Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 27 : để bóng tối buông
Gửi: Điều Tra Viên Victor Whitelaw
Từ:Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Khi cầm bút viết lá thư này cho ông, tôi thấy hơi bối rối,Victor, vì chúng ta đã biết nhau nhiều năm. Tôi có cảm giác hơi dòng nữ tiên tri Cassandra biết sự thực nhưng không ai tin bà ta. Có lẽ tôi mắc tội quá kiêu căng xấc xược khi đưa Charlotte Branwell vào vị trí hiện nay và điều ấy đang chọc tức tôi.
Cô ta thường xuyên coi nhẹ quyền của tôi, và tôi rất lo sự bất ổn đó sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến Clave. Cái đáng ra phải là thảm họa với cô ta- vỡ lở chuyện cô ta nuôi ong tay áo, cô Lovelace là đồng lõa tham dự mưu đồ của Ông Chủ- lại chuyển thành một thắng lợi. Enclave chúc tụng những kẻ sống tại Học Viện nhưng những người đã phát hiện ra Ông Chủ và tống khứ hắn ra khỏi Luân Đôn. Về chuyện hắn mất tăm mất tích chừng vài tháng nay-đã tạo tiếng tốt cho Charlotte, tôi ngờ rằng là một bước rút lui chiến lược và để nuôi quân. Dù tôi là Quan Chấp Chính và dẫn dắt Clave, tôi có một cảm giác rất mãnh liệt rằng tất cả sẽ lụi bại trong tay Charlotte Branwell, và tất cả những cống hiến của tôi bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói...
Gửi: Điều Tra Viên Victor Whitelaw
Từ: Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Victor,
Tôi rất cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, và không có một đánh giá nào về Charlotte Branwell mà tôi lại ngại ngần trình bày trước Hội Đồng.
Cầu cho ông luôn đặt trọn niềm tin vào sức mạnh của Thiên Thần trong thời khắc khó khăn.
Josiad Wayland
Bữa sáng lúc đầu khá yên tĩnh. Gidoen và Gabriel xuống cùng nhau, cả hai đều thờ ơ, Gabriel gần như chẳng nói gì, ngoài nhờ Henry chuyển bơ cho. Cecily ngồi ở cuối bàn và vừa ăn vừa đọc sách; Tessa rất muốn thấy tiêu đề, nhưng Cecily đặt sách ở góc khuất tầm nhìn của cô. Will, đối diện với Tessa, mắt quầng thâm vì thiếu ngủ sau chuyến đi hồi tối; Tessa cũng hờ hững chọc chọc đĩa cơm rang, im lặng tới khi cửa mở và Jem bước vào.
Cô ngạc nhiên nước lên và thấy mừng vô hạn, anh không cần có vẻ ốm yếu bất thường, chỉ mệt mỏi và xanh xao thôi. Anh nhẹ nhàng ngồi vào ghế bên cạnh cô. “Chào.”
“Trông em khá hơn nhiều đấy, Jemmy,” Charlotte mừng rỡ nói.
‘Jemmy?’ Tessa ngạc nhiên nhìn Jem; anh nhún vai và cười chịu trận.
Cô nhìn Will bên kia bàn và thấy Will đangvquan sát họ. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh chỉ một thoáng, tỏ ý hỏi. Liệu có khả năng rằng Will bằng cách nào đó đã tìm ra nguồn ngân phiến mới từ lúc về nhà tới sáng nay không? Nhưng không, anh cũng ngạc nhiên hệt như cô.
“Cũng khá thôi,”Jem nói. “Các Tu Huynh Câm giúp em rất nhiều.” Anh tự rót cho mình một tách trà, và Tessa nhìn thấy cổ tay gầy của anh lồ lộ những xương và gân. Khi anh đặt bình trà xuống, cô nắm tay anh bên dưới bàn, và anh nắm lấy. Những ngón tay gầy guộc của anh như trấn an cô.
Giọng hát của Bridget vẳng ra từ nhà bếp.
“Này người yêu dấu, gió hôm nay thật lạnh,
Từng giọt mưa cóng buốt tận tim.
Và tình yêu đầu đời của em,
Bị giết chết trên bãi cỏ xanh đó.
Em sẽ làm thế này vì người mình yêu da diết,
Như mọi thiếu nữ bị lụy vì tình:
Em sẽ ngồi rơi lệ bên nấm mồ xanh.”
“Lạy Thiên Thần, bực cô ấy quá,” Henry nói và đặt tờ báo thẳng xuống đĩa và khiến mép bàn dính đầy lòng đỏ trứng. Charlotte mở miệng như định nhắc nhở, và ngậm lại. “Toàn mấy chuyện chia ly, chết chóc, yêu đơn phương.”
“Ờ, hầu hết các bài hát đề về đề tài đó mà,” Will nói. “Hai người đều có lòng với nhau là tuyệt vời nhất, nhưng hát về đề tài đó đâu có hay.”
Jem ngước lên, nhưng trước khi anh kịp nói gì, một âm thanh vang dội đã vọng khắp Học Viện. Tessa giờ đã rất quen với ngôi nhà tại Luân Đôn này nên biết đó là tiếng chuông cửa. Tất cả đồng loạt nhìn Charlotte, như thể đầu họ được gắn lò xo.
Charlotte giật mình bỏ dĩa xuống. “Ôi, quỷ thần thiên địa ơi,” cô nói. “Có chuyện này đáng ra tôi phải nói với mọi người, nhưng....”
“Thưa cô chủ.” Đó là Sophie, vừa vào phòng với cái khay bưng trên tay. Tessa không thể nào không để ý chuyện dù Gideon nhìn Sophie chằm chằm, nhưng cô ấy có vẻ cố tình tránh ánh mắt anh. Đôi má hơi ửng hồng. “Quan Chấp Chính Wayland đang ở dưới nhà và muốn nói chuyện với cô.”
Charlotte cầm lá thư gấp đôi trên khay, nhìn, thở dài rồi nói. “Được. Em đưa ông ấy lên nhà nhé.”
Sophie ra khỏi phòng trong tiếng váy sột soạt.
“Charlotte? “ Henry tỏ vẻ bối rối. “Vó chuyên gì vậy?”
“Quả vậy.” Will bỏ dao xuống đĩa. “Quan Chấp Chính ư? Tới giữa lúc chúng ta đang ăn sáng? Gì sẽ tới tiếp theo đây? Điều Tra Viên tới thưởng trà? Và đi cắm trại với Tu Huynh Câm?”
“Ăn bánh thịt vịt trong công viên,” Jem lầm bầm nói, rồi anh và Will nháy cười với nhau ngay trước khi cửa mở và Quan Chấp Chính bước vào.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương