Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 77 : Pháp Ngu

Tùng Trúc lâm bên ngoài thành, một nhóm mười tám tăng nhân ngồi xếp bằng giữa ngã tư đường. Bọn họ từng người khí độ sâm nghiêm, pháp tướng đoan trang, ngồi xếp bằng trên đất tựa như phật đà la hán. Khí tức của bọn hắn như một thể, khuếch tán bao phủ một phương khiến cho côn trùng không kêu, gió đêm yên tĩnh. "Đường này không thông!" Một lão hòa thượng xếp bằng ở trước bỗng nhiên mở miệng nói ra. Ở phía trước xuất hiện một nhóm người áo đen, tổng cộng hơn ba mươi người, khí tức đáng sợ tựa như tu la khát máu, khí tức của mỗi người bọn họ cũng chẳng kém gì Mặc Kiếm bị Sở Dương chém giết. "Pháp Ngu?" Thanh niên áo đen đứng trước nhất nao nao, ngoài ý muốn nói: "Lão lừa trọc nhà ngươi thế mà cũng xuất quan! Sao nào? Cản đường đi của chúng ta, muốn sao đó?" "Thế tôn sở ngôn, ma đầu đương đạo, ứng hóa phẫn nộ minh vương, hàng yêu trừ ma." Pháp Ngu mở hai mắt, lóe ra quang mang hoàng kim nhạt, nói tiếp: "Pháp Nguyên sư đệ ứng kiếp mà đi, lòng này sinh ý nghĩ nên chủ động xuất quan đến đây trừ ma. Bắc Minh Tinh Hải, theo ta đến chỗ Phật tổ tọa tiền, sám hối sai lầm, nếu không hôm nay liền để ngươi tan thành tro bụi." Ha ha ha! Bắc Minh Tinh Hải ngửa mặt lên trời cười to tựa như nghe thấy chuyện đáng cười nhất thế gian, tiếu dung ngưng lại thì hắn lạnh lùng nói: "Pháp Ngu, ở trong số cao thủ Đại tông sư của Kim Quang tự thì chỉ có ngươi là ngu dốt không chịu nổi, tựa như gỗ mục, tư chất kém hiếm, hiếm thấy trên đời! Ngươi thuở nhỏ đã là đệ tử của Kim Quang tự, chuyên tu công pháp nhưng phải đến ba mươi tuổi mới đến tiên thiên, bốn mươi chín tuổi đột phá cảnh giới Tông sư, tám mươi tám tuổi mới gian khổ mở được mười hai khiếu huyệt." "Mười hai khiếu huyệt là cánh cửa thấp nhất để bước đến cảnh giới Đại tông sư. Qua tuổi chín mươi sáu rốt cục ngộ đạo Đại tông sư, thành tích kinh thiên như thế, chậc chậc chậc, thật khiến thế nhân sợ hãi thán phục. Bởi thế nên sư phụ ngươi mới đổi phật hiệu của ngươi là Pháp Ngu!" Bắc Minh Tinh Hải trào phúng nói: "Mà ta đây dù bất tài những mười hai tuổi là tiên thiên, mười tám là Tông sư mở ra chín chín tám mươi mốt quy chân khiếu huyệt, ba mươi tám tuổi đạt tới cảnh giới Đại tông sư. Tuy ở Thiên Ma tông ta không tính là gì nhưng một tay ta cũng đủ giết ngươi dễ dàng rồi." "Thật sao?" Pháp Ngu thần sắc bất động. "Lực lượng của ngươi hẳn là bốn người bọn họ hả?" Bắc Minh Tinh Hải chỉ tay về phía bốn hòa thượng sau lưng Pháp Ngu, nói: "Pháp Bất, Pháp Động, Pháp Như, Pháp Sơn, bốn con lừa trọc bất động như sơn, tốt, tốt, tốt, lần này coi như Kim Quang tự xuất đại thủ bút. Vừa vặn giết bọn ngươi báo thù cho nhóm sư đệ kia của chúng ta." "A Di Đà Phật, vậy mà minh ngoan mất linh, thế thì xuống địa ngục xám hối đi!" Pháp Ngu hé mắt, sát cơ đột khởi. "Các ngươi có năm Đại tông sư và mười ba Tông sư, bên ta có mười hai Đại tông sư và hai mươi bốn Tông sư." Bắc Minh Tinh Hải hét to: "Các ngươi muốn đấu với ta? Hắc hắc, muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn đưa tiễn các ngươi về vòng tay ôm ấp của lão lừa trọc!" "Giết!" Bắc Minh Tinh Hải vung tay lên, phát ra mệnh lệnh. Hắn không thích phải một đối một, bởi đã có lực lượng tuyệt đối thì phải dùng để nghiền áp. "Chư vị sư đệ, đã đến giờ hàng ma." Pháp Ngu quát một tiếng thật to, lập tức hất bàn tay đang chắp trước ngực ra, lúc này một vệt kim quang thoát chưởng mà ra, hóa thành một bàn tay lớn mày vàng óng đập bay Bắc Minh Tinh Hải ra ngoài. "Sao ngươi mạnh như thế?" Bắc Minh Tinh Hải ngã rơi xuống đất, hãi nhiên nói: "Ngươi chỉ dùng mười hai khiếu huyệt thành tựu Đại tông sư thì hẳn phải kém cỏi nhất mới đúng, rất nhiều thiên tài tông sư đủ để trấn áp ngươi, nhưng, nhưng..." "A Di Đà Phật, đây chính là lực lượng của phật." Pháp Ngu mặt không đổi sắc nói. "Vậy thì sao, vây giết cho ta." Bắc Minh Tinh Hãi dữ tợn nói. Cách xa vài trăm mét, Sở Dương nằm trên một chạc cây cũng nghi hoặc không hiểu: "Mười hai khiếu huyệt chứng đạo Đại tông sư là lựa chọn bất đắc dĩ nhất, nhưng sao lại mạnh như thế? Một chưởng kia cả ta cũng rất khó ngăn được." "Không phải nội tình càng sâu thì sau khi thành tựu Đại tông sư càng mạnh à? Lẽ nào bên trong có bí ẩn gì khác?" Sở Dương nhắm hai mắt, tâm linh đảo ảnh bao quát hết thảy mọi thứ trong phạm vi ngàn mét, quan sát tỉ mỉ, rõ rõ ràng ràng. "Dù sao đi nữa thì đây cũng là một trò hay!" Sở Dương không tự chủ nhoẻn miệng cười. Mười thanh phi kiếm lặng yên không tiếng động từ trên tay hắn bay ra ngoài, chui vào trong bóng tối. Đi săn thì phải phòng ngừa mọi chuyện. Sau một lúc lâu, hắn sáng mắt lên, từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống, đi tới chỗ đại chiến. Hai phe đại chiến chí ít là cường giả Tông sư, thực lực cỡ nào? Uy năng triển khai có lực lượng phá hủy sơn nhạc, phạm vi chiến trường mỗi lúc một lớn. Mỗi một hòa thượng của Kim Quang tự đều cường đại hết mức nhưng không thể ngăn được nhiều người của Thiên Ma tông, nếu không nhờ Pháp Ngu quá mức cường đại, một người độc chiến năm Đại tông sư thì e rằng đã bị vây giết. PHỐC! PHỐC! Hai đệ tử Thiên Ma tông đang vây công một tên hòa thượng, sắp oanh sát đối phương tới nơi thì một người trong số đó chợt run lên, lộ ra sơ hở, bị hòa thượng nắm lấy cơ hội, một quyền đánh nát đầu sọ. Một người khác đang muốn đi hỗ trợ thì bỗng nhiên lảo đảo, kém chút té ngã, cũng bị hòa thượng oanh sát. "Xảy ra chuyện gì?" Hòa thượng không hiểu, nhưng giờ khắc này nào có thể để tâm nhiều như vậy, vội vàng phi thân về một phía khác hiệp trợ đồng bạn. Hắn không phát hiện, hai thanh phi kiếm lặng yên không tiếng động chui vào lòng đất, đi sát mặt đất. Trên chiến trường, từng tên đệ tử Thiên Ma tông bị giết một cách khó hiểu, từ từ, thế lực hai phe bỗng nhiên ngang nhau, nhưng lúc này mỗi bên đều đã chết gần nửa đệ tử. PHANH! Pháp Như bị một chưởng vỗ bay ra ngoài, ngã rơi xuống đất, đang định đứng lên thì bỗng nhiên biến sắt, bưng kín tim, ngẩng đầu ngã xấp, mất đi khí tức. Phi kiếm lớn chừng bàn tay rời khỏi trái tim, đi sát mặt đất. "Sư đệ!" Pháp Động phát cuồng, thúc giục công pháp cấm kỵ, lực lượng tăng vọt, quả thực là lôi kéo hai tên Đại tông sư Thiên Ma tông đồng quy vu tận. Đại chiến diễn ra quá mức thảm liệt. Thanh thế thật lớn theo thời gian dần trôi qua mà thu nhỏ lại. Bắc Minh Tinh Hai và bốn sư đệ vây công Pháp Ngu mặc dù ở thế thượng phong nhưng quả thực không thể bắt được đối phương, không khỏi gấp, lúc này phát hiện động tĩnh nơi xa không thích hợp, quay đầu nhìn lại thì nheo mắt. "Sao chết hết cả rồi?" Chiến trường ở xa đã yên tĩnh lại, không còn một ai đứng, toàn bộ đều nằm trên mặt đất, không một tiếng động. "Không thể nào!" Pháp Ngu cũng phát hiện dị thường: "Với thực lực bất đông như sơn của bốn vị sư đệ, dù không phải là đối thủ nhưng liên hợp một chỗ tạo thành Hàng Ma đại trận tuyệt đối có thể kiên trì nổi, làm sao lại chết?" Bọn hắn đều cẩn thận cảm ứng, không phát hiện ra bất kỳ khí tức khác lạ nào. Vạy chỉ có một đáp án, đồng quy vu tận. Đây thực quá thảm liệt. A!!! Pháp Ngu hét to, triệt để mất đi tỉnh táo, hai mắt đỏ lên, khí thế dâng cao, quanh tân tách ra kim quang trùng điệp tựa như Phật đà tại thế. Hắn phi tốc cả người lên không trung, quát to: "Ma đầu các ngươi đáng chết muôn lần." "Vạn phật hướng tông!" Một chưởng vỗ ra khuếch tán mấy trượng chung quanh, dẫn động cuồng phong quét sạch, cổ mộc tàn phá. "Đáng chết, sao ngươi lại mạnh như vậy?" Bắc Minh Tinh Hải sắc mặt hoàn toàn thay đổi, dưới một chưởng này không ngờ hắn hô hấp khó khăn, có cảm giác bái phục, năm người bọn hắn bị chưởng đánh bay ra ngoài, người người thổ huyết, đều bị trọng thương. Giết Pháp Nguyên sư đệ ta, lại hại Pháp Bất, Pháp Động, Pháp Như, Pháp Sơn, toàn bộ các ngươi đáng chết." Pháp Ngu đại hòa thượng triệt để cuồng bạo. Lại một chưởng vỗ ra, đập một người trong đó ngạnh sinh thành vũng máu. "Lão lừa trọc quá mạnh, nhanh thi triển Xả thân quyết." Bắc Minh Tinh Hải sắc mặt hết sức khó coi, thời khắc này bọn hắn không ngờ lại không thể chống lại Pháp Ngu, đối phương đã cường đại đến mức vô pháp vô thiên. ONG! ONG! ONG! Bốn người bọn họ đều vận chuyển ma công, khí thế tăng vọt. "Cửu chuyển ma công, quán thể quy nhất." Tâm hữu linh tê, Bắc Minh Tinh Hải ở trước, ba sư đệ khác ở sau đáp song chưởng lên lưng, chân khí quán thông cùng một chỗ, truyền lực lượng vào trong thể nội Bắc Minh Tinh Hải khiến khí thế của hắn tăng vọt lần nữa, đạt đến một loại cực hạn nào đấy. "Thiên Sát Ma quyền, chết đi cho ta!" Bắc Minh Tinh Hải mặt đỏ bừng, đánh ra một quyền mạnh nhất đến nay. ẦM! ẦM! Khí lưu nổ tung, bùn đất tứ tung, cây cối trong phạm vi trăm thước đều bị chấn nát. "Tà ma ngoại đạo, thủ pháp chết mà thôi!" Pháp Ngu hừ lạnh một tiếng nhưng tỏ ra hết sức thận trọng, tung ra một chiêu Phục Ma quyền oanh sát hết thảy khí thế. OANH! Hai quyền một đen một vàng va chạm vào nhau rồi nổ tung tựa như hạn địa thăng lôi, càn khôn mông lung. Bốn người Bắc Minh Tinh Hải đều bị đánh bay ra ngoài, phún máu tươi máu sặc sụa, nhao nhao rới xuống đất xa hơn trăm mét, mà Pháp Ngu cũng không chịu nổi, bị đánh bay trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi kèm theo mảnh vụn nội tạng vỡ nát. PHỐC! PHỐC! Lại ngay lúc này, mấy thanh phi kiếm đột ngột xuất hiện, xoay tròn ở giữa rồi chém xuống đầu ba Đại tông sư bên cạnh Bắc Minh Tinh Hải. "Ngươi là ai?" Bắc Minh Tinh Hải không hổ danh là cường giả nổi danh, cảm thấy nguy cơ liền tránh đi một kích tất sát. "Người giết ngươi!" Sở Dương ngưng tụ ánh mắt, lại xuất hiện thêm mấy thanh phi kiếm, ngạnh sinh giết chết Bắc Minh Tinh Hải. "A Di Đà Phật, sai lầm, sai lầm!" Pháp Ngu đã đứng lên, sắc mặt vàng nhạt, thần sắc cũng đã bình tĩnh trở lại. "Đại hòa thượng, ngươi cũng là nỏ mạnh hết đà đi?" Sở Dương chậm rãi bước tới chỗ Pháp Ngu, mỉm cười nói: "Ngươi mạnh hơn Bắc Minh Tinh Hải nhưng cũng không mạnh đến nỗi hắn không thể phản kháng nổi, hiển nhiên là do ngươi thúc giục bí pháp, lại thêm mới nãy lưỡng bại câu thương, bây giờ thể nội ngươi hẳn là trống rỗng đi?" Nói nghi vấn nhưng giọng lại khẳng định. "Không tệ, nhưng nếu muốn giết ngươi cũng không khó!" Pháp Ngu nói tiếp: "Vừa nãy những sư đệ của ta đồng quy vu tận với đệ tử Thiên Ma tông hẳn là do ngươi tạo ra hả?" "Không sai!" Sở Dương thừa nhận. "Để cho ta lại đoán xem, Pháp Nguyên sư đệ và những đệ tử Thiên Ma tông mấy hôm trước cũng là bị ngươi giết, muốn cho hai phe bọn ta trước đấu ngươi chết ta sống?" Pháp Ngu tiếp tục nói. "Cũng không sai!" Sở Dương gật đầu. "Như thế thì ngươi hẳn là Sở Dương." Thời khắc này, Pháp Ngu nào có bộ dáng ngu xuẩn. "Ta chính là Sở Dương, ngày đó Tuệ Thông hại nhà ta chết thảm, ta tự nhiên phải trả thù các ngươi!" Sở Dương không có giấu giếm. "A Di Đà Phạt, sai lầm, sai lầm. Nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, chẳng qua chỉ là một vòng luân hồi." Pháp Ngu niệm một tiếng phật hiệu, lộ ra vẻ xấu hổ. "Nói những thứ đó có ích lợi gì? Nhưng mà Pháp Ngu này, ta có một chuyện không rõ, ngươi thành Đại tông sư chỉ với mười hai khiếu huyệt thì sao lại mạnh hơn Bắc Minh Tin Hải?" Sở Dương dò hỏi. "A Di Đà Phật, đáp án rất đơn giản." Pháp Ngu lộ ra tiếu dung, hiền lành hết mực, tựa như cao tăng đắc tạo muốn phi thăng Phật quốc lực lạc, nói: "Dưới địa ngục, ngươi tự nhiên sẽ hiểu!" Vừa dứt lời, hắn liền chụp một chưởng về phía đầu Sở Dương. Vẻ từ bi tiếu dung trên gương mặt hắn một mực không có biến mất.