Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 67 : chương 13.2

“Tâm trạng Will rất xấu. Ngày nhiều may, ẩm ướt, gà khó chịu. Anh tỉnh dậy mà ngộn nhạo buồn nôn, và cố lắm mới nuốt trôi món trứng bác và thịt hun khói lạnh được bà chủ nhà trọ dọn cho; mỗi phần cơ thể anh đều chỉ ước ao được lên đường, tiếp tục hành trình. Mưa quất vào người khiến anh lạnh cóng, đến dùng các chữ rune giữ ấm cũng chẳng ăn thua, vafvBalios không thích bùn dính vào móng khi hai chủ-tớ cố phi nhanh trên đường, Will bực bội nghĩ sao sương lại có thể thực sự ngưng tụ bên trong quần áo. Ít nhất cũng đến được Northamptonshire, vậy kể ra cũng là thành quả, nhưng anh mới đi được hai mươi dặm và chưa muốn dừng, dù Balios đang ai oán nhìn anh khi họ đi qua Towcester, như thể cầu xin một tàu ngựa ấm áp cùng ít yến mạch, và Will suýt mềm lòng. Cảm giác tuyệt vọng ngập tràn xương tuỷ anh, cũng lạnh và khó tránh hệt như mưa gió. Anh nghĩ mình đang làm gì đây? Anh thật lòng nghĩ mình sẽ tìm được Tessa ư? Anh bị ngốc sao? Họ đang đi qua một vùng quê trông chán ngắt, nơi bùn khiến con đường đá thật nguy hiểm Một vách núi cao dốc thẳng lên ở một bên đường, chắn mất bầu trời. Bên kia con đường là một vực thẳm toàn đá sắc nhọn. Dòng suối đục ngầu bùn xa xa bên dưới con vực hát ánh lấp lánh. Will kéo cương giữ Balios nhìn thẳng, di chuyển tránh vực thẳm, nhưng con ngựa có vẻ bất kham và chẳng sợ ngã. Will cuối đầu set cổ áo để tránh nước mưa lạnh lẽo; nhưng may mà liếc bên vệ đường, anh thấy ánh xanh vàng lấp lánh giữa đám đá bên vệ đường. Anh thìn cương Balios lại ngay và xuống ngựa nhanh đến suýt trượt ngã. Mưa quất xôi xả hơn khi anh đi đến và auỳ xem xét lại dây chuyền vàng vướng vào một khối đá trồi lên. Anh cẩn thận cầm lên. Đó là một cái mặt dây chuyền bằng ngọc bích, với những con chữ khắc đằng sau. Anh biết rõ ý nghĩa của nó. ‘Khi tâm hai người là một, họ có thể đập tan cả sắt hay đồng.’ Món quà cưới Jem tặng Tessa. Will nắm chặt lấy nó và đứng lên. Anh nhớ đã nhìn cô tại cầu thang – sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ cô lấp lánh như một sự nhắc nhở độc ác về Jem khi cô nói ‘Người ta bảo tạc thể chia đôi hai trái tim, nhưng...’ “Tessa!” Anh đọt nhiên hét gọi, giọng vang vọng giữa các vách đá. “Tessa!” Anh đứng đó một lúc, run rẩy bên vệ đường. Anh không biết mình mong chờ cái gì – một câu trả lời chăng? cô khó thể nào ở đây, trốn giữa đám đá lổn nhổn này. Chỉ có im lặng và tiếng gió cùng mưa. Nhưng anh biết rõ rằng đây là sợi dây chuyền của Tessa. Có lẽ cô đã tháo và ném qua cửa sổ để đánh dấu đường cho anh, như Hansel và Gretel đã rải vụn bánh mì vậy. Nhân vật trong truyện sẽ làm thế, và Tessa của anh cũng có thể hành động tương tự. Có lẽ còn những dấu vết khác, nếu anh để ý. LÀn đầu tiên hi vọng lại trở về với anh. Với đó, anh sải bước về bên Balios và lên ngựa. Anh không được phép chần chừ thêm; họ sẽ đến được Staffordshire vào tầm tối. Khi phi ngựa, anh nhét sợi dây chuyền vào túi, nơi những con chữ khắc về tình yêu và sự thủy chung dường như đang tỏa sáng rực rỡ. Charlotte chưa từng thấy mệt thế. Đứa nhỏ khiến chị thấy nhanh thấm mệt hơn chị tưởng, và chị đêm chẳng ngủ được, mấy ngày nay lại bôn ba suốt. Trên váy chị còn dính những vết bẩn từ hầm mộ của Henry, mắt cá chân đau vì phải lên xuống cầu thang, và thang trong thư viện. Nhưng, khi mở cửa phòng Jem và thấy cậu ấy không chỉ tỉnh mà còn ngồi dậy nói chuyện với Sophie, chị quên mất sự mệt mỏi và nở nụ cười nhẹ nhõm. “James!” Chị kêu lên. “Chị đã tự hỏi...thôi, chị rất mừng vì em đã tỉnh.” Sophie, trông đỏ mặt bất thường, đứng lên. “Tôi xin phép đi nhé, cô Branwell?” “À, được thôi, Sophie. Bridget đang bực thì phải; cô ấy bảo không tìm được cái Bang Mary, mà tôi chẳng hiểu cô ấy muốn nói cái gì.” Sophie suýt cười – cô hẳn sẽ cười nếu tim không nặng trĩu khi biết mình có thể đã làm một chuyện rất xấu. “Là bain-marie*,” cô nói. “Tôi sẽ đi tìm ngay đây.” Cô đi ra cửa, dừng lại, và ngoái nhìn Jem dựa lưng vào gối, trông xanh xao nhưng đã tỉnh táo. Trước khi Charlotte kịp nói gì, và Jem cười mệt mỏi gọi Charlotte đến. (*) nồi hấp cách thủy “Charlotte, nếu chị không ngại thì đưa cho em cây vĩ cầm nhé?” “Tất nhiên.” Charlotte tới bên bàn cạnh cử sổ, nơi cây vĩ cầm được đặt trong cái hộp gỗ hồng đào, với cây vĩ và một lọ cô-lô-phan nhỏ. Chị cầm cây đàn lên và mang đến giường; Jem cẩn thận nhận lấy, và chị vui vẻ ngồi xuống cạnh giường Jem. “Ôi...” chị nói sau một lát. “Chị xin lỗi. Chị quên mất cây vĩ. Em muốn chơi không?” “Không.” Jem nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn, tạo ra những tiếng rung khe khẽ. “Đây là bật dây đàn – điều đầu tiên bố dạy em khi cho em thất cây vĩ cầm. Nó nhắc em nhớ đến hồi còn bé.” ‘Em vẫn chưa hề lớn,’ Charlotte muốn nói, nhưng lại thôi. Chỉ vài tuần nữa là cậu ấy đến sinh nhật tuổi mười tám, khi Thợ Săn Bóng Tối được coi là trưởng thành, nhưng nhìn Jem, chị vẫn thấy cậu bé tóc đen đến từ Thượng Hải, cầm chặt cây vĩ cầm, mắt mở to trên gương mặt xanh xao. Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu chưa trưởng thành. Chị với lấy cái hộp ngân phiến bên đầy giườn. Tỏng đó chỉ còn một chút xíu dính ở đáy, chẳng đủ một thìa trà