Xuyên vào câu chuyện trong sách
Chương 11 : chương 5
Trong giấc mơ, Tessa một lần nữa bị trói nằm trên chiếc giường đồng tại Ngôi Nhà Hắc Ám. Chị Em Hắc Ám đứng trướcmặt cô, vừa lách cách đan len vừa cười the thé. Trong lúc Tessa nhìn, gương mặt họ dần biến đổi, cầu mắt thụt vào trong, tóc rụng từng búi và những đường khâu khóa chặt môi họ ại. Tessa hét thất thanh, nhưng họ có vẻ chẳng nghe thấy.
Hai Chị Em bỗng biến mất không dấu vết và dì Harriet, với gương mặt đỏ lựng hệt như lúc rơi vào cơn sốt đã cướp đi sinh mạng dì, đứng cạnh Tessa. Dì nhìn Tessa với vẻ buồn bã khó tả. “Dì đã có rồi,” dì nói. “Dì đã cố yêu thương con. Nhưng rất khó yêu thương một đứa bé còn chẳng phải là người…”
“Không phải người ư?” Một giọng nữ lạ lùng vang lên. “Enoch, nếu cô ấy không phải người, vậy cô ấy là gì?” Giọng đó đượm vẻ sốt ruột. “Anh không biết là sao. Mọi người đều là gì đó. Cô gái này không thể chẳng là gì được…”
Tessa hét lên, mở choàng mắt và thấy mình đang nằm trong bóng tối đặc quánh. Dù đang trong cơn hoảng loạn, cô vẫn nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ nên cố đá tung chăn gối để ngồi dậy. Đầu óc mụ mị của cô nhận ra chăn dày và nặng, chứ không mỏng và có diềm như ở trong Ngôi Nhà Hắc Ám.
Cô đang nằm trên giường, trong một căn phòng lát đá rộng rãi và gần như chẳng có tí ánh sáng nào. Cô có thể nghe thấy hơi thở hổn hển của mình khi quay lại, và kinh hoàng thét lớn. Gương mặt trong cơn ác mộng chình ình trước mặt cô – một gương mặt tròn ủng trắng bệch với cái đầu cạo trụi húi và nhẵn thính như đá cẩm thạch. Ở nơi đáng ra là đôi mắt chỉ là hai cái hốc – nhưng không phải theo kiểu bị móc ra, mà như chúng chưa từng ở đó. Đôi môi bị khâu lại bằng chỉ đen còn gương mặt chằng chịt những họa tiết màu đen giống như trên da Will, chỉ có điều những cái này như được khắc bằng dao.
Cô lại thét và thu người lùi lại, đến độ nửa người đã chuồi ra khỏi giường. Cô rơi bịch xuống nền đá lạnh và chiếc váy ngủ cô đang mặc – hẳn có người đã mặc giùm cô khi cô trong cơn hôn mê – bị rách ở diềm khi cô loạng choạng đứng dậy.
“Gray.” Có người đang gọi tên cô, nhưng dù hoảng loạn, cô vẫn biết giọng đó không quen thuộc chút nào. Người nói không phải con quỷ mang gương mặt sứt sẹo không chút cảm xúc đang quan sát cô từ cái táp đầu giường. Nó không hề động đậy và cũng chẳng định tóm cô khi cô cẩn trọng lùi lại và lần tìm cánh cửa đằng sau. Vì không gian chung quanh quá tối nên cô chỉ biết căn phòng có hình bầu dục, với tường và sàn bằng đá. Trần nhà cao cao khuất trong bóng tối và những ô cửa sổ hình vòm như ở nhà thờ nằm ở bức tường đối diện. Gần như chẳng có chút ánh sáng nào lọt qua đó; có lẽ trời đã về tối. “Theresa Gray…”
Cô tìm được tay cầm bằng kim loại của cánh cửa; cô sung sướng quay lại và kéo cửa. Không ăn thua. Cô khẽ nấc lên.
“Gray!” giọng đó lại vang lên và đột nhiên, căn phòng ngập tràn ánh sáng – màu trắng mà cô quen thuộc. “Gray, chị xin lỗi. Bọn chị không định dọa em.” Đó là giọng phụ nữ. Tuy Tessa vẫn thấy nó lạ tai, nhưng giờ cô có thêm một cảm giác mới: đó là giọng một người phụ nữ trẻ và tràn đầy sự quan tâm. “Gray, làm ơn đi.”
Tessa từ từ quay lại và dựa lưng vào cửa. Giờ cô thấy rõ rồi. Cô đang ở trong một căn phòng đá có một chiếc giường lớn bốn cọc ở giữa, ga giường giờ lộn xộn và hơi tuột xuống do cô kéo nó khỏi đệm. Những tấm rèm thêu được kéo ra, và một tấm thảm trang nhã được trải trên sàn nhà đơn điệu. Đúng hơn, cả căn phòng đều toát lên vẻ đơn điệu. Ở đây không có tranh ảnh treo tường, những đồ nội thất bằng gỗ cũng chẳng có họa tiết trang trí gì. Hai chiếc ghế đặt đối diện nhau gần giường với một bàn trà nhỏ đặt giữa. Một tấm bình phong mang phong cách Trung Hoa nằm ở góc phòng có lẽ để che bồn tắm và bồn rửa mặt. Đằng sau giường là một người đàn ông cao ráo mặc áo choàng như thầy tu kiểu dài, bằng vải thô màu da dê. Những chữ rune màu nâu đỏ uốn lượn quanh tay áo và diềm áo. Anh ta cầm một cây gậy bạc có đầu gậy hình thiên thần và những chữ rune trang trí dọc theo thân gậy. Mũ áo choàng được kéo xuống, để lộ gương mặt sứt sẹp, trắng bệch và hai hốc mắt trống rỗng.
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ nhỏ như trẻ con, với mái tóc nâu xoăn dày ôm lấy gáy và gương mặt sáng sủa có đôi mắt đen sáng lấp lánh như mắt chim. Chị không xinh nhưng vẻ hồn hậu trên gương mặt chị làm Tessa bình tĩnh hơn, dù cô không biết vì sao. Chị đang cầm viên đá phát sáng giống như của Will lúc ở Ngôi Nhà Hắc Ám. Ánh sáng của nó nhảy nhót qua các kẽ tay, tỏa chiếu khắp căn phòng.
“Gray,” chị nói. “Chị là Charlotte Branwell, đứng đầu Học Viện Luân Đôn và bên cạnh chị là Tu Huynh Enoch …”
“Anh ta là thứ quái quỷ gì vậy?” Tessa thì thào.
Tu Huynh Enoch không nói gì. Gương mặt anh ta hoàn toàn vô cảm.
“Em biết có quái vật tồn tại trên thế giới này.” Tessa nói. “Chị đừng phủ nhận. Em đã thấy chúng.”
“Chị không định phủ nhận,” Branwell nói. “Nếu thế giới không đầy rẫy quái vật thì chẳng ai cần tới Thợ Săn Bóng Tối nữa.”
Thợ Săn Bóng Tối. Chị Em Hắc Ám đã gọi Will Herodale như vậy. Will. “Em… Will ở đó cùng em.” Tessa run run nói. “Trong căn hầm đó. Will nói…” cô ngừng lại và thầm cốc đầu mình. Cô không nên gọi tên thường gọi của Will bởi nó khiến người khác nhầm tưởng rằng họ rất thân thiết, dù sự thật không phải vậy. “Anh Herodale đâu ạ?”
“Ở đây,” Branwell đáp. “Trong Học Viện này.”
“Anh ấy đưa em tới đây?” Tessa nói lí nhí.
“Đúng. Nhưng đừng trưng bộ mặt bị phản bội mà Gray. Đầu em bị đập khá mạnh và Will lo cho em. Dù bề ngoài của Tu Huynh Enoch có thể đáng sợ, nhưng anh ấy là một bác sĩ giỏi. Anh ấy khẳng định đầu em chỉ bị chấn động nhẹ, và chủ yếu em bị choáng và căng thẳng quá độ thôi. Tốt nhất em nên ngồi xuống. Cứ đứng ngoài cửa chỉ khiến em nhiễm lạnh, va điều đó không tốt chút nào.”
“Ý chị là em không thể chạy,” Tessa nói và liếm đôi môi khô nẻ. “Em không thể trốn khỏi đây.”
“Sau khi chúng ta nói chuyện xong, nếu em muốn, em có thể đi,” Branwell nói. “Nephilim không giam cầm các cư dân Thế Giới Ngầm. Hiệp Định cấm ngặt chuyện đó.”
“Hiệp Định?”
Branwell lưỡng lự rồi quay sang Tu Huynh Enoch và thì thào nói gì đó. Tessa an tâm hơn nhiều khi anh ta đội mũ áo choàng lên và che đi khuôn mặt. Một lát sau, anh ta tiến về phía Tessa; cô vội tránh sang bên khi anh ta mở cửa và chỉ dừng lại tại ngưỡng cửa trong một thoáng.
Ngay lúc đó, anh ta nói với Tessa. Dùng từ “nói” thật không chính xác: cô nghe thấy giọng nói của anh ta trong đầu mình, chứ không phải từ ngoài tới. Therese Gray, em là Eidolon. Là kẻ đổi dạng. Nhưng lạ là em không có dấu hiệu của quỷ trên người.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
415 chương
801 chương
345 chương
1164 chương
400 chương
63 chương
1190 chương