Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 16 : Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Nguồn: hoanguyet( Wikidich.com) Editor: Nguyệt Lượng. ----------------------------------------------------------------- Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Chu Thực vốn là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, chưa đầy một giờ cậu ta đã quen thuộc với căn phòng mới, mặc dù cười đùa với Phó Vân Thâm, nhưng Phó Vân Thâm không hề có chút phản ứng gì với cậu ta cả.   Thời Mộ đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, sau khi đóng học phí, mua mấy món đồ linh tinh thì tài sản của cô cũng không còn mấy, phỏng chừng có thể cầm cự được gần ba tháng. Thời Mộ cau mày, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà đấy, cho dù có đói chết cũng sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà ấy một lần nữa, bây giờ ngoại trừ việc kéo gần mối quan hệ với Phó Vân Thâm, thì cô phải nghĩ biện pháp kiếm tiền để sống đã.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.   Chắc chắn không thể livestream được bởi thứ nhất, máy tính và các công cụ phát sóng trực tiếp rất tốn kém, thứ hai là thời gian và sức lực của cô hoàn toàn không cho phép. Nếu ngẫm lại thì cô chỉ có thể đi làm gia sư cho người ta, nhưng…. tiền lương lại tới tận cuối tháng mới được nhận.   Cô thở dài một hơi, cảm thấy có chút bực mình.   “ Thâm ca, Mộ ca, các cậu tắm không?”   ….…..Tắm.   Cơ thể Thời Mộ cứng đờ, lúc này cô mới nhận ra mình chưa tắm đã hai ngày rồi, nhưng lại nghĩ tới trong phòng này có tận bốn tên quỷ nam, thì cô không nhiệt tình nổi.   “ Cậu tắm trước đi.” Phó Vân Thâm vùi đầu vào viết cái gì đấy trông rất tập trung.   “ Vậy tôi tắm trước nhá.”   Chu Thực cười ngốc một cái, cởi cả quần dài lẫn áo sơmi trước mặt hai người, chỉ để lại độc mỗi chiếc quần đùi, Thời Mộ giật giật khóe miệng, vội vàng quay mặt đi nhìn chỗ khác.   Cô không nhịn được mà nói: “ Chu Thực, con mẹ nó sao cậu không vào trong phòng tắm hẵng cởi quần áo hả.”   “ Hả?” Chu Thực sửng sốt, cúi đầu nhìn cơ ngục, sau đó lại nhìn Thời Mộ nhỏ xinh đang ngồi ở giường, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt dần dần đồng cảm, “ Mộ ca, cậu yên tâm, chờ mấy năm nữa, cậu cũng sẽ có cơ ngục giống của tôi thôi.”   “.………”   Không, cho dù một trăm triệu năm sau cô cũng không bao giờ có cái thứ đồ chơi gọi là cơ ngực này.   Nhìn Thời Mộ, Chu Thực không khỏi thở dài, trong lòng càng thêm kính nể Thời Mộ, dù trông cô rất yếu ớt, nhưng lại có thể trừ ma diệt quỷ, nghĩ tới tuổi thơ khổ cực của cô, cậu ta lại nghĩ chờ sau này hắn có cái gì tốt, nhất định sẽ chia sẻ với hai người này.   Chu Thực cảm thấy hình tượng của mình cũng cao lớn hơn rất nhiều, miệng ngâm nga điệu nhạc, xoay người đi vào phòng tắm.   Một lát sau, cậu ta hơi hé cửa phòng tắm: “ Mộ ca, cậu có thể lấy giúp tôi quần lót được không? Tôi quên mang vào rồi.”   …...?   Tay Thời Mộ run lên, điện thoại suýt nữa xuống giường.   Chu Thực hình như cũng không nhận ra điều gì không ổn, nhanh chóng nói: “ Thooi không cần nữa đâu, để tôi ra ngoài đấy mặc cũng được.”   Kẽo kẹt.   Cửa phòng tắm mở ra.   Chu Thực trần truồng xuất hiện trước mắt hai người.   Thời Mộ hít một ngụm khí lạnh, bất giác nhìn chằm chằm.   Ngoại trừ nhìn thấy cái kia của đàn ông trong GV, thì đây là lần đầu tiên Thời Mộ nhìn thấy “ cậu nhỏ” của nam giới ngoài đời thật.   Thời Mộ cảm thấy….. có chút phấn khích.   Đang ngồi trên bàn làm việc, Phó Vân Thâm liếc cô một cái, cầm lấy chiếc áo T- shirt vắt trên ghế ném qua: “ Che đi, thật khó coi.”   Chu Thực theo phản xạ đón lấy chiếc áo T- shirt che thân dưới, sau đó cậu ta lại nhận ra chiếc áo T-shirt này là nhãn hiệu mà mình thích, vẻ mặt có chút rối rắm: “ Đây là áo tôi định ngày mai mặc mà……”   Phó Vân Thâm liếc nhìn qua: “ Cậu mặc quần áo nhanh lên, khó coi quá.”   Bị chê là khó coi liên tiếp hai lần khiến Chu Thực có chút không vui: “ “ Cậu nhỏ” của đàn ông con trai thì lấy đâu ra mà đẹp chứ, to dài là được, có bản lĩnh cậu cởi quần ra xem, chúng ta so xem của ai đẹp hơn?”   Đề lại thay đổi: “ Mộ ca, cậu nói gì xem? “.…….” Thời Mộ không kìm được mà kẹp chặt hai chân lại, hơn nữa còn lấy ta sờ soạn “ con ngựa” nhỏ xíu ở phía dưới bộ hạ của mình.   “ Cậu mau mặc quần áo vào đi.”   Giọng của Phó Vân Thâm trở nên mất kiên nhẫn hơn, Chu Thực bĩu môi, không dám cãi lại, bước nhanh tới.   Nhìn người con trai đang trần truồng đi tới gần, Thời Mộ hít một hơi, vội vàng lui sang bên cạnh.   Chu Thực quay lưng lại, để cho Thời Mộ cái mông bóng loáng, kiễng chân lên, lấy quần lót trên giường xuống, sau đó bỏ áo T - shirt ra. Cúi người mặc quần lót vapf.   Thời Mộ bình tĩnh nhìn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.   Thấy vậy Phó Vân Thâm phì cười, khịt mũi, nói với giọng điều đầy bỡn cợt: “ Chu Thực, cậu cần phải cẩn thận với Thời Mộ đấy.” “ Hả.” Chu Thực ngẩng đầu lên nhùn, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.   Ánh mắt của Phó Vân Thâm lóe lên: “ Thói đời xấu đi, lòng người không già.*”   ( 世风日下的 [shì fēng rì xià] : thế giới đang đi xuống còn câu trên *là câu đồng nghĩa với nó đều có nghĩa là lòng người bội bạc, bạc bẽo, không lương thiện (ý chỉ sự câm biếm trong câu)).     Ý tứ thâm sâu như vậy, Chu Thực tất nhên sẽ không hiểu.   Nhưng Thời Mộ lại hiểu.   Thời thế thay đổi là nội dung chính trong bộ < Anh trai ngủ ở giường trên của tôi>, tiểu mĩ thụ nghe xong một tin tức thì cảm khái thói đời thay đổi, thế đạo bất công, không ngờ anh công lại nói thẳng “ Anh chính là thói đời……” và sau đó là một loạt cảnh không thể nào tả được.   Chỉ là……   Thế nhưng Phó Vân Thâm lại dám đọc quyển truyện cô tặng!   Không ngờ hắn ta lại là lão đại như vậy!   Thời Mộ che mặt: “ Phó Vân Thâm, cậu đừng có mà nói linh tinh.”   Phó Vân Thâm nhướng mày, dời đề tài: “ Cậu tắm trước đi. Tôi chưa làm xong bài tập.”   Thời Mộ ấp úng: “ Tôi, để mai tôi mới tắm, cậu tắm trước đi.”   Cô còn chưa xác định được bốn con ma kia có còn ở đây không nữa, không có là tốt nhất, nếu có thì phiền lắm. Vì an toàn của bản thân….., Thời Mộ định quan sát thêm mấy ngày nữa.   Sắc mặt Phó Vân Thâm lập tức trầm xuống:” Từ khi cậu chuyển sang đây chưa thấy cậu tắm bao giờ cả, hơn nữa cậu còn……”   Ăn bà mẹ kế của hắn.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.   Nghĩ tới Chu Thực vẫn còn ở đây, Phó Vân Thâm ngưng lại, nói: “ Đi tắm nhanh.”   Thấy hắn cứ khăng khăng như vậy, Thời Mộ bĩu môi, để điện thoại xuống, cầm theo quần áo bất đắc dĩ đi vào phòng tắm, suy nghĩ một lúc, bước ra ngoài, lấy nột lá bùa trừ tà dán lên cửa phòng.   Đang lau tóc, mắt Chu Thực ánh lên sự sùng bái: “ Mộ ca thật chu đáo.”   Phó Vân Thâm không nói gì.   Bước vào phòng tắm, Thời Mộ kiểm tra lại tứ phía một lượt, xác định không có tà khí ở quanh nên mới bạo gan hơn, yên tâm mà cởi quần áo ra.   Cô đã đeo “ cậu nhỏ” mấy ngày trời, hôm nay được tháo ra, cảm thấy cả người như được giải phóng. Thời Mộ lấy một chậu nước sạch rửa “ cậu nhỏ” này, sau đó đặt ở nơi khô ráo trong phong tắm để phơi khô.   Bật vòi nước lên, đắm chìm trong làn nước nóng, Thời Mộ thoải mái khẽ than một tiếng.   Trong gương, cô thấy dáng vẻ mình vẫn xanh xao gầy gò, dù đã uống sữa mấy ngày nay nhưng cũng chưa thấy phát triển được bao nhiêu cả, Thời Mộ đưa tay chọc chọc bộ ngực phẳng lì của mình, lại sờ làn da trắng mịn của mình, vẻ mặt có chút đăm chiêu.   Mấy ngày gần đây, thời tiết càng trở nên nóng nực hơn. Tiết thể dục bắt buộc phải thay đồng phục thể dục, là một thằng “ con trai” tất nhiên Thời Mộ cũng không thể tránh khỏi mấy trò thể thao như bóng rổ, bóng đá,….. Đến lúc đó cô vừa cởi quần áo ra, người khác thấy trên người cô trống trơn thì nhất định sẽ hỏi cô.   Khối thân thể này trời sinh đã có ít lông, cánh tay và chân đều nhìn không thấy được lỗ chân lông, ngay cả nơi nào đó cũng coi như nhẵn nhụi, còn lông nách lại lưa thưa…. cũng bị chủ nhan của nó cao từ bao đời rồi.   Không được, lông ở chỗ khác không dài có thể tìm cớ cho qua, nhưng lông nách thì nhất định phải có, nếu không sẽ mất đi khí thế nam nhi mất!! Phó Vân Thâm nhất định sẽ vì vậy mà nghi ngờ cô mất.   Con trai còn chưa có lông nách, xứng làm anh em với đại ca sao !   Tắm xong, Thời Mộ lấy dao cạo râu ra, vụng về cạo hai cái.   Tiếng dao cạo này có tạo ra chút tiếng ồn, cô ấn vào cửa phòng tắm để cho hai người ngoài kia nghẽ rõ.   Sau đó, Thời Mộ đeo “ cậu nhỏ” lại và bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng sảng khoái.   Chu Thực nằm trên giường nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ: “ Mộ ca, cậu bắt đầu cạo râu rồi à?”   Thời Mộ khẽ vuốt cằm, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “ Không có biện pháp, pháp triển hơi nhanh quá.”   Chu Thực cang thêm hâm mộ: “ Thật tốt quá, râu của cậu cũng bắt đầu mọc dài ra rồi, nhưng sao của tôi lại chưa nhỉ?”   Thời Mộ an ủi cậu ta, nói: “ Yên tâm yên tâm, sau này của cậu sẽ mọc dài ra mà.”   Cô kinh hãi đến mức không viết thẳng bốn chữ “ kiêu ngạo” và “ bành chướng” lên trên mặt.   Lúc này Phó Vân Thâm đã làm xong bài tập, hắn đặt bút xuống, khẽ bẻ tay hai cái, hướng đôi mắt hẹp dài nhìn Thời Mộ, khóe môi hơi nhếch lên: “Thời Mộ.”   Lung của Thời Mộ trở nên cứng đờ: “ Cái, cái gì vậy?”   “ Không có gì.” Hắn cười sâu sa: “ Chỉ muốn nhắc câu, lần sau đi mua thêm kem cạo râu nữa, chứ cạo như vậy sẽ bị trầy da mặt.”   Nói xong, Phó Vân Thâm đứng dậy đi vào phòng tắm.   “.………”   Gần đây, con trai cạo râu, còn cần kêm cạo hả??   Thời Mộ nhận ra mình hiểu về con trai ít quá.   *   Đêm khuya, sau khi tắt đèn, có lẽ do mới chuyển nơi ở mới, Chu Thực kích động tới nỗi không ngủ được.   Cậu ta lật đi lật lại, tạo ra tiếng ồn khiến Thời Mộ và Phó Vân Thâm cũng khó mà ngủ được.   Phó Vân Thâm không nhịn được mà nhấc chân đạp giường trên, lạnh lùng nói: “ Đừng lộn xộn.”   “ Tôi ngủ không được….” Chu Thực nhìn trần nhà và giường trống không ở giường bên cạnh, trong lòng có chút sợ hãi.   Cậu ta kéo kéo chăn lên trên ngang mặt, lật người lại nói: “ Các cậu có biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng 415 không?”   Phó Vân Thâm không lên tiếng, Thời Mộ thì vô cùng háo hức.   Cô mở mắt ra: “ Chuyện gì vậy? Như tìm được người chung trí hướng, Chu Thực càng kích động: “ Chính là….ở đây có bốn người tự sát tập thể, nhưng lại không rõ nguyên nhân gì?”   Thời Mộ vừa nghe đã cảm thấy có chút thú vị: “ Cậu nói thử xem nào.”   Chu Thực đè giọng xuống, từng câu từng chữ chậm rì rì nói: “ chuyện đấy xảy ra vào mùa đông tối thứ bảy, học sinh đều đã trở về nhà, chỉ còn lại bốn học sinh chuẩn bị tốt nghiệp ở lại đây. Thầy quản giáo đi kiểm tra phòng thì thấy cửa phòng 415 đóng chặt, thầy ấy cảm thấy có chút không đúng, nên cố cậy cửa ra, kết quả cấc cậu có biết thầy ấy nhìn thấy cái gì không?”   Thời Mộ bĩu môi, phối hợp hỏi: “ Nhìn thấy cái gì?”   “ Trong phòng có một cậu than đang cháy, hai bên là hai ly rượu, bốn người nằm trên giường như đang ngủ. Bọn họ…. đốt than tự sát, cậu nói xem, có phải rất kỳ quái không, từ khi phát sinh ra chuyện đó, trường học khong cho phép học sinh ở lai trường học vào ngày nghỉ nữa.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.   Thời Mộ nhắm mắt lại, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng bây giờ..... cô lại ước bốn hồn ma kia có thể ở đây, một cái chiên dầu, một cái đe kho, một cái ướp lạnh, một cái hấp.   Ọc ọc.   Không nói thì thôi nói rồi thì đói quá.   Ăn hồn ma quỷ này chẳng khác nào chơi gái cả, lần đầu thấy có chút buồn nôn, lần sau nghĩ lại cảm thấy ..thèm.   “ Mộ ca, Thâm ca, các cậu ngủ chưa vây?”   Thật lâu sau không có ai đáp lời, Chu Thực phồng má, kéo chăn lên, nhắm mắt đi ngủ.   Nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, Phó Vân Thâm trở mình, không ngủ được.   Bốn người đó vì cái gì mà tự sát?   Trời đông giá rét, lại bị mất điện, máy sưởi lại hỏng, nghĩ tới sáp phải chia tay, trong lòng họ đều buồn bã, cho lên họ lén mang một chậu than và hai chai rượu trắng vào làm ấm người, muốn mượn chút rượu để ăn mừng tốt nghiệp, không ngờ họ lại uống quá nhiều, cậu than lại không dập tắt, một người trong đám đó lại vô tình đóng kín cửa sổ, cứ như vậy, bốn người say rượu ra đi trong hơi mmen.   Lúc Phó Vân Thâm vào ở, bốn người kia luôn miệng oán trách, họ vốn chỉ muốn mở tiệc chia tay, không ngờ lại qua đời đột ngột như vậy.   Thế nhưng, Phó Vân Thâm cũng không định nói chuyện này cho thằng ngu ở giường trên kia.   Chuyện này hắn không hiểu là, kể từ khi Thời Mộ chuyển vào ở, bốn tên kia lại biến mất một cách thần kỳ.........   ----------------------------------------------------------------------------------- Tác giả có điều muốn nói: Bốn tên cô hồn: trò chuyện vui vẻ đánh ra GG_(:з" ∠)_. Tôi dám cam đoan!!! toàn bộ Tấn Giang chỉ có một mình tôi là tác giả viết cho nữ chủ có lông nách!!  Cậu xem tôi có kiêu ngạo không? Cậu xem tôi có bành chướng không? Cậu nghĩ xem bốn người kia cũng không nhận ra nước đi của tôi không? Các người phải quý trọng tôi!!!   100 phong bao lì xì đầu tiên cũng sẽ để trong phần tin nhắn của chương này, lịch đăng ngày mai sẽ vào lúc 6h sáng. Thứ 5 này truyện sẽ vào V, ngày mai vào V tôi sẽ thông báo.   Yêu các bạn!!! ------------------------------------------------------------------------------------ Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác.0️⃣5️⃣0️⃣8️⃣🎉🎉🎉🎉🎉🎊🎊🎊