Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 64 : chương 12.6

“Charlotte đã bao giờ hỏi cô muốn làm Thợ Săn Bóng Tối hay chưa?” Gidoen hỏi Vừa xuống nửa cây cầu thang, cô với cuốn sách cầm trong tay, Sophie sững lại. Gidoen đang ngồi bên một cái bàn dài trong thư viện gần ô cửa sổ nhìn ra sân. Sách và giấy tờ bày la liệt trước mặt anh, anh và Sophie đã trải qua vài giờ yên ổn tìm kiếm danh sách và lịch sử phù chú, chi tiết về ngân phiến, cùng những kiến thức về thảo dược cần thiết. Dù chân Gideon lành nhanh, nhưng anh vẫn phải gác chân trên hai cái ghế phía trước, và Sophie vui vẻ đề nghị nhận nhiệm vụ lên xuống thang để lấy những cuốn sách cao nhất. Giờ cô đang cầm cuốn ‘Phân cấp quỷ’ có bìa khá nhờn và cô rất muốn được đặt xuống, dù câu hỏi của Gideon khiến cô giật mình sững lại. “Ý anh là sao?” Cô nói và tiếp tục leo xuống. “Sao Charlotte lại hỏi tôi chuyện như thế?” Gideon hơi tái, hoặc cũng có thể là do đèn phù thủy hắt sáng vào mặt anh. “Cô Collins,” anh nói. “Cô là một trong những chiến binh giỏi nhất tôi từng dạy dỗ, mà trong số đó có cả Nephilim đấy nhé. Đó là lý do tôi hỏi. Thật tiếc khi bỏ phí một tài năng như vậy. Dù có lẽ cô không muốn.” Sophie đặt sách xuống bàn, và ngồi đối diện Gideon. Cô biết mình nên ngần ngừ, tỏ vẻ nghĩ lại câu hỏi, Nhưng đáp án đã ở ngay đầu môi trước khi cô kịp ngăn mình. “Tôi chỉ ước được làm Thợ Săn Bóng Tối thôi.” Anh nhoài người về phía trước, và đèn phù thủy chiếu vào mắt anh, xóa sạch màu sắc của chúng. “Cô không lo đến nguy hiểm ư? Tiến Cấp mà càng lớn tuổi nguy hiểm càng lớn. Tôi đã nghe họ nói chuyện hạ tuổi được cho phép Tiến Cấp xuống còn mười bốn thậm chí mười hai.” Sophie lắc đầu. “Tôi chẳng sợ nguy hiểm. Tôi vui lòng chấp nhận ấy chứ. Chỉ là tôi sợ... sợ nếu tôi đăng ký, cô Branwell sẽ nghĩ tôi không biết ơn mọi điều cô ấy làm cho tôi. Cô ấy cứu mạng tôi và cho tôi cơm ăn áo mặc. Cô ấy cho tôi sống an toàn và một mái nhà. Tôi nghỉ phục vụ là coi như chẳng trả được ơn cô ấy nữa.” “Không.” Gideon lắc đầu. “Sophie....cô Collins... cô là một gia nhân tự do trong nhà của Thợ Săn Bóng Tối. Cô có Tâm Nhãn. Cô biết tất cả về cư dân Thế Giới Ngầm và Nephilim rồi. Cô là ứng cử viên Tiến Cấp hoàn hảo.” Anh đặt tay lên cuốn sách quỷ học. “Tôi có tiếng nói ở Hội Đồng. Tôi có thể nói hộ cô.” “Tôi không thể,” Sophie lí nhí. Anh không hiểu anh đang dụ dỗ cô sao. “Và chắc chắn không phải bây giờ.” “Không, Tất nhiên không phải bây giờ, khi James đang ốm yếu thế,” Gideon vội vàng nói. “Nhưng trong tương lai? Có thể chứ?” Mắt anh nhìn gương mặt cô đang dần đỏ từ cổ lên. Cách hiển nhiên và thông thường nhất để một người phàm Tiến Cấp thành Thợ Săn Bóng Tối là thông qua kết hôn với một Thợ Săn Bóng Tối. Cô tự hỏi tại sao anh lại có vẻ quyết tâm vậy khi nhắc đến chuyện đó. “Nhưng khi tôi hỏi cô, Cô nói rất rành mạch. Cô nói đời cô, cô chỉ muốn là Thợ Săn Bóng Tối. Vì sao? Đó là một cuộc đời chông gai mà.” “Cuộc đời nào cũng có thể lắm chông gai,” Sophie nói. “Đời tôi trước khi đến Học Viện cũng chẳng ngọt ngào gì. Tôi chắc một phần mình muốn thành Thợ Săn Bóng Tối để nếu có gã đàn ông nào giành tới gần tôi với một con dao trong tay, như cậu chủ cũ của tôi, tôi có thể giết anh chết ngay tại chỗ.” Cô vừa nói vừa chạm vào má, một hành động vô thức cô không dừng được, cảm nhận biết sẹo lồi dưới tay mình. Cô tấy vẻ mặt Gideon – hoảng hốt hào trộn cùng khó chịu – và hạ tay. “Tôi không biết lí do cô bị sẹo,” anh nói. Cô nhìn đi nơi khác. “Giờ anh sẽ nói rằng nó không xấu, hoặc anh chẳng để ý, hoặc gì đó đại loại.” “Tôi thấy chứ,” Gideon khẽ nói. “Tôi không mù, và thân thể chúng tôi có rất nhiều sẹo. Tôi thấy, nhưng nó không xấu. Chỉ là một phần đẹp khác của cô gái đẹp tuyệt trần.” Giờ Sophie đỏ mặt thật - cô cảm nhận má mình nóng bừng – và khi Gideon nhoài người qua bàn, ánh mắt mang màu xanh lá trong trẻo, cô hít một hơi quyết tâm. Anh không giống chủ cũ của cô. Anh là Gideon. Cô không thể tránh anh lần nữa. Cửa thư viện bật mở. Charlotte đứng tại bậu cửa, trông kiệt sức; có những vết mồ hôi trên cái váy xanh nhạt của chị, và mắt chị trũng sâu. Sophie vội bật dậy. “Cô Branwell?” “Ôi, Sophie,” Charlotte thở dài. “Tôi hi vọng cô có thể ngồi cùng Jem một lúc. Cậu ấy chưa tỉnh, nhưng Bridget phải làm bữa khuya, và tôi nghĩ mấy bài hát kinh khủng của cô ấy sẽ làm cậu ấy mơ ác mộng mất.” “Tất nhiên ạ,” Sophie quay người đi ra cửa, không hề nhìn Gideon – dù khi cửa đóng lại, cô khá chắc mình có nghe anh bực dọc lầm bầm chửi thề bằng tiếng Tây Ban Nha.