Xuyên vào tiểu thuyết dành cho nam

Chương 66 : Xuyên vào tiểu thuyết dành cho nam

Edit: Trúc Điện chủ   “Không biết Nhất Niệm đại nhân gọi thuộc hạ đến là có chuyện gì?” Nguyên Chân mặc áo cà sa, trên cổ đeo tràng hạt, một thân Phật khí.   Nhất Niệm không trả lời, nhíu mày đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.   Nguyên Chân cũng không giận, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhận đánh giá.   “Ta vẫn còn trẻ, suy nghĩ không chu toàn, lại chưa bao giờ hỏi thăm qua Nguyên đại nhân xuống từ tòa chùa miếu nào?”   Nguyên Chân tay trái hành lễ: “A di đà phật, bần tăng chỉ từng ở tạm một ngôi miếu nhỏ không tiếng tăm gì mà thôi.”   Sắc mặt Nhất Niệm lạnh lùng: “Phải vậy không, ta đây có thể lý giải thành Nguyên đại nhân là Phật trời sinh, lại chưa từng học chút Phật lý nào hả.”   Vẻ mặt Nguyên Chân cứng lại.   Nhất Niệm mặc kệ phản ứng của hắn ta, tiếp tục nói: “Ta không học qua Phật, cũng không hiểu những cái quanh co lòng vòng đó của chùa miếu. Nhưng mà may mắn đã từng được nghe một vị đại sư giảng Phật.”   Nguyên Chân: “Hửm?”   Nhất Niệm ngước mắt, ánh mắt như ngọn gió cuốn theo vô số nhuệ khí, giống như một thanh bảo kiếm lộ ra mũi nhọn: “Người học Phật, vẻ mặt như tượng Phật, miệng nói đầy lời Phật, nói cái gì [Cung dưỡng], chẳng qua là đem đồ vật cho người ta là được. Còn có [Bát nhã], [Bố thi], [Nhân duyên], [Mệnh lý], cả một ít thuật ngữ cao thâm mà mọi người thường nghe thấy.”    Nguyên Chân: …   Nguyên Chân: “Thí chủ.”   Nhất Niệm giơ tay cắt ngang lời hắn: “Lúc thì ngươi gọi ta là thí chủ, lúc thì gọi ta là đại nhân, lại tự xưng thuộc hạ, Nguyên đại nhân, ngươi có biết rõ địa vị của bản thân không?”   “Nếu ngươi muốn là thần thì thu hồi cái vẻ giả vờ đạo mạo kia của ngươi đi. Nếu ngươi thật lòng muốn làm người xuất gia, không tranh đua với thế gian, xem ở lúc trước ngươi lập không ít công lao, ta sẽ tự cho người xây dựng một tòa miếu thờ ban cho ngươi vị trí trụ trì, cách mỗi ba năm sẽ cho ngươi thêm phần tiền dầu mè.”   Nhất Niệm nói không chút lưu tình nào, tuy Nguyên Chân tự nhận bản thân tâm tính đạm bạc, cũng có chút không chịu nổi.   Trên mặt hắn ta xuất hiện một vết rách, trong tươi cười lộ ra vẻ miễn cưỡng: “Nhất Niệm…” Đôi mắt như chim ưng của thiếu niên nhìn hắn ta chằm chằm.   Lời nói tiếp theo của Nguyên Chân lập tức bị nghẹn lại.   Nhất Niệm cười nhạo một tiếng: “Phật nói, học Phật là khám phá hồng trần, không màng vật chất, học cách giải thoát. Đạo nói, học Đạo chú ý tự do tùy tâm, tùy duyên mà thôi, học cách tiêu dao. Hiện giờ ta nhìn Nguyên đại nhân, vừa không giải thoát, cũng không giống tiêu dao, vậy nên thật sự nhìn không hiểu, vẫn mong Nguyên đại nhân giải thích nghi hoặc.”   Nguyên Chân trầm mặc.   Trong phòng yên lặng một cách đáng sợ, hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.   Rõ ràng một người là thanh niên, một người là thiếu niên, vậy mà theo thời gian trôi qua, người sau lại mơ hồ chiếm thế thượng phong.   Nhất Niệm bưng chén trà trong tầm tay lên, nâng nắp chén trà lên, thong thả ung dung khảy vụn trà, chậm rãi uống một ngụm. Rồi sau đó thả lại chỗ cũ.   Chén trà ở trên bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, chỉ rất nhỏ lại vô cùng vang dội vào lúc này. Nhất Niệm thở dài, giống như bất đắc dĩ nói: “Người nghĩ theo cách này, cũng là điên đảo. Người điên đảo, tức là họa lớn, phải rời xa…” Dứt lời, lại thở một hơi thật dài.   Nguyên Chân: …   Nhất Niệm chậc một tiếng, giống như nhớ ra gì đó: “Vị đại sư kia là một người rất thú vị. Ông ấy thường hay buồn rầu, những hạng người nổi danh kia mà đến gặp được ông ấy là hành lễ, đại sư cũng thật bất đắc dĩ, ông ấy nói ông ấy phải đáp lễ. Ông ấy thường nói: Có lòng cung kính chào hỏi một cái là được rồi, cần gì phải mắc chút bệnh hình thức chứ. Còn nói ông ấy sợ nhất là vẻ mặt tượng Phật, miệng đầy lời Phật, người một thân Phật khí, giống như vừa vào phòng đều nhuộm cả phòng theo, có ý nghĩa gì đâu. Phật ở trong lòng hay là ở ngoài mặt, chỉ e cũng chỉ có người đó mới rõ ràng nhất thôi.”   Nguyên Chân: …   Nhất Niệm sửa sửa cổ tay áo, nhìn thẳng hắn ta: “Hôm nay hiếm khi nói nhiều như vậy, Nguyên đại nhân chớ trách. Ta còn có việc, không giữ Nguyên đại nhân lại nữa.”   Nguyên Chân coi lời vừa rồi chỉ là lời nói giỡn, trên thực tế, hắn cũng thật sự nở nụ cười. Hắn nghiêng đầu, hỏi: “Thuộc hạ biết sai, hôm nay mới biết được vị trí của bản thân. Nhưng còn có một chuyện không rõ, mong được lãnh giáo một phen.”   Nhất Niệm nhướng mí mắt.   Nguyên Chân: “Thuộc hạ không biết nên gọi ngài là đại nhân hay là nên gọi ngài là điện hạ đây?”   Nhất Niệm nhướn mày.   Nguyên Chân giống như buồn rầu: “Lại càng không biết điện hạ là vị điện hạ nào?”   Sắc mặt Nhất Niệm từ từ trầm xuống, một lúc lâu sau, hắn nói: “Nói cho ngươi cũng không sao, tên thật của ta là Tần Khiếu. Còn có vấn đề gì không?”   Nguyên Chân trầm ngâm một lát, lần đầu tiên cúi đầu trước mặt thiếu niên: “Là thuộc hạ đã vượt quá, thuộc hạ cáo lui.”   Vào lúc hắn ta đi tới cửa, thiếu niên đột nhiên nói: “Bổn điện hạ rất không thích ngươi đến gần hành cung, rất chán ghét.”   Nguyên Chân cụp mi rũ mắt đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi.”   Sau khi Nguyên Chân rời đi, trong phòng có hai người chậm rãi đi ra: “Điện hạ, người này thật sự không sao chứ?”   Nhất Niệm: “Có ta áp chế, hắn ta không trở mình được đâu.”   Cho dù hắn ta có âm mưu quỷ kế gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều không chịu nổi một kích. …   Quận Hối Cửu là một quận thành nhỏ vùng duyên hải, ở sát bờ biển, dân chúng quận Hối Cửu hẳn là sống vô cùng tốt.   Trong lịch sử cũng đúng là như thế, nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, từ sau khi vùng duyên hải xuất hiện hải tặc, cuộc sống của dân chúng vùng duyên hải này cũng dần dần không dễ chịu lắm.   Lúc ấy còn có thể kéo dài hơi tàn, nhưng từ ngày Hoàng thượng hoang dâm vô đạo, tiểu nhân cầm quyền, Quý phi chuyên quyền, triều đình chẳng những không phái binh diệt trừ hải tặc, mà còn đánh sưu cao thuế nặng, đẩy dân chúng vùng duyên hải đang trong cuộc sống gian nan vào vực sâu.   Hiện giờ, trong một cái quận Hối Cửu to như vậy, chỉ còn có một, hai ngàn người. Có biện pháp đều đã chạy thoát, không có biện pháp có kiên cường thì cũng để cho người ta giết mà thôi, hôm nay còn dư lại chẳng qua cũng chỉ là những cái xác không hồn.   Tòa thành không có sinh cơ này, hôm nay nghênh đón mấy nam nhân sắc mặt hồng hào.   “Lão Lục, ta nói ngươi rảnh không có việc gì à, đang êm đẹp tự nhiên chạy đến nơi này làm gì?”   Người được gọi lão Lục là một tên gầy gò không cao không thấp, nhưng mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, năm ngón tay to khỏe, vừa nhìn đã biết vô cùng có sức.   Lão Lục ngượng ngùng nói: “Ta tìm người, tìm người.”   Những người khác thấy hứng thú: “Tìm ai thế?”   Không phải bọn họ nghi hoặc, lão Lục tiến vào bang hội cũng đã một hai năm rồi, muốn tìm người đã sớm đi tìm, sao có thể chờ đến bây giờ.   Lão Lục trầm mặc một lúc, sau đó pha trò nói: “Cái này không phải do trước kia ta lăn lộn không tiện, không thể tiếp tế huynh đệ, bây giờ Tùng Sơn đại nhân đã mang tin tức quan trọng về, vương muốn cho chúng ta đánh giặc, ta muốn mang theo huynh đệ của ta, đến lúc đó cho hắn ăn chút canh thịt cùng.”   Hắn nói như vậy, những người khác đều không hẹn mà cùng cười rộ lên.   “Nhìn không ra tiểu tử ngươi còn rất trọng tình nghĩa đó, thôi, không phải thêm một cái mồm cơm sao, các ca ca đây đồng ý.”   Trong quan niệm của bọn chúng, bang hội của bọn chúng không gì không làm được, là bá chủ trên biển, một khi tiến vào bang hội của bọn chúng, đó chính là vào hưởng phúc, cơm ngon rượu say, vô cùng khoái hoạt.   Bọn chúng đi được hơn nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại ngoài một cái viện nhỏ cũ nát, lão Lục do dự một lúc, mới ở dưới sự thúc giục không kiên nhẫn của đồng bọn mà tiến lên gõ cửa.   “Ai vậy?” Bên trong truyền đến một giọng nói già nua suy yếu.   Mũi lão Lục lập tức chua xót, hắn ta cố nén cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Là ta.”   Bên trong lập tức tĩnh lặng, sau đó không có một tiếng vang nào.   Những người khác chờ mãi chờ mãi, cửa phòng cũng không mở. Mấy người hoàn toàn không có nhẫn nại, tiến lên dùng chân đá văng cửa. Vừa lúc đối diện với lão thái thái đang giơ gậy gỗ trong viện.   “Ố, lão bà tử này còn muốn đánh lén này.”   “Lão Lục, đây là kẻ thù của ngươi à?”   Lão Lục ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải, các ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng bà ấy…”   “Tên súc sinh này!!” Lão thái thái giơ gậy gỗ lập tức đánh về phía lão Lục.   Lão Lục: “Từ từ, ta, ta…”   “Lão bất tử, chán sống rồi à.” Người bên cạnh lập tức bị chọc giận, tiến lên dùng chân đá vào ngực lão thái thái.   Cả người lão thái thái đều bị cú đá này đá văng ra ngoài.   Lão Lục ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới phục hồi lại, lão nhân trên mặt đất nôn ra một ngụm máu to, dùng sức trừng lớn đôi mắt vẩn đục lên, khàn giọng nói: “Cút, cút đi, cút đi cho ta…”   Hải tặc đều cho rằng lão thái thái đang đuổi bọn chúng đi, càng tức giận hơn, tiến lên chuẩn bị đá thêm mấy cái nữa.   Nửa đường lại bị lão Lục ngăn lại, lão Lục miễn cưỡng cười vui nói: “Lão thái bà này không biết tốt xấu, lại là người sắp xuống mồ đến nơi rồi, cần gì phải làm bẩn chân các vị đại ca ra, đen lắm.”   Người nọ do dự trong chốc lát: “Thôi, nể mặt lão Lục, tha cho cái lão thái bà chết bầm này một đường sống.”   Lão Lục khéo mồm lại nói: “Xem ra huynh đệ chúng ta đi khỏi chỗ này thôi, chúng ta đi nào.”   “Một chuyến tay không, thật là đen đủi.”   Lão Lục cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, danh ngạch mấy ngày ta đi hoa lâu đều nhường cho các vị đại ca.”   Trong bang thường xuyên bắt rất nhiều nữ tử trẻ tuổi về, tắm táp sạch sẽ, nhốt ở trong lâu, nhan sắc tốt thì cho người có quyền lực trong bang hưởng, nhan sắc kém mới đến phiên mấy người bọn họ. Chẳng qua đều là miễn phí cho nên mọi người cũng không chọn, ngược lại còn cảm tạ trong bang suy nghĩ cho bọn họ.   Điều duy nhất khiến người ta buồn rầu là mấy nữ nhân này không chịu nổi ngày ngày bị chơi, mỗi ngày đều có người chết, cung không đủ cầu, hiện giờ hoa lâu cũng có hạn chế đối với người tiến vào.   Cho nên mấy người nghe thấy lão Lục nguyện ý nhường ra danh ngạch, một đám miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, làm sao còn nhớ đến một cái lão thái bà chứ.   Lão Lục mang người ra ngoài, đi đến nửa đường, hắn ôi một tiếng: “Túi tiền của ta rơi rồi.”   Hắn ta hoảng loạn không thôi: “Các vị đại ca, các ngươi đi trước đi, ta quay về tìm xem, không có túi tiền thì mấy ngày tới của ta thật phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi.”   Những người khác nhìn hắn đồng tình, có người còn “tốt bụng” khuyên nhủ: “Lão Lục, sao ta cảm thấy ngươi với vị huynh đệ kia của ngươi bị khắc nhau đấy. Ngươi nhìn xem ngươi tới tìm người, người không tìm được thì thôi đi, còn gặp phải lão thái bà điên điên khùng khùng, bây giờ túi tiền cũng rơi mất. Hắn không đặc biệt khắc ngươi đấy chứ. Mấy ca ca đây ở cùng với ngươi đã hơn một năm rồi, cũng có chút cảm tình, nghe ca khuyên một câu đừng tìm huynh đệ kia của ngươi nữa, đỡ phải tìm về một cái tai họa.”   Lão Lục khom lưng cúi đầu: “Vâng vâng vâng, đều nghe các vị đại ca, nhưng phải tìm túi tiền đã.”   “Được rồi được rồi, ngươi quay về đi, chúng ta không đợi ngươi, dù sao ngươi cũng biết đường về bang rồi.”   Lão Lục liên tục nói vâng.   Được mấy người đó cho phép, lão Lục chạy như bay về tiểu viện, nhưng lão thái thái vốn nằm trong tiểu viện đã không còn bóng dáng, chỉ có vết máu chói mắt trên mặt đất, cùng túi tiền chói mắt ở góc tường.   Hắn ta đi qua nhặt túi tiền lên, liếc nhìn dấu chân bị che lấp vội vàng, sau đó đuổi theo dấu chân.   Không bao lâu, hắn lập tức thấy được bóng dáng quen thuộc của lão nhân, đến gần mới phát hiện một thiếu niên đang cố gắng cõng lão nhân đi.   Ý thức lão nhân đã mơ hồ, nhìn thấy lão Lục thì cả người chấn động, giống như hồi quang phản chiếu: “Mày đến đây làm gì, Tiểu Cửu nhi đi mau, đừng quan tâm ta, đi mau đi.”   Thiếu niên không hé răng, chỉ cõng lão nhân, hướng thẳng về phía trước mà đi.   Lão Lục vừa vội vừa sợ: “Chậm chút đã, chậm chút đã, đừng làm nương bị thương.” Lão nhân giống như không nghe thấy, vừa đánh vừa đấm vào bả vai thiếu niên: “Ta bảo cháu buông ta ra, cháu có nghe không hả, Tiểu Cửu nhi, cháu không nghe bà nói có phải không. Ta bảo cháu bỏ hự…”   Lão nhân phun ra một búng máu to.   “Bà…”   “Nương…”   Hai giọng nói đồng thời vang lên.   Lão Lục mặc kệ những thứ khác, đoạt lão nhân lại, nhưng lão nhân cũng đã đứt khí, chết không nhắm mắt.