Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 48 : chương 9.2

Dù đã nhòm đầu vào mọi căn phòng mình nghĩ đến, Will vẫn chẳng thấy Cyril đây. Anh bực bội, và tâm trạng khó chịu này lại càng tăng tiến do vụ thú nhận với Tessa lúc ở cầu thang. Sau hai tháng luôn cẩn thận khi ở gần cô khiến anh có cảm giác mình bước đi trên dao, anh lại buột miệng nói ra tất cả cảm xúc của mình như máu chảy khỏi vết thương hở, và chỉ câu gọi của Charlotte mới khiến anh không biến sự ngu ngốc của mình thành thảm họa. Nhưng, lời đáp của cô khiến anh bực bội suy nghĩ suốt đường đi trong hành lang và qua bếp. ‘Người ta bảo ta không thể chia đôi trái tim nhưng...’ Như ý? Cô định nói gì? Anh bỗng rất muốn được giống như Arya. Trái tim không bao giờ bị lung lay, tựa như sắt đá. Cô mạnh mẽ hơn bất kì một quý ông nào, thậm chí cô còn vật nhau với quỷ cơ mà. Tối hôm qua, anh thức dậy vào lúc nửa đêm vì cái tư thế ngủ khiến anh không thoải mái. Khi tỉnh dậy anh dần nhận ra cái cảm giác đè nặng nơi cánh tay, Cecily đang gối lên tay anh. Anh ngồi dậy, nâng đầu con bé cho nó tựa vào ghế, rồi Will chống cằm vui vẻ nhìn cô em gái ngủ ngon lành. Một tiếng động như một vật nặng bị ngã xuống sàn từ trên lầu phát ra. Anh chuyển hướng nhìn lên nơi phát ra âm thanh và đi lên. Will đứng trước một căn phòng và mở cửa. Cửa không khóa và cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt anh. Một người nữ không ra nữ, nam không ra nam nằm trên sàn, tay xoa đầu mà miệng thì xuýt xoa. Xung quanh không phải sách mà là mấy túi vải như loại túi đựng bột mì to đùng chiếm lấy gần hết căn phòng. “À, rồi, cô lại hôn tường nữa chứ gì.” Will mặt lạnh nói. Arya giật mình nhìn ra cửa phòng, và Will đang đứng ở đó vẻ mặt chán ghét nhìn cô. “Anh có biết vào phòng con gái mà không gõ cửa là bất lịch sự lắm không?” “Biết chứ! Chỉ là cô cũng tính là con gái sao.” Arya bực bội đứng dậy đạp cửa đẩy anh ra ngoài. “Biến!” “Chậm đã. Tôi có chuyện muốn hỏi.” Will lấy chân chặn cửa vội nói. Arya nghe vậy chần chừ rồi để anh bước vào. Căn phòng của cô khác đi rất nhiều, không còn là ngổn ngang sách chất chồng, mà là bao vải chất chồng. Will thắc mắc hỏi: “Mấy cái bao kia gì vậy?” “Tiền.” Arya ngồi gác chân lên giường trả lời cụt lủn. “Tất cả chúng sao!” Will ngạc nhiên hết mức. Tiền mà như rác vất lung tung vậy. Xem ra số lượng không hề ít, lại còn rất lớn, rất nhiều tiền. “Thắng cược đấy! Ghê không!” Arya tự hào mà nói. “Thắng cược?” “Đấu vật ở Chợ Quỷ. Mỗi lần thắng như vậy là được cả bao. Càng lúc tiền cược thắng được càng nhiều.” ‘Chợ Quỷ?’, anh chưa từng nghe đến, ‘Đấu vật,’ hơn nữa còn đặt cược, rốt cuộc là sao? Will tròn mắt nhìn Arya với cái vẻ mặt ngây ngốc không hiểu điều cô nói có là như thế nào. Cô nhìn mặt anh mà thở dài. Lỡ nói ra rồi thì nói cho hết. Thế là cô phun ra một tràng: Một nhóm quỷ dị biệt hiền lành tự lập nên Chợ Quỷ, tách biệt với Đại Thành Phố. Chợ Quỷ ở trong lòng đất có kết giới ngăn cách giữa, giống như một tiểu thế giới vậy. Cô vô tình tìm thấy nó và thành công trở thành một cư dân của Chợ Quỷ. Rồi Arya khiêu chiến đấu vật – cô không được dùng dao vì vũ khí của Nephilim là khắc tinh của quỷ vậy nên cô chỉ có thể dùng tay không mà đấu. Và mỗi lần thi đấu thì sẽ cược xem ai sẽ thắng. Người chiến thắng sẽ nhận được tám mươi phần trăm tổng tiền cược. Nhưng cũng có kẻ đã bỏ mạng lúc khiêu chiến, vậy nên đây giống như một trò chơi sống còn vậy. “Mà cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Will sau khi nghe xong Arya giải thích thì đã hiểu được gần như toàn bộ. Anh không ngờ đến còn có sự tồn tại của Chợ Quỷ và loại quỷ không hề giống với những con quỷ anh từng gặp: ăn thịt người, khát máu và độc ác. Anh ngồi xuống cái ghế cạnh giường của cô, nghe cô nói và suy ngẫm. “Trả nợ. Mà nợ gì thì anh không cần phải biết đâu.” Còn lâu Arya mới nói cho Will biết cô trả nợ cho hệ thống vì làm ảnh hưởng đến cốt truyện. Mỗi lần xuyên vào tiểu thuyết thì cô sẽ kiếm tiền và trả cho hệ thống, không đủ thì sẽ trừ vào tiền thật ngoài đời của cô, xem như là cái giá phải trả cho mỗi lần xuyên của Arya. Nhưng để nhận được khả năng xuyên không tùy ý này thì vật trao đổi không hề tầm thường, một vật mà từ khi nhỏ ai cũng muốn có được. “Tại sao cô đến Luân Đôn và ở trong Học Viện. Những tháng qua cô đã đi đâu? Ở đâu?” Will tò mò “Và còn...” anh ngập ngừng, “Thomas bây giờ sao rồi?” “Thomas đã sống đến Học Viện Kyoto rồi, anh ấy sẽ tạm thời giúp việc ở đó, rồi một ngày, tôi sẽ đưa anh ấy về đây. Còn tại sao tôi lại ở đây ư?” Arya ngửa mặt lên trần nhà, tưởng tượng về một hình ảnh với ánh sáng chói lòa, và thân ảnh được bao quanh bởi những ngọn lửa. “Vì tôi muốn được trông thấy ngọn lửa ấy một lần. Mà muốn thấy nó thì tôi chỉ có thể đến đây thôi.” Cô mỉm cười ngây ngô, như một người đang mơ ước về tương lai đẹp đẽ. “Đến lúc rồi. Tôi phải đi đây. Có lẽ là vài ngày sau tôi mới trở lại.” Cô bước xuống giường. Đã đến thời gian cho cuộc thách đấu tiếp theo ở Chợ Quỷ và Arya phải đến đó ngay bây giờ. Cô đã mặc sẵn đồ đi săn. Và trèo lên cửa sổ. Cô ngồi ở ngưỡng cửa, quay đầu nhìn Will nói. “Chúc may mắn!”, xong Arya nhảy xuống. Kết thúc cuộc nói chuyện, Will đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa thì anh thấy một quả banh nhỏ ngay dưới chân mình. Will cúi xuống nhặt trái banh lên tâng trong tay, rồi ném nó trở lại giường của Arya. Tiếng hát của Bridget vang ra từ phòng ăn, nơi cô ấy cùng Sophie đang dọn bàn khiến anh kết thúc hồi tưởng. “ ‘Mẹ yêu hỡi, giường con mẹ hãy dọn Sao cho mềm vừa đủ tấm thân con William chết vì tình dành cho con Còn con sẽ chết vì trái tim con tan nát.’ “Họ chôn nàng trong sân nhà thờ cổ. Kế bên mộ chàng William Từ mộ chàng mọc lên bông hồng đỏ Còn mộ nàng là tầm xuân xanh. “Chúng vươn lên tháp nhà thờ cổ Cho đến khi cao hết chừng hết mức Chúng quấn quít, minh chứng tình đôi họ Đỏ sắc hồng lẫn cùng tầm xuân xanh.” Will đang tự hỏi Sophie phải kiềm chế thế nào mới không cầm đĩa đập vào đầu Bridget thì ngực anh bỗng đau như bị ăn một đấm. Anh loạng choạng dựa vào tường mà kêu lên một tiếng, tay đưa lên cổ. Anh cảm nhận được có gì đang đập ở đó, như trái tim thứ hai đập trên tim anh. Sợi dây chuyền Magnus đưa lành lạnh, anh bội vàng kéo nó ra khỏi áo nhìn thì hiểu ra - mặt dây chuyền đỏ sậm đang nhấp nháy như tâm một ngọn lửa. Anh ngờ ngợ nhận ra Bridget đã ngừng hát, và cả hai cô gái túm tụm tại cửa phòng, kinh ngạc nhìn anh. Anh buông dây chuyền, để nó rơi xuống ngực. “Sao vậy, cậu Will?” Sophoe hỏi. Cô đã ngừng gọi anh là cậu Herodale từ khi biết chuyện lời nguyền, dù đôi lúc anh vẫn có cảm giác anh không ưa anh lắm. “Cậu khỏe chứ?” “Tôi không sao,” anh nói. “Nhưng chúng ta phải nhanh chóng xuống nhà. Ở đó đang có chuyện cực kì không ổn.”