Xuyên vào tiểu thuyết dành cho nam

Chương 26 : Xuyên vào tiểu thuyết dành cho nam

Edit: Yuzu   Tâm trạng của Trương Túc rất tốt, nằm trên giường bất tri bất giác đã ngủ mất, chờ lúc nàng tỉnh dậy, hệ thống nhắc nhở nàng: "Ký chủ nhìn thử điểm công đức."   Trương Túc lầm bầm: "Bảo ta xem làm gì."   Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nàng vẫn làm theo, sau đó nàng đưa tay dùng sức nhéo đùi mình một cái.   Oái oái, đau quá đau quá.   "Thì ra không phải là mơ." Trương Túc xoa mặt mình, cười như một đóa hoa phơi phới đón gió.   Mấy ngày nay, nàng mua sắm đủ các thứ, dùng không ít điểm công đức, nhưng nàng vừa mới xem, vậy mà lại có một vạn điểm công đức.   Mẹ ơi, giàu to rồi.   Trương Túc vui mừng quá thể, nàng hỏi: "Đây là vì trận mưa kia sao?"   Hệ thống: "Ừ, mưa lớn rơi xuống, không chỉ con người được lợi, các súc vật khác cũng vậy, cho nên đều đưa vào điểm công đức. Thường có câu nói:  Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu [1]"   [1] Trời đất bất nhân, xem mọi vật như chó rơm.   "Đợi chút," Trương Túc rối rắm: "Hệ thống ca, ngươi nói ngược rồi."   Hệ thống bao dung ký chủ ngu ngốc của nó: "Không nói gì ngược cả, trời đất đối với ai cũng giống nhau, không hề bất công. Cho nên ký chủ chỉ cần làm việc có lợi cho sinh linh, tự nhiên sẽ được điểm công đức."   Trương Túc cảm giác trước mặt mình có một cánh cửa lớn, từ từ mở ra.   Lúc ăn cơm tối, lòng nàng có chút không yên.   "Chưởng môn, ngươi sao vậy?" Nhất Niệm tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, bên kia Điềm Điềm nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắp phun ra lửa.   Trương Túc: "Không sao."   Nàng chính là đang vui mừng, trong chốc lát chưa điều chỉnh xong tâm trạng của mình. Người ta thường nói là vui đến ngốc.   Nhất Niệm "ừ" một tiếng, cúi đầu ăn cháo, thời gian này đều ăn cháo, khác nhau là lỏng là đặc.   Đợi thêm một ngày, Trương Túc cho người gieo giống, đất ở đây đều dưới danh nghĩa của Trương Túc, những người khác đều là thuê lại, còn sau này chia đất thế nào, đương nhiên là phải ban cho "công thần".   Đồ tự dưng mà có không ai quý trọng, biết đâu được sau này họ còn quay lại trách nàng, cấp không đủ nhiều. Nhưng do bản thân họ mệt đến sống chết kiếm được thì lại khác.   Tất cả mọi người đều đội nắng đội gió nghiêm túc gieo giống, ngay cả trẻ con và người già cũng giúp làm một số việc trong khả năng, không ai lười biếng.   Trương Túc có hơi ngại, chỉ có mình nàng nhàn rỗi, còn trốn trong bóng râm hóng mát.   Hệ thống không hiểu: "Ký chủ ngại gì, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thích ứng."   Nhớ tới tuổi tác của ký chủ, nó nói thêm một câu: "Ngươi là Chưởng môn."   Trương Túc cụp mắt xuống: "Ta biết rồi."   "Chưởng môn" là cao cao tại thượng, và vô cùng cường đại, là đứng ở bên trên thần đàn.   Nếu có một ngày người vốn cao cao tại thượng đi xuống thần đàn, nghênh đón không phải là thiện ý và thân cận, mà là nghi ngờ và phiền phức không thể đếm xuể.   Trương Túc đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, đứng dậy về nhà.   Hệ thống: "Ký chủ muốn một phần kem không?"   Trương Túc kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, thật là động tâm.   Hệ thống: "Vị hương thảo, vị dâu tây, vị gốc, hay là vị blueberry."   Trương Túc: "Một phần bao nhiêu điểm công đức?"   Hệ thống: "5 điểm công đức."   Trương Túc suy nghĩ một lát: "Cho ta hai chai Sprite."   Hệ thống: "Được... Hả??? Sprite?"   Trương Túc: "Đúng rồi, tổng cộng 4 điểm công đứt, ta mua."   Hệ thống: ...   Không biết tại sao, từ trong lựa chọn của ký chủ, nó cảm nhận được chút bủn xỉn.   Trương Túc lấy một chai, đổ vào trong chén, còn lại bỏ vào chỗ giữ lạnh của hệ thống.   Nàng bưng chén lên, sprite trong suốt nổi lên bọt khí, nhìn thoáng qua còn tưởng nhầm là rượu.   Trương Túc cười nhìn không trung ngoài cửa sổ, hào khí chạm mây nói: "Chén rượu này, ta trước kính trời xanh, mời!!"   Nhất Niệm vốn muốn đến xem Chưởng môn: ???   Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời xanh, trời xanh không biến hóa, vẫn là mặt trời chiếu khắp mặt đất.   Trương Túc thu khuỷu tay lại, ngửa đầu uống chén sprite chính cống. Tiếng ực ực vang lên, ngon đến mức mắt nheo cả lại, một hơi uống hết, lại thở hà ra một hơi.   "Sảng khoái."   Nhất Niệm: Đột nhiên đỏ mặt.   Trương Túc buông chén, ai ngờ vừa nghiêng đầu đã thấy thiếu niên ở cạnh cửa, cửa gỗ mở một khe hẹp, ánh mắt thiếu nhiên chạm mắt nàng trong không trung, thứ nên thấy, nên nghe đều thấy, đều nghe được.   Trương Túc: nụ cười dần biến mất.   Còn có, mặt Nhất Niệm sao lại đỏ như vậy. Nhưng đổi vị trí, nếu nàng nhìn thấy người nghiêm túc thâm trầm (lầm to) làm chuyện ấu trĩ như vậy, nội tâm cũng sẽ rất kinh ngạc.   "A a a a a, Hệ thống ca, sao ngươi không nhắc ta một cái!!"   Mặt mũi Chưởng môn này vứt sạch rồi.   Hệ thống thử an ủi: "... Không sao đâu, tay nải rớt xuống, chúng ta nhặt lên lại."   Trương Túc: ...   Trương Túc hắng giọng một cái: "Nhất Niệm, vào đi."   "Ừm." Lúc tiến vào cửa thiếu niên cúi nửa đầu, không dám đối diện với Trương Túc.   Trương Túc tìm chuyện để nói: "Qua đây có chuyện gì?"   Nàng cũng rất lúng túng, ngưng lời vừa ra khỏi miệng còn lúng túng hơn, dường như mỗi lần nàng nói chuyện với Nhất Niệm, câu đầu tiên mở miệng nói, mười lần thì có tám lần đều hỏi "Ngươi có chuyện gì"   Vô cùng công thức và xa cách.   Nhất Niệm không chú ý vấn đề này, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, ôn hòa nói: "Chưởng môn, ta nghĩ nếu đã trồng lúa mì, không bằng trồng một ít đậu, rau xanh vân vân.   Cây đậu cũng chịu hạn tốt, có thể tận dụng các góc đất, rau xanh cũng vậy.   Nói chính sự, Trương Túc không xấu hổ nữa: "Ngươi nói rất có lý."   Nhất Niệm: "Ta đã hỏi qua người gia, cây họ đậu còn có thể làm đất phì nhiêu."   Trương Túc: "Được, ngươi đợi chút."   Trương Túc giả vờ ra mấy dấu tay, trên mặt đất lập tức xuất hiện hai cái sọt lớn, trong sọt đều là hạt đậu, vừa tròn lại đầy.   Theo sau trên mỗi sọt đậu lại xuất hiện hai bồn gỗ nhỏ, bên trong có hạt giống gì đó.   "Ta đem mấy thứ này đi." Nhất Niệm ngồi xổm xuống, hai tay ôm một cái sọt, xoay người đi ra ngoài.   Chu Đại Hà đang trồng trọt thấy hắn, lập tức chạy tới nhận đồ, sau khi thấy rõ là gì, ngạc nhiên kêu thành tiếng: "Là hạt đậu, đậu tương."   Hắn tỉ mỉ nhìn sọt đậu, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hạt đậu to tròn như vậy, là Chưởng môn đưa đi."   Thật không hổ là đồ trong tay tiên nhân, chính là không bình thường.   Người đang làm chung quanh cũng sáp lại, một người cầm lấy hạt đậu nhìn thật kỹ.   "Sau khi gieo đậu này xuống, đảm bảo sẽ được mùa."   Những người khác cười vui vẻ.   Đột nhiên có người thấy bồn gỗ trên sọt đậu: "Đây là cái gì?"   Người bên cạnh nói: "Chắc cũng là hạt giống, nhìn giống như vậy."   Nhất Niệm: "Hạt giống rau xanh. Ta xin được chỗ Chưởng môn."   Những người khác: ???   Những người khác: !!!   Mọi người nhìn Nhất Niệm, như là đang nhìn tên ngốc tuyệt thế, trời khô hạn trồng rau xanh?   Khẳng định không phải đang đùa chứ.   Nhưng mà hạt giống rau xanh ở trước mắt, sự thật thắng mọi thứ.   Nhất Niệm cảm giác không khí không đúng, ngẩng đầu chống lại vẻ mặt rối rắm của Chu Đại Hà, hắn hậu tri hậu giác nhận ra gì đó. Trong lòng vừa sầu, lại cảm thấy buồn cười.   Lúc lòng hắn nghĩ chuyện này, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc đó chỉ là thuận miệng bịa chuyện. Nhưng Chưởng môn vậy mà cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng.   Hán và Chưởng môn cùng nha "mắc hồ đồ", lại còn có chút vinh hạnh.   Sắc mặt Nhất Niệm như thường: "Lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy, hạt giống ai trong các ngươi sẽ giữ, chờ năm sau mưa gió thuận hòa, lại lấy hạt giống rau xanh ra trồng."   Chu Đại Hà thay hắn lấy lại chút tôn nghiêm: "Nhất Niệm huynh đệ chắc là muốn ăn rau xanh đi, chúng ta có thể trồng một ít, nước vo gạo, nước rửa nồi, nước tắm hàng ngày đều có thể lấy tưới đất trồng rau."   Sắc mặt Nhất Niệm vốn như không có việc gì lại biến sắc, còn đột nhiên có cảm giác chống đối với rau xanh còn chưa được trồng.   Nhất Niệm: "Không cần, bây giờ vẫn là hoa màu quan trọng hơn."   Chu Đại Hà vỗ vỗ vai hắn: "Không sao đâu, chuyện trồng rau cứ tính trên người ra."   Nhất Niệm: Thật sự không cần, cám ơn.   Chu Đại Hà chạy đi một chuyến, ôm cái sọt đậu còn lại đi, mấy người có kỹ năng trồng hoa màu tốt xúm lại thì thầm bàn bạc, gieo đậu thế nào để đạt hiệu quả tốt nhất.   Gieo rất nhanh, một ngày đã xong.   Lúc hoàng hôn, Trương Túc đưa một chai rưỡi sprite còn dư lại cho Nhất Niệm, để hắn đi phân chia.   Nhất Niệm giữ lại nửa chai, chai đó vừa nhìn là biết Chưởng môn đã uống.   Hắn chọn mấy người làm việc nhiều nhất hôm nay, ba nam nhân, một nữ nhân.   Trước mặt mọi người, mở sprite, khi sprite vừa mở phát ra một tiếng "xùy", làm tất cả mọi người kinh ngạc.   Sau đó Nhất Niệm ước chừng số tiếng, đổ lượng sprite không khác nhau mấy vào bốn cái chén. Nâng nâng cằm: "Hôm nay các ngươi là người ra sức nhiều nhất trong mọi người, uống đi."   Bốn người liếc nhau, nữ nhân liếm liếm đôi môi khô nứt, hỏi: "Nhất Niệm huynh đệ, thần thủy này, ta có thể cho nam nhân của ta uống một hớp không?"   Nhất Niệm: "Vật cho ngươi sẽ là của ngươi. Ngươi muốn cho ai uống cũng được."   Trên gương mặt xanh xao của nữ nhân lộ ra nụ cười, nàng xoay người xuyên qua đám người, một lát sau đỡ một nam tử gầy yếu quay lại, nam tử rất gầy, sắc mặt tái nhợt.   Nữ tử dịu dàng nói: "Lão Nguyễn à, hôm nay ta dốc sức làm việc, được thần thủy, cho ngươi uống."   Khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nam nhân lộ ra nụ cười khổ: "Thu Nguyệt, ngươi không cần lo cho ta, ngươi uống đi."  Thân thể này của hắn, lúc nào cũng có thể xuống mồ, còn lãng phí đồ tốt làm gì.   Tần Thu Nguyệt nhìn trượng phu, bưng chén lên, đút tới bên mép trượng phu, Nguyễn Dã không dám giãy giụa quá mức, sợ rơi, sau đó nhấp một miếng, vị ngọt của sprite ngập trong khoang miệng, mặt hắn lộ ra vẻ hưởng thụ.   Những người khác nhìn thấy động tâm.   Ba nam nhân kia cũng bưng chén lên, nếm thử sprite, nhất thời vị mùi vị này khuất phục.   Ở cổ đại, đường là một thứ rất xa xỉ, có một số người nghèo khổ suốt cuộc đời cũng chưa chắc ăn được một khối đường.   Vị ngọt có thể làm lòng người sung sướng, trong cuộc sống cực khổ tìm được niềm vui. Cho nên ba đại nam nhân cũng cong cong mặt mày.   Nhưng trong đó có hai người vẫn có người nhà, cho nên sau khi uống một ngụm, tìm ca ca, nữ nhi, thê tử của mình, cùng họ san sẻ.   Tần Thu Nguyệt cúi đầu uống một ngụm sprite, đó là vị ngọt thanh không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Là loại nước ngon nhất cả đời này nàng được uống.   Dáng vẻ say mê của họ, khiến lòng người khác ngứa ngáy vô cùng. Có một vị lão nhân nói: "Nhất Niệm huynh đệ, thần thủy này còn nữa không?" Người già và trẻ nhỏ có thể một ngụm hay không, hôm nay bọn họ cũng cố gắng làm việc.   Nhất Niệm lắc đầu, những người vốn trông mong chờ đợi mất mát cúi đầu.   Nhất Niệm đi, những người khác vây quanh bọn Tần Thu Nguyệt: " Đại muội tử, có thể cho chúng ta nếm thử vị một chút không, một ngụm là được."   Tần Thu Nguyệt cầm chén cho trượng phu, nàng lạnh mặt, che chở trượng phu đi.   Đây là nàng mệt chết mệt sống kiếm được, dựa vào gì mà cho những người khác.   Những người khác có chút tiếc nuối, nhưng cũng có người tâm tư linh hoạt, thì ra càng cố gắng làm việc còn có khen thưởng, sau này có phải bọn họ cần phải cố gắng hơn hay không.   Thần thủy kia có thật sự uống ngon như vậy không.   Nhất Niệm dùng một chai sprite thúc đẩy tính tích cực của mọi người, đạt được mục đích của bản thân, sau đó đi đến một chỗ yên tĩnh, chậm rãi uống nửa chai sprite. Nhưng mà một loạt tiếng ma sát, bên cạnh chui ra một đứa bé.   Nhất Niệm trầm mặc: "Ta."   Trương Điềm Điềm: "A."   Tiếng còn chưa dứt, người đã xông tới rồi. Con bé còn nhỏ lực yếu, nhưng nhỏ cũng có ưu thế của nhỏ, thân thể cực kỳ linh hoạt. Nếu đổi lại là người khác, có thể Điềm Điềm đã thực hiện được rồi.   Đáng tiếc người nó đối mặt là Nhất Niệm, Trương Điềm Điềm thảm bại.   ...   Trương Túc phát hiện gần đây nàng ra nhiệm vụ, tất cả mọi người đều làm rất nhanh, trong khu đất hoàn toàn không cần lo lắng cỏ dại phát triển.   Nhưng nàng không nghĩ nhiều như vậy, vì nhóm người này từ lúc bắt đầu đã rất cần mẫn, chẳng qua hiện tại cần mẫn hơn thôi.   Bây giờ thời tiết nóng, tuy rằng tạm thời không phải lo lắng vấn đề mua thêm quần áo, nhưng cũng có phiền phức.   Con người đều có nhu cầu bài tiết sinh lý, nhiệt độ không khí cao, mùi lập tức khó chịu nổi rồi.   Trương Túc cho người ta đào hố lớn ở nơi chỉ định, làm nhà vệ sinh công cộng, đến lúc đó chính là phân tốt nhất. Hơn nữa tách biệt với nơi người ở, mùi sẽ đỡ hơn một chút   Nhưng chuyện này quá bình dân, cho nên để Trịnh Hương Lan đi truyền đạt.   Không tới mấy ngày, những người này đã hoàn thành yêu cầu.   Trương Túc cảm thấy mình ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bắt đầu suy nghĩ chuyện làm gốm và gạch, nếu như có thể tự cấp tự túc, nàng cũng không cần mua từ cửa hàng hệ thống rồi.