Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 185 : Thần Mẫu Lạc Tiên
Sở Dương sao có thể không biết cái chết của Hùng Bá?
Hắn tự nhiên cũng nhìn được cách xử trí của Bộ Kinh Vân, nhưng hắn chỉ coi như không biết.
Hắn mắt nhắm mắt mở, đây là học vấn xử thế.
Sở Dương đằng không mà lên, lơ lửng trên không, nhìn bọn người Đoạn Lãng một mực truy sát, phàm là cá lọt lưới ắt sẽ có phi đao lấy mệnh.
Không nhanh không chậm, yểm trợ giết hướng bắc.
Một đường huyết chiến, thi thể ngang dọc.
Trong lúc nhất thời, giang hồ chấn động, thiên hạ kinh ngạc.
Rất nhiều thế lực vốn tưởng lần này Vô Song thành khó thoát khỏi tai kiếp nhưng nào ngờ được nó lại nghịch chuyển kinh thiên, phản sát Tuyệt Vô Thần, truy kích ngàm dặm, đuổi theo không ngừng.
Truy lần này là nửa tháng.
Sở Dương lần nữa bước lên Thiên Sơn, đi tới tổng đà ban đầu của Thiên Hạ hội.
Cùng thời điểm đó, bên trong Thiên môn.
"Thần Tướng chết!"
Thanh âm của Đế Thích Thiên truyền ra thật khẽ, khiến những cường giả hắn triệu tập đến nhao nhao quỳ xuống.
Hắn hỏi thăm: "Thiên hạ hôm nay có những ai có thể giết được hắn?"
Thần Mẫu Lạc Tiên trả lời: "Một người là Võ Vô Địch, một người là Tiếu Tam Tiếu trong truyền thuyết, trừ hai người họ ra thì thuộc hạ không nghĩ ra ai nữa? Nhưng mà Tiếu Tam Tiếu không quản nhàn sự, về phần Võ Vô Địch thì một mực không hề rời khỏi chỗ kia."
Lạc Tiên trầm mặc một lát, nói tiếp: "Về phần kẻ giết hắn thì là thành chủ Vô Song thành, đệ tử của Kiếm Thánh, tên là Sở Dương!"
Trong thanh âm của nàng tràn ngập nghi hoặc cùng không hiểu.
Đế Thích Thiên hình như có chút ấn tượng, hắn nói: "Kiếm Thánh? Tiểu gia hỏa kia? Đệ tử của hắn có thể giết được Thần Tướng?"
Lạc Tiên trả lời: "Chẳng những giết mà còn diệt sát trong một chiêu. Đệ tử của Kiếm Thánh nhưng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi thôi."
Đế Thích Thiên giật nảy cả mình: "Một chiêu? Mười tám tuổi?"
Lạc Tiên lại nói: "Đúng thế, chỉ một chiêu, Sở Dương kia còn xử luôn cả chí tôn! Nghe đồn, hắn nắm giữ Hiên Viên kiếm và long mạch, có lẽ đây là nguyên nhân hắn có thể chém giết Tử Thần!"
Đế Thích Thiên trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Thần Mẫu, ngươi đi cùng Băng Hoàng đi, nếu không thể mời chào thì hãy diệt đi cho ta, mang long mạch và Hiên Viên kiếm về!"
"Rõ!"
Lạc Tiên lĩnh mệnh.
Đám người thối lui.
Trong hầm băng, một bóng người ẩn ẩn hiện hiển phát ra thanh âm lẩm bẩm: "Một chiêu diệt sát Thần Tướng? Hẳn là cũng đạt tới loại trình độ này? Không thể nào, đương kim thiên tài, ngay cả Võ Vô Địch trên cảnh giới cũng kém ta một bậc, chẳng qua là võ đạo của hắn quá mức cường đại thôi. Còn những người còn lại không có khả năng đạt tới mức này, nhưng sao lại giết được Thần Tướng? Chẳng lẽ thật sự là do uy lực của Hiên Viên kiếm? Thanh kiếm này có uy thế cỡ đó sao?"
"Chờ qua chút thời gian cũng nên đi ra xem một chút!"
Thanh âm yên tĩnh, lâm vào tĩnh mịch.
Phía trên Thiên Sơn, bên ngoài đại điện.
"Ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt?"
Tuyệt Vô Thần sắc mặt tái nhợt, lưng tựa đại điện đứng thẳng, hắn đã mất đi một tay, trên người lại có nhiều vết thương, vết máu đầy người, đâu còn bộ dáng bá chủ, trông hắn hết sức thể thảm.
Hắn nhìn Sở Dương, thanh âm khàn khàn.
Hắn bị đuổi giết ròng rã hơn nửa tháng, bây giờ mới chật vật chạy về.
Ở bên cạnh hắn đứng bốn năm mươi người lùn sắc mặt đầy sợ hãi, họ là những người cuối cùng của Vô Thần Tuyệt cung.
Dưới núi, tiếng chém giết theo thời gian trôi qua dần an tĩnh lại, bóng người xuất hiện sau lưng Sở Dương mỗi lúc một nhiều, từng người toàn thân máu tươi, sát khí ngập trời.
Sở Dương đạm mạc nói: "Truy ngươi đến đây chính là đuổi tận giết tuyệt. Hơn ba triệu người bị các ngươi giết chết một cách tàn nhẫn, bây giờ cũng nên là thời điểm quay lại!"
Tuyệt Vô Thần nhăn nhó nói: "Ngươi truy nhưng không giết, quả nhiên là đuổi tận giết tuyệt!"
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải đuổi tận giết tuyệt ta há có thể lưu ngươi đến bây giờ? Thần Châu đại địa, hạo thổ mênh mông lại bị man di các ngươi xâm lược, tùy tiện giết chóc, quả thực là sỉ nhục nam nhi chúng ta, nếu không đuổi tận giết tuyệt các ngươi, hốt gọn một mẻ thì há có thể xứng với những người đã chết!"
VÚT!
Năm ngọn phi đao xuất hiện chung quanh, xoay tròn một hồi rồi bay tới phía đối diện.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Tuyệt Vô Thần, hắn phát hiện thân tính sau cùng trong nháy mắt đã bị giết hết sạch, một tên cũng không để lại, tất cả chết hết.
Sở Dương lãnh khốc nói: "Tuyệt Vô Thần, ta cho phép ngươi chọn cái chết, thứ nhất, đốt ngươi thành thiên đăng; thứ hai, lăng trì xử tử ngươi, thứ ba, đặt ngươi trong đám heo đực. Ngươi lựa chọn thế nào?"
Tuyệt Vô Thần thiếu chút phun ra một ngụm máu, hắn chỉ tay Sở Dương, giọng căm hận nói: "Ngươi khinh người quá đáng!"
Sở Dương cười lạnh nói: "Ta khinh ngươi đó, rồi sao?"
Ha ha ha!
Tuyệt Vô Thần đột nhiên cười lên điên cuồng, tràn đầy bi phẫn cùng không cam lòng: "Ta thật hận, sao những nơi đi qua không giết sạch hết đi? Ta thật hận, sao không giết chết tám ngàn vạn!"
Sở Dương khẽ híp mắt, hung quang bùng lên.
Từng người sau lưng hắn trợn mắt nhìn.
Tuyệt Vô Thần bỗng dưng ngưng cười, hắn nói: "Ta chỉ có một yêu cầu! Buông tha ái phi của ta, các nàng đều là người vô tội, thế nào?"
RẦM! RẦM!
Bấy giờ, từ sau cung điện chạy đến bốn năm mươi nữ tử tuyệt sắc, đại bộ phận đều là người Trung thổ.
Có hơn hai mươi người chạy tới bên Sở Dương rồi quỳ xuống, khóc lóc kể lể không ngừng, yêu cầu bọn người Sở Dương giải cứu các nàng trong biển lửa.
"Đứng lên đi, từ nay về sau các ngươi sẽ vô sự!"
Sở Dương phất phất tay để người dẫn các nàng đi, đồng thời nghiệm chứng thân phận.
"Các ngươi thì sao?"
Hắn nhìn sang hơn hai mươi nữ tử Trung thổ khác.
Một nữ tử tư sắc phi phàm lập tức cầu khẩn: "Van cầu ngươi, van xin ngươi thả phu quân đi!"
Một nữ tử khác nói: "Đúng thế, phu quân đã bị chém mất tay, còn bị trọng thương, toàn bộ Vô Thần Tuyệt cung đều bị các ngươi xâm chiếm, các ngươi còn muốn sao nữa? Thả chúng ta rời đi đi, chúng ta sẽ đi Đông Doanh, sẽ không bao giờ tạo thành uy hiếp cho các ngươi nữa."
Những nữ tử khác cũng khẩn cầu.
Sắc mặt của Sở Dương lại hết sức khó coi, hắn nhìn nữ tử đứng trước nhất, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Nàng này kinh hãi trả lời: "Nô gia Lưu Tiểu Tuệ!"
Sở Dương gặng hỏi: "Ngươi là nữ tử người Hán?"
Lưu Tiểu Tuệ run rẩy trả lời: "Phải, phải!"
Sở Dương nói giọng hết sức âm trầm: "Ngươi có biết tội ác của Tuyệt Vô Thần không? Hắn giết khắp thiên hạ, việc ác bất tận, thậm chí cướp các ngươi nữa?"
Lưu Tiểu Tuệ hết sức sợ hãi, y nguyên đáp: "Biết, biết!"
Sở Dương chỉ Tuyệt Vô Thần, quát hỏi: "Vậy sao ngươi còn xin tha cho hắn?"
Lưu Tiểu Tuệ nghẹn ngào: "Hắn, hắn dù sao cũng là phu quân của ta!"
Ài!
Sở Dương trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, nghĩ đến phán đoán suy luận trứ danh kiếp trước: Hoa Di chi biện!
(*) Hoa Di chi biện là một quan điểm sặc mùi tự kỉ trung tâm luận và kì thị chủng tộc cổ lỗ sĩ, trong đó Trung Quốc được xem là trung tâm của thiên hạ, các dân tộc xung quanh bị miệt thị là “tứ di”. Tứ Di ấy gồm: Đông Di là Nhật Bản, Triều Tiên, Di châu; Bắc Địch gồm Hung Nô, Tiên Tỳ, Khiết Đan, Mông Cổ; Nam Man là An Nam; Tây Nhung là các tộc người phía Tây Hoa Hạ. Mấy đứa tác giả Trung Quốc bị quan điểm này tiêm vào đầu nên mới có những chuyện nói xấu các nước khác đó, trong đó có cả tác giả của truyện này, thật là ngu si.
Hắn nhắm mắt lại, phun ra một ngụm trọc khí, phất phất tay nói: "Nếu đã như thế thì cũng không phải dân Hán ta, giết cả đi!"
Trong lòng của hắn nói không nên lời là tư vị gì.
Các nàng ngu xuẩn?
Hay là kiên trinh?
Nhưng không thể thay đổi một sự thật, thân phận của các nàng đã triệt để cải biến.
GIẾT!
Đoạn Lãng không khoan nhượng.
Đã lựa chọn trận doanh thì là địch nhân.
Vô Thần Tuyệt cung trong ngày này bị xóa tên.
Tuyệt Vô Thần cũng coi như quả quyết, lựa chọn tự sát.
Sở Dương đứng bên nham thạch nhìn qua mây trắng mênh mông, sông lớn dậy sóng, tâm tình hơi phức tạp.
Hắn không phải lần đầu tiên đi con đường bá vương.
Nhưng lần này lại hết sức gian khổ, cũng kha khá bất đắc dĩ.
"Thành chủ!"
Nhiếp Phong bỗng nhiên đi tới, quỳ một chân xuống nói.
"Đứng lên đi!"
Sở Dương không quay đầu lại.
"Ta?"
Nhiếp Phong do dự.
Sở Dương thản nhiên nói: "Có một số việc phải đi làm, đây không phải lỗi của ngươi. Việc này ta cũng không truy cứu nữa, nếu như hắn không thành thật thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
Nhiếp Phong đại hỉ: "Tạ ơn thành chủ!"
Sở Dương gật đầu, hắn tự nhiên biết Nhiếp Phong nhắc tới chuyện gì, một là thả đệ đệ cùng cha khác mẹ Tuyệt Thiên, hai là trước một bước mang mẫu thân của hắn rời khỏi Vô Thần Tuyệt cung.
Một tháng nhanh chóng qua đi.
Sở Dương ngồi ngay ngắn trong phủ thành chủ Vô Song thành, dò hỏi: "Sao rồi?"
Đoạn Lãng báo cáo: "Thành chủ, đại giang nam bắc, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Chỉ có một chỗ tạm thời không nhúc nhích, còn xin chỉ thị của thành chủ."
"Vậy tốt, ba ngày sau theo ta đi hoàng thành!"
Sở Dương đưa ra quyết định.
Hắn nhất định phải đi hoàng thành một chuyến.
Đến nơi đó, hắn mới có thể tính là nắm giữ toàn bộ thiên hạ trong lòng bàn tay.
Đoạn Lãng đại hỉ, hơi do dự nói: "Vâng, thành chủ! Trong giang hồ còn nhiều môn phái lơ chúng ta, nên xử trí sao đây?"
"Tạm chờ!"
Sở Dương khoát tay.
Hắn hôm nay cũng sẽ không lỗ mãng, giang hồ này quá mức thâm trầm, ai biết có ẩn tàng lão quái vật nào không? Vạn nhất đụng phải thì kia quả là đại phiền.
Sở Dương lông mày ngưng tụ, lộ ra cười lạnh: "Ừm? Đi, theo ta tới trước đón khách!"
Mọi người không khỏi sững sờ, đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sở Dương.
Vừa mới đi ra tới ngoài cửa phủ, chỉ thấy một đám người từ phía đông đi đến, cầm đầu là một nữ tử che mặt, dáng người xinh đẹp nhưng khí tức lại băng lãnh.
"Không hổ là thành chủ Vô Song thành, lại sớm phát giác được chúng ta đến?"
Thanh âm thanh thúy xen lẫn sự già dặn, nữ tử che mặt nói.
Sở Dương khẽ cười nói: "Ngươi là Lạc Tiên nhỉ?"
Đám người này, hai người đi đầu không ngờ lại là cảnh giới Đại tông sư, không kém gì Thần Tướng, mười hai mười ba người đi sau đều là cường giả Tông sư, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này cũng không khó suy đoán, đương kim thiên hạ, có thể nuôi dưỡng được nhiều cường giả như thế, ngoại trừ Thiên môn thì Sở Dương thật không nghĩ ra thế lực khác.
Có thể đi ở trước nhất, mà lại là nữ tử thì không khó suy đoán.
"Ngươi cũng biết ta?"
Thần Mẫu Lạc Tiên hơi giật mình.
Sở Dương nghiền ngẫm: "Nói mục đích các ngươi tới đi? Tuyệt đối không nên nói là tới để thu phục ta nhé?"
Lạc Tiên trầm mặc, chốc lát nói: "Nếu biết ta thì hẳn phải biết thế lực sau lưng ta, nếu ngươi không thần phục thì ngươi, còn cả những người sau lưng ngươi nữa cũng sẽ chỉ có một kết cục."
Ha ha ha!
Sở Dương cười to: "Ngươi thật sự cho rằng lão quái vật Đế Thích Thiên kia có thể xử được ta sao?"
"Ngươi cũng biết luôn?"
Lạc Tiên lần này thật sự giật mình.
Nàng tưởng nàng cùng Băng Hoàng dẫn theo nhiều cường giả sẽ có lực lượng tuyệt đối áp đảo được Sở Dương, nhưng hiện tại nàng phát hiện ra nàng sai.
Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương chẳng những biết mình mà ngay cả sư phụ cũng biết, hơn nữa còn lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc, khó nắm chắc.
Với cả, người trẻ tuổi trước mắt thật bằng sức một mình giết Thần Tướng?
Ngày đó nàng nghe được tin tức truyền lại, bất kể như thế nào nàng cũng không tin.
Dù là hiện tại, nàng cũng bán tín bán nghi.
Nhưng trong lòng nàng đã ngưng trọng rất nhiều.
Sở Dương phía sau nàng, nói: "Ta biết rất nhiều! Hai vị kia không phải là người trong Thiên môn ngươi nhỉ?"
Lạc Tiên lông mày khẽ động, lúc này giới thiệu nói: "Bọn hắn là hảo hữu của ta! Hai vị này là Tiểu Vũ và Võ Thiên Hạ, chẳng lẽ ngươi cũng nhận biết?"
"Bọn hắn?"
Sở Dương hết sức bất ngờ.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
501 chương
22 chương
10 chương
1284 chương