Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 6 : kẻ diệt giun 2

Họ đi xa ngôi nhà, về phía khu vườn kiểu cách thấp thoáng sau những hàng giậu cao cao. Xa xa, nắng phản chiếu trên căn nhà kính và gỗ có mái hình bát úp. Hôm ấy là một ngày mùa thu đẹp trời: gió hành và không khí đẫm mùi lá cỏ. Tessa nghệ coám tiếng xào xạc và liếc nhìn ngôi nhà đằng sau. Mặt tiền trắng phằng vươn cao, thì thoảng lại xuất hiện một ban công cong cong cong duyên dáng. ‘ “Will,” cô thì thầm khi anh kéo đôi tay đang vòng quanh cổ anh xuống. Anh tháo găng tay của cô, vứt chúng xuống cùng chỗ với mặt nạ cùng đám kẹp ghim của Jessie nơi nền ban công đá. Tiếp theo, anh bỏ mặt nạ của chính mình và ném sang bên, hất những lọn tóc đen ướt ra khỏi trán. Gờ dưới chiếc mặt nạ để lại vết hằn như một vết sẹo nông trên dôi gò má cao của anh, nhưng khi Tessa định chanh vào, anh dịu dàng nắm tay cô và ép xuống. “Đừng,” anh nói. “Hãy để anh chạm vào em đã. Anh đã muốn...” Mặt đỏ như cà chua, Tessa thôi nhìn căn nhà và quên đi kí ức hôm nào. Cả nhóm đến chỗ hở nơi hàng giậu phía bên phải. Đằng sau đó chắc chắn là “khu vườn Ý”, được bao quanh bởi những hàng rào mắt cáo. Bên trong vòng tròn khu vườn là những hàng tượng tạc những người hùng và nhân vật thần thoại. Thần Venus cầm bình rót nước ở đài phun chính giữa, những bức tượng trắng tàn những sử gia và chính khách vĩ đại-Caesar, Herodotus, Thucydides-nhìn nhau bằng cặp mắt vô hồn từ hai bên những con đường toả ra từ chính giữa. Ở đây còn có tượng cách nhà thơ và kịch gia.Tessa, vội vã đi qua Aristotle, Ovid, Homer-mắt ông được tạci bịt băng, lý rằng ông bị mù-Virgil và Sophocles,trước khi nghe thấy một tiếng rít chói tai. Cô quay phắt lại. cách cô vài bước chân là Tatiana đứng đờ đẫn, mắt như muốn lòi tròng. Tessa vội chạy ngược lại, những người khác đuổi ngay sau; cô tới chỗ cô gái kia trước, và Tatiana ngầy ngật nắm tay cô, như thể quên mất Tessa là ai. “Rupert,” Tatiana nức nở, nhìn chăm chăm về phía trước, và Tessa nhìn theo, thấy chiếc giày đàn ông trồi ra từ sau một hàng giậu. Lúc đầu cô nghĩ anh ta hẳn ngã nhoài trên đất, cơ thể bị hàng rào mắt cáo chế khuất, nhưng khi cúi người nhìn tới, cô nhận ra chiếc giày và một chút ít ra thịt bị gặm nham nhở, máu me trồi ra khỏi ống giày, nhưng tất cả cũng chỉ có thế. “Một con giun dài mười hai mét?” Will lầm bầm tán dóc với Jem khi đi chuyển qua khu vườn Ý, giày họ-nhờ chữ rune Vô thanh-không tạo ra tiếng động gì trên con đường đá. “Nghĩ xem chúng ta có thể dùng nó câu con cá to thế nào đi.” Môi Jem giật giật. “Không vui tí nào đâu.” “Có chút mà.” “Bồ không thể làm tình huống bớt xấu bằng mấy lời đùa giun dế đấy đâu, Will. Chúng ta đang nói đến bố của Gideon và Gabriel đấy.” “Chúng ta không chỉ bàn về ông ta; chúng ta còn đuổi theo ông ta trong khu vườn đầy những bức tượng trang trí vì ông ta đã hoá thành giun.” “Một con quỷ dưới hình hài một con giun,” Jem nói, dừng lại cảnh giác nhìn qua một bờ giậu. “Một con rắn lớn. Thế có giúp cho sự hài hước không phải lúc của bồ không?” “Từng có thời sự hài hước không phải lúc của tôi khiến bồ thích thú chút ít,” Will thở dài. “Xem con giun đã biến chuyện thành thế nào này.” “Will...” Tiếng hét chói tai cắt đứt lời nói của Jem. Cả hai cậu con trai quay phắt lại, vừa kịp thấy Tatiana Blackthorn lùi vào vòng tay Tessa. Tessa ôm cô gái kia, đỡ cô ta khi Cecily đi qua quãng hở, rút con dao thiên thần khỏi thắt lưng dễ dàng như một Thợ Săn Bóng Tối lão luyện. Will không nghe thấy tiếng em, nhưng con dao thiên thần sáng lên trong tay cô, chiếu sáng gương mặt Cecily và khiến bụng dạ Will nhộn nhạo khó chịu. Anh bắt đầu chạy, Jem nối gót. Tatiana lả đi trong vòng tay Tessa, gương mặt cháu lại trong cơn ủ rũ. “Rupert! Rupert!” Tessa đang cố gắng giúp đỡ cô gái kia, và Will muốn dừng lạnh giúp cô-nhưng Jem đã làm, tay đặt lên tay Tessa, và thế cũng hợp lí. Đấy là vị trí của cậu ấy, với f Kem là chồng sắp cưới của cô. Will cố lắm mới thôi chú ý vào đó, mà quay sang nhìn em gái đang đi qua hàng giậu, cô dao giơ cao khi cô bước lách qua phần thi thể còn lại củ Rupert Blackthorn. “Cecily!” Will tuyệt vọng gọi. Cô định quay lại... Vạ thế giới bùng nổ. Một đài phun đất và bùn bắn toé phía trước họ, phun thẳng lên trời. Những đống đất và bùn rơi xuống như mưa đá. Ở giữa dòng phun là một con rắn mù to tướng màu xám trắng nhạt. Màu của người chết, Will ngược. Một thứ mùi tanh tưởi bốc ra từ nó giống hệg mùi mộ. Tatiana kêu lên một tiếng và ngất xỉu, khiến Tessa phải ngồi xuống theo. Con giun bắt đầu là sẽ lư cố thoát khỏi mặt đất. Miệng nó há to-đó không giống miệng mà như một vết cứa đôi cái đầu to tướng, được viền lởm chởm răng cá sấu thì đúng hơn. Tiếng rít sung sướng phát ra từ cổ nó. “Dừng lại!” Cecily hét. Cô giơ con dao thiên thần sáng loà lên phía trước; cô không hề sợ hãi. “Lùi lại, thứ quỷ tha ma bắt!” Con giun lao thẳng về phía cô. Cô nhanh chóng thủ thế, con dao cầm chắc trong tay, khi cái mồm to tướng của nó phân xuống, nhưng Will đã kịp nhảy xổ tới, đẩy cô sang bên. Cả hai lang vào một hành giậu khi đầu con giun cắm đất đúng nơi cô vừa đứng, tạo thành cái hố to tướng. “Will!” Cecily đẩy anh sang, nhưng không kịp. Con dao của cô đã chém phải cẳng tay anh, để lại một vết phỏng đỏ trên đó. mắt của sản giật ngọn lửa xanh sẫm. “Không cần thiết!” “Em không được huấn luyện!” Will quát, gần như mất trí vì bực bội và hoảng hốt. “Em sẽ khiến mình bị giết đấy! Ở nguyên đó cho anh!” Anh định chộp con dao, nhưng cô tránh và đứng Một lát sau con giun lại há ngoác mồm ra bổ xuống. Will đã làm rơi sao khi cố cứu em; nó cách anh vài bước. Anh nhảy sang bên, tránh cái mồm con quái trong gang tấc, và rồi Jem ở đó, cầm cây gậy kiếm trong tay. Anh đâm kiếm lên, mạnh, vào bên người con giun.một tiếng gầm rú điên loạn bật ra từ họng nó, và nó quằn quại, máu đen túa ra như mưa. Rít một tiếng, nó biến mất sau một hàng giậu. Will quay lại. Anh chẳng thấy Cecily, vì Jem đã lao vào chắn giữa cô và Benedict, và người cậu ấy toàn bùn và máu đen. Đằng sau Jem, Tessa đã kéo Tatiana vào lòng mình, váy họ chồng lên nhau, chiếc váy màu hồng chói của Tatiana lẫn vào chiếc váy cưới màu vàng đã bẩn của Tessa. Tessa đang cúi xuống như định ngăn cô gái kia thấy bố mình, về rất nhiều máu quỷ bắn lênvề rất nhiều máu quỷ bắn lên tóc và trang phục của Tessa. Cô ngước lên, mặt tái xanh, và nhìn vào mắt Will. Trong giây phút đó, khu vườn, tiếng động, mùi tanh của máu và quỷ đều biến mất, chỉ còn mình anh trong không gian lặng như tờ cùng Tessa. Anh muốn chạy tới bên cô, ôm cô vào lòng. Bảo vệ cô. Nhưng đấy là việc của Jem, không phải của anh. Không phải của anh. Giây phút đó trôi qua, và Tessa đứng lên, cố sức kéo Tatiana theo, vòng tay cô gái kia qua vai mình kể cả khi Tatiana đang dựa vào cô, gần như bất tỉnh. “Em phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Cô ấy sẽ bị giết mất,” Will nói và nhìn khắp khu vườn. “Cô ấy không được huấn luyện!” Miệng Tessa mím lại tỏ vẻ cứng đầu quen thuộc. “Em không muốn bỏ anh lại.” Cecily hoảng hốt. “Anh không nghĩ... Không phải sinh vật kia đã trốn rồi sao? Cô ấy là con gái ông ta. Nếu nó...nếu ông ta...còn chút tình thân nào...” “Ông ta ăn thịt con rể mình, Cecy,” Will gắt. “Tessa, đi cùng Tatiana nếu em muốn cứu mạng cô ấy. Và đứng bên nhà cùng cô ấy. Cô ấy mà quay lại đây thì tai họa đấy.” “Cảm ơn bồ,” Jem lầm bầm khi Tessa kéo cô gái kia bước thấp bước cao đi mất, và Will thấy ba chữ đó như ba mũi kim đâm vào trái tim anh. Mỗi khi Will làm gì bảo vệ Tessa, Jem lại nghĩ đó là vì mình, chứ không phải vì chính Will. Will luôn ước Jem đúng.mỗi mũi kim đều có cái tên của riêng nó. ‘Tội lỗi. ‘Xấu hổ. ‘Yêu thương.