Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 13 : tới giờ phút cuối. 4
Bóng tối đang vươn dần tỏa khắp thư viện. Tessa ngồi trong vùng sáng bên một ô cửa sổ, cạnh ngọn đèn sắc xanh. Cuốn sách đã mở đặt trên đùi cô suốt vài giờ, nhưng cô không tài nào tập trung được. Mắt cô lướt qua những câu chữ trên giấy mà không hiểu, và cô thường phải dừng lại cố nhớ xem nhân vật này là ai, và vì sao họ làm chuyện họ đang làm.
Cô đang định đọc lại chương năm thì nghe có tiếng sàn gỗ cọt kẹt. Giật mình, cô ngước lên và thấy Will đứng trước mặt, tóc ướt, tay cầm găng.
“Will.” Tessa đặt sách xuống bệ cửa sổ bên cạnh. “Anh làm em giật mình.”
“Anh không định cắt ngang,” anh khẽ nói. “Nếu em đang đọc...” anh bắt đầu quay đi.
“Đừng,” Cô nói và anh dừng lại, ngoái đầu nhìn. “Giờ em không tài nào đọc vào đu đầu được. Đầu óc em cứ sao nhãng mãi.”
“Anh cúng thế,” Anh nói và quay cả người lại. Người anh không còn dính máu nữa. Quần áo sạch sẽ, da hầu như không còn vết tích gì, dù cô có thể thấy những vệt màu trắng hồng của sẹo nhờ công dụng của iratze đang lên da non nơi cổ anh, biến mất bên dưới cổ áo.
“Có tin mới...từ Jem không?”
“Không có gì thanh đổi,” anh nói, dù cô cũng đoán được đến đó rồi. Nếu chỉ cần có một chút thay đổi thôi, Will sẽ không ở đây giờ này. “Các Tu Huynh vẫn chưa cho ai vào,kể cả Charlotte cũng không được. Mà sao em ở đây?” Anh hỏi tiếp. “Ngồi trong bóng tối thế này?”
“Benedict viết lên tường thư phòng,” cô khẽ khàng nói, “Em nghĩ là trước khi hóa thành thứ đó, hoặc trong quá trình ấy. Em không biết nữa. ‘QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT THƯƠNG TIẾC. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT HỐI HẬN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT GIỚI HẠN. QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT KHÔNG BIẾT NGỪNG BƯỚC.’”
“Quân đoàn Hủy Diệt? Chắc ông ta định nói đến đám người máy của Mortmain. Nhưng mấy tháng rồi chúng ta có thấy bóng dáng chúng đâu.”
“Vậy không có nghĩa là chúng sẽ không trở lại,” Tessa nói. Cô nhìn xuống bàn trong thư viện, mặt gỗ xước xát. Hẳn Will và Jem cùng nhau ngồi ở đây rất nhiều lần để học hành, rồi khắc tên viết tắt của mình lên đó, hệt như những cậu nam sinh chán học thường làm. “Em ở đây chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm.”
“Tessa, chúng ta từng nói chuyện này rồi. Em không gây nguy hiểm gì hết. Đúng là Mortmain muốn có em, nhưng nếu em không ở đây và được bảo vệ, ông ta sẽ dễ dàng tóm được em, và sẽ lợi dụng sức mạnh của em để gây ra hậu quả gì đây? Chúng ta không biết- chỉ biết ông ta muốn gì đó từ em, và lợi thế của chúng ta là làm sao cho ông ta không động được đến em. Bọn anh bảo vệ em không phải vì bác ái gì đâu. Đấy không phải tính cách của Thợ Săn Bóng Tối.”
Nghe tới đó, cô ngước lên. “Em nghĩ anh rất bác ái đấy chứ.” Nghe tiếng cự nự của anh, cô nói. “Chắc chắn anh phải biết điều anh làm rất mẫu mực. Đúng là Clave lạnh lùng. ‘Chúng ta là cát bụi và bóng tối. Nhưng anh giống người hùng của thời cổ đại, như Achilles và Jason.”
“Achilles bị chết vì mũi tên độc, còn Jason một mình chết trong đơn độc, vì chính con thuyền mục của mình. Số phận của anh hùng là thế đấy; có Thiên Thần mới biết vì sao coa người muốn trở thành anh hùng.”
Tessa nhìn anh. Đôi mắt xanh của anh mang bọng mắt thâm quầng, tay anh đang vô thức lo lắng lần sờ vải tay áo, như thể anh không ý thức được hành động của mình. Đã mấy tháng rồi, cô nghĩ. Đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày chỉ có hai người đối mặt với nhau. Họ chỉ vô tình đụng mặt nhau ngoài hành lang, trong sân, và ngượng ngùng nói vài câu xã giao. Cô nhớ những câu nói đùa của anh, những cuốn sách anh cho cô mượn, ánh cười trong đôi mắt anh. Nhớ lại một Will thoải mái hơn của ngày xưa, cô buột miệng:
“Em không quên được điều anh có lần đã nói với em,” cô bảo.
Anh ngạc nhiên nhìn cô. “Sao cơ? Điều gì?”
“Rằng đôi lúc, khi anh không thể quyết định phải làm gì, anh giả bộ mình là nhân vật trong truyện, vì họ dễ quyết định đời mình hơn.”
“Em,” Will nói, “ có lẽ không nên nhờ anh tư vấn khi muốn kiếm tìm hạnh phúc.”
“Không phải hạnh phúc. Không hẳn. Em chỉ muốn giúp... muốn làm điều tốt...” cô ngừng lời và thở dài. “Và em đã thử hòa vào rất nhiều cuốn sách, Nnhưng nếu trong đó có gì đó có thể dẫn đường chỉ lối, em không tìm được. Anh nói anh là Sydney Carton...”
Will kêu một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế đối diện cô qua cái bàn trình giữa. Rèm mi của anh rợp xuống, che đi đôi mắt.
“Và em nghĩ em biết có lẽ nhiều người khác cũng vậy,” cô nói. “Nhưng em không muốn là Lucie Manette, vì cô ta chẳng làm gì để cứu Charles; cô ta phó mặc tất cả cho Sydney. Và cô ấy đối xử tệ bạc với anh ấy.”
“Với Charles?” Will nói.
“Với Sydney,” Tessa trả lời. “Anh ấy muốn là người tốt đẹp hơn, nhưng cô ấy không thèm giúp.”
“Cô ấy không thể. Cô ấy đã đính hôn với Charles Đẳng.”
“Nhưng, vậy cũng không được,” Tessa nói.
Will vội vàng đứng dậy nhanh nhưng khi anh ngồi xuống. Anh nhoài tới, đặt tay trên bàn. Mắt anh rất xanh dưới ánh sáng xanh của ngọn đèn. “Đôi lúc một người không thể có được cả hai điều đó.”
“Cái nào tốt hơn?” Tessa thì thầm.
Môi Will cong lên thành nụ cười đắng chát. “Chắc còn tùy vào cuốn sách.”
Tessa ngửa đầu nhìn anh. “Anh hiểu cảm giác đó,” cô nói, “ khi anh đọc một cuốn sách, và anh biết đó sẽ là một tấn bi kịch; anh có thể cảm nhận được cái lạnh và bóng tối đang đến, thấy cái lưới đang dần thu lại quanh nhân vật sống và thở trong những trang sách đó. Nhưng anh bị buộc vào câu chuyện như thể bị kéo đằng sau cỗ xe ngựa, và anh không thể buông tay hay đổi hướng đi.” Đôi mắt xanh của anh sẫm lại tỏ ý hiểu-tất nhiên Will hiểu-và cô vội nói tiếp. “Giờ em có cảm giác hệt như vậy, chỉ có điều ở đây không phải nhân vật trong truyện mà là những người bạn bè thân thiết của em. Em không muốn ngồi yên khi bi kịch đổ xuống đầu chúng ta. Em muốn thay đổi kết cục, chỉ có điều em đang vật vã tìm cách mà thôi.”
“Em lo cho Jem,” Will nói.
“Đúng,” cô bảo. “Và cho cả anh nữa.”
“Đừng,” Will khàn giọng nói. “Đừng phí tình cảm cho anh, Tess.”
Trước khi cô kịp trả lời, cửa thư viện đã mở. Đó là Charlotte, trông kiệt sức và hốc hác. Will vội vàng ra đón chị.
“Jem sao rồi?” anh hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương