Xuyên vào hệ thống không có liêm sỉ!

Chương 120 : Ch.121: sự thật. (2)

Tô Thủy Nguyệt nhìn hai người đuổi nhau ra ngoài sân, đánh đến cây cối cũng ngã rạp xuống. Tôn nghiêm của nam nhân cũng thật đáng sợ. \- Ngươi, con chó này, nếu không nay không giải thích được thì đừng hòng thoát. \- Ta lại không muốn thoát, cứ muốn đánh! Tô Thủy Nguyệt đi theo đám nam nhân ra ngoài nhìn, hắn chép miệng, nếu hắn mà đang ở hiện đại nhìn hai người này vừa đánh nhau vừa chửi thế này chẳng khác gì "trẻ trâu". \- Ta đã nói ta không có ác ý, ngươi nổi nóng cái gì? \- Trời tháng bảy quá lạnh, ta nổi chút nóng còn tính là sai à? Trời tháng bảy lạnh...?!!!! Mẹ nó không nhìn nổi nữa, có khác gì trẻ con đuối lý đánh nhau không? \- Bách Phệ Thôn, dừng tay đi. Nếu ngươi đã nói không có ác ý vậy ta cũng muốn nghe ngươi nói. Bách Phệ Thôn nghe vậy liền dừng tay, ngay khi dừng liền bị Tề Xuân Thụy muốn cước đạp vào ngực ngã lăn ra đất. Họ Tề này cũng quá cơ hội rồi. Bách Phệ Thôn còn muốn lao lên đánh thì Tô Thủy Nguyệt đã ngăn lại. \- Nếu ngươi còn đánh thì một lời giải thích ta cũng không nghe. Bách Phệ Thôn dừng tay tiến tới chỗ Tô Thủy Nguyệt chỉ là không thấy được hắn chỉ nghe được giọng, Tô Thủy Nguyệt bị một hàng nam nhân bao quanh không một kẽ hở. \- Ta muốn nhìn Thủy Nguyệt. \- Không cho ngươi nhìn, cút đi. Đám người này vốn đã ganh ghét Bách Phệ Thôn từ lâu, bây giờ có cơ hội liền muốn đá y ra càng xa càng tốt. \- Ngươi cứ nói đi, nếu ta cảm thấy không có gì nguy hiểm thì bọn họ sẽ không cản ngươi. Bách Phệ Thôn phủi bụi trên người, vẻ mặt hòa hoẵn hơn ít nhiều. \- Bốn trăm năm trước khi đệ sắp sửa sinh Mộ Diễm, đệ trở về thế giới của đệ cũng là lúc ta phát hiện ra mọi chuyện. Đối chiến với Mộ Thanh Khê, suýt sửa phải chết thì có một luồn linh quang sáng lên, đánh bay y, cũng làm ta mở ra nhãn quang biết được chính mình chỉ là nhân vật trong một quyển sách, còn là nhân vật chính. Ta lúc đầu thật sự hoang mang, bởi vì đệ và nữ nhân của ta đều đã thay đổi, nhưng mà tình cảm ta dành cho đệ thì lại không. \- Bao nhiêu năm qua ta không ngừng tu luyện, dốc sức sống cho kiếp này. Cũng là để mang đệ trở lại, ta thật sự không quan tâm ta là ai, đệ là ai, ta cũng không quan tâm trước đây ta có những gì ta chỉ quan tâm là ta cần có đwj. Chỉ vậy thôi. \- Nhưng mà mười hai năm trước nhìn thấy đệ vẫn vấn vương Mộ Thanh Khê như vậy làm ta thật sự tức giận. Ta tức giận tại vì sao ta là nhân vật chính lại thua thiệt y như vậy, cho nên mới muốn giết y. Chỉ là không ngờ Thượng Thiên Thiếu Khanh lại ra tay trước. Bách Phệ Thôn nói không ngừng. Cho đến lúc này mới im lặng, y nhìn đám người kia, tìm kiếm thân ảnh Tô Thủy Nguyệt nhưng không thấy được. \- Thủy Nguyệt, đệ đừng ghét ta có được không? \- Ta thật sự không muốn làm như vậy, chỉ là ta muốn để đệ nhận ra nếu đệ cứ tiếp tục xoay quanh Mộ Thanh Khê thì sẽ nhận phải kết cục như vậy. Ta.. thật sự yêu đệ, đem đệ đặt tên trên đầu trái tim để yêu thương. Tô Thủy Nguyệt lúc này mới lên tiếng. \- Chỉ có vậy? \- Vẫn còn. \- Vậy tiếp tục nói. Tô Thủy Nguyệt đã cảm thấy không còn quá nguy hiểm liền tự động bước ra. Chỉ là ở trước mặt vẫn còn một lớp kết giới mà Âu Dương Quế Chi bày ra trước đó. \- Hồn phách mà đệ gửi gắm vào Thích Tự Minh ta đã cưỡng chế lấy ra từ lâu, khuôn mặt giống có lẽ do hồn phách của y ký sinh mà thành. Tô Thủy Nguyệt run lên, còn có cả loại chuyện như vậy. Hắn đã an tâm rằng Mộ Thanh Khê chắc chắn trùng sinh trở lại, không ngờ là ngay từ đầu đã không có cơ hội. \- Hồn phách y đâu? Bách Phệ Thôn im lặng không nói, Mộ Diễm luôn im lặng cũng chạy lên, hai tay nắm lấy cổ áo Bách Phệ Thôn mà lắc. \- Hồn phách y đâu, hồn phách phụ thân ta ở đâu. Tô Thủy Nguyệt bình tĩnh hơn nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng. \- Bách Phệ Thôn, ngươi... cứ nói đi. Bách Phệ Thôn im lặng, nhìn rồi lại nhìn, tay nắm thành đấm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, hai bên quần cũng đã bị y vò cho nhăn nhúm. \- Thủy Nguyệt, xin lỗi... Bách Phệ Thôn gỡ tay Mộ Diễm ra. Y tiến đến đứng trước kết giới, tay áp lên, muốn vào trong nhưng lại không làm ra động tĩnh gì. \- Ta đã dùng tiêu hồn thuật... Y đã, hồn phách của y đã tiêu tán rồi. \- Sao có thể! Ngươi nói dối! Tô Thủy Nguyệt tiến lên đẩy Bách Phệ Thôn lùi lại sau mấy bước, Mộ Diễm muốn đánh y nhưng đã bị Cao Hàn ngăn lại chỉ có thể chửi rủa. \- Ngươi là đồ cầm thú! Bách Phệ Thôn, ta hận ngươi! Phụ thân đã làm ra cái gì để bị ngươi đối xử như vậy! Ta không mang thai con của y vậy giữ lại ích gì, giữ lại làm gì đây hả? Tại sao lại như vậy! Mộ Diễm hai tay đấm thình thịch lên bụng chính mình, Cao Hàn đã giữ lại nhưng vẫn không tránh được bị đám trúng hai cái.