn thấy cảnh tượng nơi đây liền vội vàng tránh đi. Tần Điềm tuyệt vọng đầu óc trống rỗng, chỉ biết không ngừng thử, thử mấy lần thì sức lực đã dùng cạn, cô bèn gọi tên Henry, “Henry, tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy!” “Quý cô, cứ thế này, chồng cô sẽ mất sạch máu mà chết.” Tên sĩ quan đó không cười nữa, chỉ rỗi rảnh nhắc nhở. “Cậu ta không phải chồng tôi, cũng không phải người yêu của tôi.” Tần Điềm lành lạnh trả lời. Đến bước đường này, cho dù đầu óc đã không còn rõ ràng để suy xét đến vấn đề sống chết, nhưng bản năng thì đã có loại giác ngộ này. Cô vẫn sợ chết, nhưng cũng không cách nào cưỡng cầu nữa. “Ô, thế à.” Gã không nói nữa, lại nhìn một hồi, thấy Tần Điềm không tiến triển gì, cảm thấy vô nghĩa rồi bước vào con hẻm. Những tên lính khác cũng hi hi ha ha bỏ đi, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ Tần Điềm. Tần Điềm ngồi yên một hồi, cô rất muốn chạy đến nơi khác tìm sự trợ giúp, mượn chiếc xe đẩy tay cũng được, nhưng trong con hẻm là đám lính Đức không biết đang làm chuyện gì, cô không dám manh động, sợ bỏ Henry nửa sống nửa chết một mình nằm đây, có tên lính nào đi qua lại nhất thời thuận tay giết chết cậu ta. Không còn lựa chọn nào khác, cô vẫn quyết đánh cược một phen. Kéo Henry đến dựa vào bức tường, cởi áo khoác đắp lên người cậu ta, cô dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đi, ban nãy chỗ đường chính kia, vừa rẽ ngoặt có mấy cái sạp nhỏ, chắc nơi đó có xe đẩy. Vừa quẹo cua hai bước, vừa khéo nhìn thấy ở cạnh bên sạp thịt có để chiếc xe đẩy. Ông chủ sạp thịt mặt mũi dữ tợn thân hình cao lớn vạm vỡ, Tần Điềm trước nay luôn có chút e dè với những ông chú như thế, nhưng lúc này cũng không còn cách, cô chỉ có thể đi tới nói rõ ý đồ. Ai ngờ ông chủ chẳng nói tiếng nào liền đặt con dao trên tay xuống, nhấc xe đẩy lên rồi đi theo Tần Điềm. Tần Điềm cảm ơn rối rít dẫn ông chú cùng chạy, vừa quẹo cua thì thấy có một người đứng trước mặt Henry. Lại là tên sĩ quan Đức đó! Gã lại lần nữa chỉa nòng súng vào đỉnh đầu Henry! “Không! Dừng tay!” Từ xa Tần Điềm kêu thét lên, cô sắp điên rồi, còn chưa xong sao, tên khốn đó tâm lý biến thái sao?! Tại sao cứ không chịu bỏ qua cho một người không liên quan chút gì đến gã như thế! Gã sĩ quan khựng lại, buông khẩu súng trong tay xuống, nhìn về phía bên kia. Tần Điềm mang theo ông chú chẳng dám nói tiếng nào chạy đến, lúc đến gần mới phát hiện trên mặt tên sĩ quan đó còn mang theo ý cười không rõ, “Hóa ra cô đã trở lại.” “Tôi phải trở lại!” Nếu như chỉ số dũng cảm cao thêm chút thì Tần Điềm chắc chắn rằng mình sẽ vung cho gã một cái bạt tai! “Tôi nghĩ, cứ để cho hắn ở đây chết từ từ, chi bằng tôi cho hắn thoải mái một chút.” “Cám ơn!” Cô không nói hai lời, không nhìn tên sĩ quan đó nữa, cùng ông chú khiêng Henry lên xe đẩy, chạy như bay rời khỏi.