Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 161 : Chém giết
Trên không trung, Quân Lạc Vũ và Thiện Duyên giằng co.
Hại người này đều là thiên tài trong thiên tài, tuyệt thế trong tuyệt thế, đều là rồng trong loài người, hiện tại lại là đại năng tiếu ngạo cùng thế hệ, rốt cục mở ra một trận đại chiến.
Sở Dương đã không còn quan tâm trận chiến bên trên.
Hắn khẽ vẫy tay, bốn ngọn phi đao xoẹt qua một đường vòng cung rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, thu vào trong Nạp Hư giới.
Sở Dương thở dài nói: "Ngươi đường đường là cường giả nguyên thần cảnh mà thật muốn ra tay với ta?"
Ngô Nguyên cười mỉa mai, vừa bước tới trước vừa nói: "Ngươi mới nói ta là ma đầu mà, đã là ma đầu thì giảng gì công bằng công chính?"
Sở Dương vừa lui vừa hỏi lại: "Ta thật không rõ, ngươi đường đường là đại năng nguyên thần thì tại sao lại hộ đạo cho một tiểu bối Tông sư? Thiên tư của Huyết Không không tệ nhưng chưa chắc đã thành tựu nguyên thần mà?"
Ngô Nguyên nhún nhún vai nói: "Ai bảo hắn có một lão tổ tông tốt kia chứ. Hạng nhất Tiềm Long bảng nếu đổi là người khác thì đã sớm có đại năng trong tông đi theo bảo hộ rồi, nhưng ngươi thì sao? Dù là vang danh thiên hạ nhưng cũng chỉ là sâu kiến có thể giết chết dễ dàng trong mắt nhiều người mà thôi. Cũng bởi ngươi không có bối cảnh, không có thế lực, lẻ loi một mình mới lưu lạc đến cục diện hiện tại, quả thật đáng buồn."
Sở Dương bỗng nhiên biểu lộ cảm xúc: "Bởi thế nên ta muốn trở thành đại năng tuyệt thế, muốn ở trên đỉnh cao nhất, để cho hậu đại của ta không đến mức không nơi nương tựa như ta."
Ngô Nguyên nói: "Lý tưởng rất tốt, nhưng đáng tiếc ngươi không có bất cứ cơ hội nào nữa!"
Hắn nói xong thì giơ tay lên, lập tức một cỗ trọng áp như thần sơn giáng lâm chung quanh.
Sở Dương đã thối lui đến tận sâu trong sơn cốc, mặt không đổi sắc hỏi thăm: "Cường giả nguyên thần rốt cục mạnh ở chỗ nào?"
Ngô Nguyên lộ ra vẻ nghi hoặc, cẩn thận cảm ứng chung quanh nhưng không phát hiện ra gì, lúc này mới nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, cường giả nguyên thần có thể câu thông thiên địa, chưởng khống nguyên khí chỉ trong một ý niệm, trấn áp thập phương, áp chế tất cả cường giả dưới nguyên thần. Dưới nguyên thần đều là phàm tục, trên nguyên thần mới là siêu thoát."
Hắn nói xong thì thần sắc lạnh lẽo, lập tức muốn động thủ.
Sở Dương vội vàng khoát tay nói: "Chậm đã!"
Ngô Nguyên hơi dừng một chút, nói: "Ngươi muốn thúc thủ chịu trói?"
"Không, không, không, ta chỉ rất hiếu kỳ, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ nói như thế thì ta sẽ để ngươi bắt?"
Sở Dương lộ ra vẻ tò mò khiến cho thần sắc Ngô Nguyên hơi biến hóa, hắn đột nhiên quát lên: "Chính lúc này!"
Tâm niệm lực tuôn ra mãnh liệt, hóa thành nước sông dậy sóng, trong nháy mắt tràn vào trong tâm linh của Ngô Nguyên khiến cho thân hình vị cường giả nguyên thần này run lên mãnh liệt, sắc mặt trắng bệch tựa như không thể tiếp nhận nổi áp lực trong lòng, ý chí muốn đổ nát, tâm thần bị nghiền.
VÚT!
Cũng trong nháy mắt đó, năm ngọn phi đao lăng không bay ra, trong phút chốc đã đến phụ cận khiến cho Ngô Nguyên đang biến sắc không thể khống chế thân thể lộ ra vẻ sợ hãi.
PHỐC! PHỐC!
Mắt thấy Ngô Nguyên chuẩn bị chết đi thì đột nhiên từ trên người đối phương toát ra một đoàn hắc quang tạo thành tầng sáng phòng ngự ngăn trở phi đao ở bên ngoài không thể tiến thêm.
"Chết tiệt, lại có linh khí tự chủ kích phát phòng ngự!"
Sở Dương biến sắc, ngón tay búng một cái khiến cho một hạt châu đen nhánh bay ra, tới phía trước hai mắt Ngô Nguyên đang sắp thoát khỏi tâm linh trấn áp, khiếp cho vị cường giả này lập tức hoảng hốt lại.
"Phá Ma tiễn, đi!"
Hắn rốt cục tế ra một món cấm khí khác đổi ở chỗ Tiền Đa Đa ra, đây cũng là một mũi tên đen nhánh nhưng có thuộc tính phá ma tru tà, nó bắng thủng một lỗ nhỏ trên hắc quang ở quanh người Ngô Nguyên, nhưng cũng không thể tiến sâu thêm được.
"Thất Tinh kiếm trận, ra!"
Sở Dương điên cuồng gào to một tiếng, bảy thanh trường kiếm sớm đã chôn dưới lòng đất trong sơn cốc phá không bay ra, bố thành kiếm trận vây khốn Ngô Nguyên vào giữa.
Đây mới là hậu chiêu của hắn.
Từ sau khi đạt được bảy thanh kiếm này, hắn liền dốc hết sức lực để tế luyện xong, miễn cưỡng có thể khống chế chúng.
"Thất tinh tụ hội, kiếm trận giảo sát!"
Ở trong Đại Đường, hắn tìm hiểu được Vạn Hóa Quy Nhất trận quyết, hiểu một pháp thì thông vạn pháp, Thất Tinh kiếm trận cũng đúng lúc bao quát ở bên trong nên lúc này mới tạo thành át chủ bài lớn nhất của hắn.
Bảy kiếm thành trận, Sở Dương chấn động cả người, khiếu huyệt trong cơ thể cũng chấn động theo, Ngũ Đế chân khí mãnh liệt tuôn ra, chảy vào trong kiếm trận khiến cho uy năng của Thất Tinh kiếm trận được phóng đại, hình thành cấm vực.
"Giết!"
Sở Dương gào to một tiếng, quyết tuyệt không về.
Kiếm khí xoay tròn mang theo khí tức hủy diệt xé rách hết thảy, trong khoảnh khắc đã xuyên thủng màn sáng màu đen quanh người Ngô Nguyên.
Lúc này Ngô Nguyên đảo mắt, thần quang trong cơ thể bộc phát ra muốn ngăn cản kiếm khí giảo sát đến.
Sở Dương co rụt con ngươi lại, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên quát lên: "Tâm linh hóa kiếm, chém!"
Tâm linh lực bỗng nhiên hội tụ cùng một chỗ hóa thành một thanh trường kiếm vô hình rơi vào trong tâm thần Ngô Nguyên khiến cho đối phương run lên, mặc dù không có tổn thương thực chất nhưng lại khiến cho đối phương mê mang, rối loạn tâm thần, trong lúc nhất thời mất đi tính tự chủ.
PHỐC! PHỐC!
Từng đạo kiếm khí hạ xuống, chui vào trong cơ thể Ngô Nguyên, xoắn nát nội tạng, chém giết nguyên thần, trong nháy mắt ngắn ngủi mà bên trong có thể Ngô Nguyên đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Ngươi, ngươi vậy mà?"
Lúc này đây, Ngô Nguyên khôi phục thanh tỉnh, khó có thể tin nhìn chằm chằm Sở Dương, nói ra mấy chữ thì mất đi khí tức. Dù chết nhưng hắn cũng không rõ tại sao đối phương chỉ là sâu kiến Tông sư lại có thể chém giết được hắn?
Chết biệt khuất.
Chết không có chút giá trị.
"Hảo huyền!"
Sở Dương phun ra một ngụm khí trọc thật dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn như đơn giản giết chết đối phương nhưng hắn lại phải thi triển ra hết tất cả các thủ đoạn, hơn nữa còn là trong tình huống đối phương khinh thường mới có thể chém giết được.
"Tâm linh lực chỉ có thể quấy nhiễu cường giả nguyên thần chứ khó có thể hình thành áp chế tuyệt đối được, cộng thêm thời gian ngắn ngủi nên tâm linh lực của ta không đủ mạnh, lại tìm hiểu quá mức khó khăn. Sau này nhất định phải giành thật nhiều thời gian nghiên cứu chuyện này, còn nhiều tiềm năng để khai thác."
Sở Dương trong nháy mắt xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ.
Nếu như không có tu vi Khô Mộc tâm kinh tầng năm thì hôm nay căn bản không có khả năng chém giết được Ngô Nguyên.
Dưới tình huống ra tay bất ngờ, hình thành tâm linh áp chế khiến cho Ngô Nguyên bị tâm linh chưởng khống, lúc đó mới đánh ra liên tiếp những đạo công kích.
Nếu như không có Thất Tinh kiếm trận thì chỉ sợ vẫn không thể giết nổi đối phương.
"Cảnh giới chênh lệch quá xa!"
Sở Dương thở dài một tiếng, cởi hắc giới chỉ trên tay Ngô Nguyên xuống, quay đầu bước đi.
Hắn đi hết sức dứt khoát, thậm chí ngự kiếm mà đi, trong chốc lát đã biến mất trong không trung mênh mông, không thấy bóng dáng.
Trên không trung, Quân Lạc Vũ và Thiện Duyên sau nhiều lần đụng chạm mà vẫn không ai làm gì được ai. Hai người đang muốn tiếp tục chém giết thì lại phát hiện ra tình huống bên dưới, cả hai cùng trầm mặc.
"Hắn lại giết được Ngô Nguyên?"
Thiện Duyên ngữ khí kinh nghi bất định.
"Thật khó tin!"
Quân Lạc Vũ sợ hãi thán phục.
"Dù cho đánh lén nhưng tu vi Tông sư hẳn không thể giết được Ngô Nguyên mới phải. Sao hắn làm được?"
Thiện Duyên lộ ra vẻ không hiểu.
"Chỉ cần thắng thôi là tốt rồi!"
Quân Lạc Vũ khôi phục lại bình tĩnh, nở nụ cười, Sở Dương rời đi khiến hắn không còn lo lắng gì nữa, khí thế nhờ đó mà dâng lên một đoạn.
Thiện Duyên hít sâu một hơi, nói: "Ta đã biết. Chỉ có một khả năng là hắn đã tu luyện thành công Khô Mộc tâm kinh, không những thế còn ngộ ra rất sâu cho nên mới có thể trấn áp tâm linh của Ngô Nguyên, như thế khiến hắn ở trong trạng thái không thể phản kháng nên bị giết!"
"Khô Mộc tâm kinh sao?"
Quân Lạc Vũ như có chút suy nghĩ.
"Nếu thật như thế thì quả là một đại phiền toái!"
Nhớ tới một chút ghi chép liên quan tới Khô Mộc tâm kinh của một số đệ tử, Thiện Duyên không nhịn được khóe miệng co giật.
"Đại phiền? Vì sao lại nói như thế?"
Quân Lạc Vũ không hiểu.
Sở Dương chẳng qua chỉ xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng mà thôi, tiềm lực mạnh hơn nữa thì bọn hắn cũng chẳng nhìn sang, bọn hắn chỉ quan tâm để mắt hỏi kỹ một số thứ mà thôi.
"Nghe đồn bốn tầng đầu của Khô Mộc tâm kinh không có uy năng gì, chỉ khi đạt tới tầng thứ năm mới có thể chân chân chính chính lột xác thành thiên hạ đệ nhất kỳ thuật."
Thiện Duyên cảm thán nói: "Kẻ ghét phật không ngờ lại tu hành thành công Khô Mộc tâm kinh, phật tổ ơi, chẳng lẽ bên trong có thiên ý sao?"
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
46 chương
16 chương
11 chương
170 chương