Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 29 : chương 6.3

“Vì cô ấy thấy nhục,” Tessa nói. Từ hồi Quan Chấp Chính vào phòng tới giờ, cô mới lên tiếng. “Cô ấy nói vậy với cháu. Cô ấy tin đây sẽ là vết nhơ cho gia tộc nếu người ta biết được chuyện đậu mùa quỷ; cháu đoán cô ấy cố bịa ra một câu chuyện khác, hi vọng chú sẽ kể lại với Hội Đồng. Nhưng cô ấy không nói thật.” “Quan Chấp Chính, chú nói thật đi,” Gideon nói. “Chú thấy câu chuyện nào có lý hơn? Rằng tất cả chúng cháu phát rồ phát dại rồi đi giết bố cháu, hai thằng con trai lấp liếm sự thật, hay rằng Tatiana nói dối nào? Chú cũng biết là con bé chưa bao giờ suy nghĩ chín chắn mà.” Gabriel đứng dậy, hai tay tì lên lưng ghế của anh trai. “Nếu chú tin rằng cháu có thể dễ dàng giết bố mình, chú cứ việc đưa cháu đến Thành phố Câm Lặng để tra hỏi.” “Đấy có lẽ là quy trình hành động hợp lí nnhất,” Quan Chấp Chính nói. Cecily dộng mạnh tách trà xuống khiến mọi người trên bàn giật mình. “Vậy không công bằng,” cô nói. “Anh ấy nói thật. Tất cả đều nói thật. Chú phải hiểu rõ chứ.” Quan Chấp Chính nhìn cô đánh giá một hồi lâu, rồi tiếp tục câu chuyện với Charlotte. “Cháu mong chú tin cháu?” Ông ta nói. “Thế mà cháu lại che đậy việc mình làm với chú. Gieo nhân nào gặt quả đây, Charlotte.” “Chú Josiad, chua đã thông báo về chuyện tại nhà Lightwood ngay khi mọi người trở lại và cháu biết tất cả đều ổn...” “Cháu đáng ra phải báo cáo sơm hơn,” Quan Chấp Chính nói ngang phè phè. “Ngay khi Gabriel đến. Cháu xử lí không đúng quy định. Như vậy, cháu đã đẩy chú vào vị trí phải bao biện cho cháu, dù cho cháu không tuân thủ quy định và hành động khi không được Quan Chấp Chính cho phép.” “Không có thời gian...” “Có đủ,” Quan Chấp Chính nói, giọng cho thấy không bàn cãi gì thêm hết. “Gideon và Gabriel, hai đứa đi theo chú tới Thành phố Câm Lặng để chịu tra vấn.” Charlotte định phản đối, nhưng Quan Chấp Chính đã giơ tay. “Trả lại trong sạch cho Gabriel và Gideon là thiết thực nhất; nó sẽ tránh mọi rắc rối và cho phép chú nhanh chóng gạt bỏ yêu cầu bồi hoàn của Tatiana. Hai đứa.” Quan Chấp Chính Wayland quay sang anh em Lightwood. “Vào xe ngựa của chú và đợi ở đó. Ba người chúng ta sẽ tới Thành phố Câm Lặng; khi các Tu Huynh Câm xong việc với các cháu, Nếu họ không tìm được gì thú vị, chúng ta sẽ đưa các cháu trở lại đây.” “Nếu họ không tìm được gì,” Gideon nói bằng giọng chán ghét. Anh tóm vai em mình và kéo Gabriel ra khỏi phòng. Khi Gideon đóng cửa lại, Tessa nhận ra gì đó lấp lánh trên tay anh ta. Anh ta đã đeo lại nhẫn nhà Lightwood lại rồi. “Được rồi,” Quan Chấp Chính nói, và tập trung vào Charlotte. “Sao cháu không báo cho chú ngay khi các Thợ Săn Bóng Tối dưới quyền cháu trở về và nói với cháu rằng Benedict đã chết?” Charlotte chăm chăm nhìn tách trà. Miệng chị mím chặt. “Cháu muốn bảo vệ hai anh em nhà đó,” chị nói. “Cháu muốn họ có được chút yên tĩnh. Chú phải để họ được yên một chút sau khi tận mắt chứng kiến bố mình chết rồi muốn tra gì thì tra chứ!” “Khó lắm,” Quan Chấp Chính tiếp tục, phớt lờ thái đọ của chị đi. “Mấy cuốn sách và giấy tờ của Benedict. Tatiana đã kể về chúng. Chú đã cho người soát nhà ông ta, nhưng không tìm thấy nhật ký, bàn làm việc thì trống trơn. Đây không phải vụ điều tra của cháu, Charlotte ; đống giấy tờ đó thuộc về Clave.” “Chú tìm gì trong đó?” Henry nói và bỏ tờ báo khổ đĩa. Anh có vẻ cực kỳ không để tâm đến đáp án, Nhưng trong mắt anh lóe lên một tia sáng dữ dội phản bội lại vẻ dửng dưng của mình. “Thông tin về mối liên hệ giữa Benedict và Mortmain. Thông tin về bất cứ thành viên nào khác của Clave có thể dây dưa với Mortmain...” “Và đội quân người máy của ông ta?” Henry. Quan Chấp Chính dừng lại giữa câu. “Đội quân người máy?” “Quân đoàn Hủy diệt, được tạo ra nhằm diệt chủng Thợ Săn Bóng Tối, Và ông ta quyết dùng chúng để tấn công chúng ta,” Charlotte, có vẻ đã phục hồi, nói khi bỏ khăn ăn xuống. “Nói chính ra, nếu chúng ta có thể tin những trang viết càng về sau càng có hiểu, chuyện đó sẽ sớm xảy ra hơn chúng ta tưởng.” “Vậy là cháu quả có giữ nhật ký của ông. Điều Tra Viên đoan chắc điều đó.” Quan Chấp Chính day mắt. “Tất nhiên là cháu giữ. Và tất nhiên cháu sẽ giao cho chú. Cháu vẫn định vậy.” Bĩnh tĩnh vô cùng, Charlotte cầm cái chuông bạc nho nhỏ bên cạnh đĩa và rung lên; khi Sophie xuất hiện, chị liền thì thào gì đó với cô gái một hồi, rồi Sophie, nhún vai chào Quan Chấp Chính, rời khỏi phòng. “Đáng ra cháu phải để đống giấy tờ ở nguyên vị trí, Charlotte. Quy định là vậy,” Quan Chấp Chính nói. “Cháu không có lí gì lại không được xem chúng...” “Cháu phải tin sự đánh giá của chú, và của Luật. Bảo vệ hai cậu con trai nhà Lightwood không được ưu tiên hơn tìm hang ổ của Mortmain, Charlotte. Cháu đã không điều hành Clave. Cháu là một phần của Enclave, và cháu sẽ báo cáo với chú. Rõ chứ?” “Vâng, thưa Quan Chấp Chính,” Charlotte nói khi Sophie trở lại phòng cùng một bọc giấy và lẳng lặng giao cho Enclave. “Lần sau một thành viên đức cao vọng trọng của chúng cháu hóa thành giun và an một thành viên đáng kính khác, chúng cháu sẽ báo cho chú ngay.” Quan Chấp Chính bạnh quai hàm. “Bố cháu là bạn của chú,” ông ta nói. “Chú tin ông ấy, vì thế nên chú tin cháu. Đừng khiến chú hối hận vì đã bổ nhiệm cháu, hoặc ủng hộ cháu trong cuộc đối đầu với Benedict Lightwood.” “Chú ngả về phía Benedict!” Charlotte hét. “Khi ông ta đưa ra đề nghị cho cháu hai tuần để làm nhiệm vụ bất khả thi kia, chú đồng ý liền! Chú không hề bảo vệ cháu một câu nào! Nếu cháu không phải phụ nữ, chú đã chẳng hành động như thế.” “Nếu cháu không phải phụ nữ,” Quan Chấp Chính nói. “Chú chẳng phải làm vậy.” Nói tới đó oong ta phất áo choàng đen điểm những chữ rune lấp lánh đi mất.