Xuyên vào hệ thống không có liêm sỉ!

Chương 107 : Ch.108: vui mừng chớp nhoáng. (3)

\- Ta tại sao lại không nói, ta phải nói. Tô Thủy Nguyệt, ta chính là mong từ nay về sau ngươi đi con đường phong lưu của ngươi, đừng dính dáng gì đến phụ thân ta nữa. Ta sẽ đưa phụ thân ta đ.... Mộ Diễm chưa nói hết câu thì phía sau đã vang lên một tiếng nổ lớn. Là Bách Phệ Thôn từ lúc nào đã chạy tới phía trước một chưởng đánh bay Mộ Thanh Khê lui lại vách tường, tay thì bóp lên cổ y. Sự tình diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Tô Thủy Nguyệt chưa kịp thích ứng lời mà Mộ Diễm nói ra thì Bách Phệ Thôn đã ra tay rồi. \- Nợ Tô Thủy Nguyệt ngươi đã trả, vậy nợ ta và chúng đệ tử Cửu Dương phái ngươi đã trả hay chưa? Mộ Thanh Khê, ngươi đi chết đi! Tay còn lại của Bách Phệ Thôn thu lại một lực lượng cực lớn, một chưởng này bổ xuống chỉ sợ Mộ Thanh Khê thịt nát xương tan, hồn phi phách tán. Mộ Thanh Khê bị Bách Phệ Thôn bóp cổ ấn vào tường, thân thể suy kiệt không có ý định chống trả, y trước cái chết nhìn một lượt tất cả. Chính là nhìn quang cảnh xung quanh đã đổ nát đến thảm thương, lại nhìn đến từng người từng người một đều mong y sớm chết đi. Y lại nhìn, Tô Thủy Nguyệt tuy rằng nhìn y nhưng một lời cũng không nói. Có lẽ không sai, Tô Thủy Nguyệt cũng là muốn y sớm chết đi, y đã phạm qua quá nhiều lỗi lầm, cho đến khi nhìn lại hai bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi. Y cố gắng như vậy, dùng hết mọi cách nhưng cuối cùng vẫn là chật vật như vậy. Nếu sớm biết là bởi bì một chữ tình mà thân bại danh liệt thì y đã không hồ đồ. Chính là muốn thoát khỏi lời tiên đoán năm xưa "Hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi". Mộ Thanh Khê vừa nghe câu nói kia vang lên trong đại não chính mình, đầu tiên chính là hoảng hốt. Âm thanh này đã đeo bám y suốt bao kiếp trôi qua, mỗi một lần tỉnh dậy đều là khoảng thời gian y đứng giữa lựa chọn, ở lại Thượng Thiên tiên gia tu hành hay là đến Cửu Dương phái tu hành. Nếu đến Cửu Dương phái bắt buộc từ bỏ họ của chính mình, từ bỏ gia tộc của chính mình, sau này cho dù có gặp cũng xem như không quen biết. Nhưng Cửu Dương phái so với Thượng Thiên tiên gia không chỉ tài nguyên tốt, sư tôn cũng đặc biệt tài giỏi, lần nào cũng vậy y dứt khoát chọn Cửu Dương phái. Ra đi không quay đầu. Y cứ như vậy thăng tiến không ngừng, trở thành một trong những tông sư bậc nhất của tu chân giới, nhận qua vô số đệ tử, trong đó có duy nhất một đệ tử thân truyền là Bách Phệ Thôn làm y nở mày nở mặt. Nhưng đến cuối cùng, Bách Phệ Thôn lại đem nữ nhân mà y yêu nhất đặt xuống dưới thân, y phẫn nộ, hận ý dâng cao, trục xuất Bách Phệ Thôn ra khỏi sư môn. Sau này Bách Phệ Thôn lại càng trở nên cường hãn, nhớ lại chuyện cũ liền đến bái phỏng, còn có đưa theo nữ nhân Tề Xuân Thụy kia, tiểu sư muội mà y hết lòng yêu thương. Mộ Thanh Khê nhìn thấy nàng liền giống như nhìn thấy bao năm của thời niên thiếu, một mực thủy chung nhưng lại không nói cho người ta biết, đến khi người đi rồi lại không cản nổi. Y nhìn nàng, càng nhìn càng sâu đậm, Tề Xuân Thụy lại hẹn y đến gặp, nói lời xin lỗi vì đã rời bỏ sư môn chạy theo Bách Phệ Thôn, một lần cũng chưa từng liên lạc cùng nhị sư ca là y. Nhưng Bách Phệ Thôn bắt gặp, tình ngay lý gian, sau này lại càng không nghe lời Mộ Thanh Khê biện bạch, một đường đuổi đánh san bằng Cửu Dương phái thành bình địa. Cuối cùng bị Bách Phệ Thôn một kiếm đâm chết. Y tỉnh lại, tựa như giấc mộng mà lặp lại lựa chọn kia. Thời gian qua đi, Mộ Thanh Khê ngẫm lại, không nhận lờ hẹn của Tề Xuân Thụy, nhưng không biết là lý do gì y vẫn vô tình gặp phải, kết cục không thay đổi vẫn là bị kiếm xuyên tim. Y lại tỉnh, quyết định không trục xuất Bách Phệ Thôn ra khỏi sư môn, mỗi ngày nhìn Bách Phệ Thôn cùng Tề Xuân Thụy khanh khanh ta ta mà lòng đau thắt lại. Ánh mắt y chăm chăm nhìn Tề Xuân Thụy, thủy chung không đổi lại rơi vào tầm mắt của Bách Phệ Thôn, sau này lại bởi vì một lần hiểu lầm, không thể cứu vãn. Sau rất nhiều lần y cuối cùng quyết định không muốn đến Cửu Dương phái bái sư thì đột nhiên trong đại não phát ra âm thanh cường hãn. Thứ này ký sinh trong người y, ép y làm nhiệm vụ, bắt buộc phải theo một mạch duy nhất cho đến cuối cùng là bị Bách Phệ Thôn giết.