Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 176 : Long mạch

Đại giang dậy sóng, tuôn chảy không ngừng như chính nhân sinh, một mực cuồn cuộn tới trước, mãi mãi không ngừng. "Vị thứ năm là Hùng Bá!" Sở Dương nói ra khiến Nhiếp Phong khá bất ngờ. Nhiếp Phong phức tạp nói: "Hắn sao có thể đánh lại Tuyệt Vô Thần?" Với vị sư phụ này, tình cảm của hắn hết sức phức tạp, cừu hận cảm kích có cả, nói không nên lời là tư vị gì. Sở Dương nghiêm túc nói: "Vĩnh viễn không nên coi thường Hùng Bá! Nếu không phải dã tâm của hắn quá lớn, lấy thiên tư của hắn chỉ sợ sớm đã có thể đạt tới trình độ của Tuyệt Vô Thần, chẳng qua là do hắn bề bộn nhiều chuyện tranh giành của bang phái, lãng phí thời gian mà thôi. Bây giờ hắn quy ẩn không ra, tất nhiên là tu luyện công pháp, chờ khi hắn rời núi một lần nữa ắt sẽ khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình." Nhiếp Phong như có điều suy nghĩ, gật gật đầu. Sở Dương lại nói: "Lúc đó, dù hắn không giết được Tuyệt Vô Thần thì cũng có thể chống đỡ được đối phương!" Sở Dương không hề xem thường Hùng Bá dù chỉ một chút. Đó là một vị kiêu hùng, cũng là một vị bá chủ. Đệ Nhị Mộng chen ngang, hỏi: "Ngoại trừ năm người đó ra thì còn ai nữa không?" Sở Dương nói: "Có, nhưng không phải là phụ thân ngươi, tuy Đệ Nhị Đao Hoàng mạnh nhưng khó có thể rung chuyển được Tuyệt Vô Thần, về phần Đệ Tam Trư Hoàng thì càng kém một bậc." Đệ Nhị Mộng gật gật đầu, không có tranh luận. Sở Dương tiếp tục nói: "Tiếp theo là những cường giả chân chính không xuất thế, mỗi người bọn họ đều có thể dễ dàng bóp chết Tuyệt Vô Thần." Nhiếp Phong lúc này kinh ngạc thốt lên: "Làm sao có thể?" Tuyệt Vô Thần là ai? Đối phương đã chiếm cứ hơn phân nữa Thần Châu, vậy mà lại bị người khác dễ dàng bóp chết? Hắn không tin. Sở Dương nghiêm túc nói: "Thiên địa ngươi thấy chỉ như con ếch trong giếng nhìn thấy miệng giếng mà thôi. Vị thứ nhất là Thập Cường Võ Giả - Võ Vô Địch, hắn đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư đỉnh phong, thập cường tuyệt học của hắn gồm đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, thối, trảo, chỉ. Mỗi một loại đều không kém gì Phong Thần thối của ngươi, cường đại đến đáng sợ. Huyền Vũ Chân Công của hắn càng siêu việt hơn Tam Phân Quy Nguyên khí một bậc, ở trong Lăng Vân quật có lưu truyền thừa của hắn!" "Võ Vô Địch?" Nhiếp Phong không có chút ấn tượng gì. "Ta cũng không biết, gia phụ không có nhắc đến!" Sở Dương tiếp lời: "Hắn là một nhân vật bí ẩn, cực kỳ tự phụ! Hắn cường đại, ngay cả công lực của sư phụ ta hiện tại cũng không nhất định có thể thắng được hắn!" Đó là hắn chưa tính tới kiếm thứ hai mươi ba. "Cường đại đến thế sao?" Bọn người Nhiếp Phong nhao nhao giật mình. Sở Dương gật gật đầu, tự nhiên nhớ tới một người khác, hắn không khỏi cười nói: "Còn một người nữa, các ngươi chắc chắn rất quen thuộc!" "Là ai?" Ngay cả Nhiếp Phong cũng bị hấp dẫn tâm thần. Sở Dương hỏi: "Hai ngàn năm trước, dưới trướng Thủy Hoàng có một vị phương sĩ tên là Từ Phúc, các ngươi quen chứ?" Nhiếp Phong nói: "Cũng coi như là một danh nhân trong lịch sử, sao lại không quen? Nghe đồn, Thủy Hoàng lệnh hắn tìm Bất Tử dược (thuốc trường sinh), hắn suất lĩnh năm trăm đồng nam đồng nữ đi thuyền vào biển nhưng một đi không trở lại, chẳng lẽ?" Hắn nói tới đây thì kinh ngạc. Minh Nguyệt cũng kinh hãi, nói: "Chẳng lẽ hắn còn sống sao?" Đệ Nhị Mộng cũng há hốc miệng. Sở Dương gật đầu: "Hắc xác thực còn sống, hơn hai ngàn tuổi, xem như là một lão quái vật thực thụ!" Đệ Nhị Mộng kinh hô: "Làm sao có thể?" Minh Nguyệt thẫn thờ nói: "Con người thật có thể sống đến hai ngàn tuổi?" Nhiếp Phong cười khổ: "Không phải sẽ thành tiên hả?" Sở Dương khinh thường nói: "Thành tiên? Hắn còn kém xa lắm! Từ Phúc xác thực đi thuyền nhập Đông Hải, hắn phát hiện thần thú Phượng Hoàng đang niết bàn nên thừa cơ nuốt tinh huyết, bởi thế mới có chuyện hắn sống đến giờ!" "Phượng Hoàng trong truyền thuyết? Trách không được!" Lúc này mọi người mới chợt hiểu, nhưng cũng hết sức rung động. Sở Dương chậm rãi nói: "Dù rằng trường sinh bất tử nhưng hắn e ngại Thủy Hoàng nên không dám trở về, mãi đến sau khi Thủy Hoàng qua đời hắn mới lén lút trở lại Thần Châu rồi hóa thân thành Đế Thích Thiên, thành lập Thiên Môn! Hắn trường sinh bất tử nhưng không bất lão, bởi thế nên mới tự đóng băng bản thân để chống đi sự già nua yếu đuối. Cho dù như thế, công lực trong hai ngàn năm của hắn cũng cực kỳ đáng sợ, luận công lực sâu cạn thì người đương thời có lẽ chỉ có cực ít người có thể sánh được!" "Cực ít người?" Ba người Nhiếp Phong kém chút bị nghẹn chết. Xuất hiện một người đã đủ dọa người, không ngờ lại còn tới mấy người? Không phải đang đùa giỡn bọn họ đấy chứ? Nhưng bọn hắn tin tưởng Sở Dương sẽ không nói lung tung nên chỉ lẳng lặng lắng nghe, chờ đợi đoạn dưới. Sở Dương nói tiếp bằng giọng quái dị: "Lão quái vật như thế lại từng bại trong tay Võ Vô Địch!" Minh Nguyệt vội vàng truy hỏi: "Chẳng lẽ Võ Vô Địch cũng là một lão quái vật sao?" Sở Dương bắt đầu kể về Võ Vô Địch như một đoạn cố sự khiến cho người nghe nghe đến say sưa ngon lành. "Không, Võ Vô Địch là một vị võ giả chân chính, còn Đế Thích Thiên chính là Từ Phúc thì chẳng qua là có công lực đáng sợ thôi, luận chiến thực thì lại không bằng Võ Vô Địch." Sở Dương tiếp tục nói: "Đế Thích Thiên lấy đặc tính của Phượng huyết khai sáng ra một môn tuyệt học tên là Thánh Tâm quyết, chỉ cần bất tử thì có thể chữa trị hoàn toàn cho một người, hết sức đáng sợ. Trong Thiên Môn do hắn khai sáng còn có Thần Mẫu và Thần Tướng, bọn hắn đều có năng lực diệt sát Tuyệt Vô Thần." Ba người Nhiếp Phong đã sớm chết lặng, chỉ biết ngơ ngác nghe. "Còn một vị nữa tên là Tiếu Tam Tiếu, lai lịch của hắn thậm chí còn cổ lão hơn cả Từ Phúc!" Nhắc tới người này, Sở Dương cũng không khỏi tắc lưỡi. Minh Nguyệt cười khổ nói: "Lại một lão quái vật hơn hai ngàn tuổi?" Sở Dương cũng không quá chắc chắn, nói: "Không, hắn hẳn vượt hơn xa hai ngàn tuổi. Vị này mới là một cường giả thật sự đáng sợ, Đế Thích Thiên hay Võ Vô Địch ở trước mặt người này thì chẳng khác gì gà chó!" Đệ Nhị Mộng cảm giác như bản thân đang nghe thiên thư, nói: "Nhân vật như vậy chẳng phải là thần linh hay sao?" Nhiếp Phong cau mày nói: "Hẳn là vị này cũng có cơ duyên gì đó ghê gớm lắm?" Hắn vốn tưởng thực lực của mình đã rất mạnh, nhưng hôm nay lại bị Sở Dương đả kích thật sâu. Không phải bản thân không đủ mạnh mà là người khác quá mức yêu nghiệt. "Nghe đồn bên cạnh hắn tùy tùng một trong tứ đại thần thú là Long Quy, hiệu quả cũng Long Quy không kém gì Phượng Hoàng!" Sở Dương chốt một câu, lại nói: "Thôi, nói thế đủ rồi! Trong bọn họ, ngoại trừ Đế Thích Thiên sẽ làm mưa làm gió bên ngoài ra thì những người còn lại không cần phải cố kỵ." "Một lão quái vật hai ngàn tuổi nếu chạy ra ngoài thì ai chế trụ cho được?" Nhiếp Phong cười khổ không thôi. Sở Dương thâm ý sâu sắc nói: "Ngươi có thể!" Nhiếp Phong kinh ngạc chỉ bản thân, hỏi: "Ta?" Sở Dương nhìn hắn thật sâu, nói: "Đến tương lai ngươi sẽ rõ! Ngươi bây giờ lập tức mang Đệ Nhị Mộng trở lại Vô Song thành, ở nơi đó ta có lưu lại công pháp tu luyện, các ngươi tiếp tục tu luyện một phen, tăng thực lực lên để chuẩn bị cho đại kiếp tương lai!" "Đại kiếp tương lai?" Ba người toàn thân đại chấn nhưng không hỏi lại. Nhiếp Phong giật mình như nghĩ tới điều gì đó, nói: "À phải rồi! Vô Danh tiền bối còn bị giam giữ trong Vô Thần Tuyệt cung, chúng ta đi trước cứu hắn đi?" Sở Dương khoát khoát tay, nói: "Hắn có duyên phận của hắn nên tự nhiên vô sự, ngươi không cần quan tâm!" "Vậy được rồi!" Nhiếp Phong nhếch miệng, nhưng cũng tin tưởng lời của Sở Dương. Vị thành chủ này quá mức thần bí, nhưng chuyện này lại khiến người tin phục. Bốn người ly biệt, hai người Nhiếp Phong chạy về Vô Song thành thì tạm thời không đề cập tới. Trên bầu trời, Minh Nguyệt ôm cánh tay Sở Dương, hỏi lần nữa: "Đại sư huynh, những gì ngươi nói đều thật chứ?" Sở Dương kiên nhẫn nói: "Đương nhiên là thật, thế cho nên sau này ngươi phải tu luyện cho thật tốt. Vạn nhất đụng phải những lão quái vật kia thì ta chưa chắc đã có thể chiếu cố ngươi được." Minh Nguyệt gật đầu một cái thật mạnh, nói: "Ừm, ta ắt sẽ không liên lụy đến ngươi!" Qua trong giây lát, hai người lại tiến nhập Lăng Vân quật một lần nữa. Lần này, tốc độ của bọn họ rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của tâm linh đảo ảnh, hai người đi tới trước bích họa truyền thừa mà Võ Vô Địch lưu lại. Sở Dương chỉ bích họa, nói: "Ngươi thử một chút xem có lĩnh ngộ được gì không?" "Được!" Minh Nguyệt không già mồm mà ngồi xếp bằng xuống, nhìn chằm chằm phía trước, xem xét tỉ mỉ bức bích họa, tiến hành lĩnh hội. Sở Dương ở ngay lúc đầu tiên đã hiểu được một chút, hắn đạt được ký ức của Xi Vưu thì xem như đã đạt được truyền thừa của Vũ Tổ, do đó nắm chắc được ngọn nguồn võ học nơi đây. "Vô Nhị Đao Pháp, Vấn Thiên Thương Quyết, Thiên Mệnh Kiếm Đạo, Đại Dịch Kích Phổ, Hô Khiếu Bổng Tập, Sơn Hải Quyền Kinh, Huyền Vũ Thần Chưởng, Cường Liệt Thối Tuyệt, Viên Dung Kim Chỉ, Giáp Cốt Long Trảo!" Trong tâm hải của Sở Dương xuất hiện một thân ảnh, đao pháp liệt thiên, thương quyết lăng lệ, kiếm đạo vô song, đại kích thần uy, côn bổng hung mãnh, quyền phong rít gào, thần chưởng vô địch, thối pháp ngoan tuyệt, chỉ kình xuyên thấu, trảo công toái cốt. Đạo nhân ảnh này không ngờ lại tuần tự diễn luyện xong thập cường võ đạo. Sau khi Sở Dương tìm hiểu ra tâm linh kiếm thì mới hiểu rõ được một cách dùng khác của tâm linh lực, chính là trên tâm hải, hình chiếu một bộ thân thể, diễn luyện võ đạo. Chẳng những an toàn nhập vi mà cũng có thể nhanh chóng nắm giữ thần tủy. Điều này hắn gọi là tâm linh ảnh xạ. "Võ Vô Địch không hổ là Võ Vô Địch, thập cường võ đạo, vận dụng binh khí cùng thân thể đến cực hạn, từ trình độ nào đó tới nói thì hắn cũng coi như là đứng ở cấp độ đỉnh phong nhất của võ đạo!" Sở Dương bội phục không thôi. Ở lại ba ngày liên tiếp hai người mới rời đi. Trên đường, Minh Nguyệt bất mãn nói: "Ta chỉ tìm hiểu ra Cường Liệt Thần Thối, Huyền Vũ Thần Chưởng, Sơn Hải Quyền Kình và Thiên Mệnh Kiếm Đạo mà thôi, còn những cái khác chỉ có khái niệm mơ hồ!" Sở Dương nói: "Thời gian ba ngày mà tìm hiểu ra được như thế đã rất tốt!" Minh Nguyệt chu môi: "Nhưng còn kém ngươi quá xa!" Sở Dương buồn cười nói: "Ai bảo ta là đại sư huynh chứ?" Chuyển qua một ngã rẽ, phía trước bỗng nhiên trống trải, xuất hiện một hang động rộng lớn. Minh Nguyệt thấy thế kinh ngạc hỏi: "Chỗ này là?" "Nơi an táng Hiên Viên Hoàng Đế!" Sở Dương liếc mắt đã thấy được một bộ xương khô, còn cả một thanh trường kiếm rỉ sét.