Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 153 : Khô Lâu tự
Trong vương phủ, Trấn Sơn Vương ngồi trên cao nhìn xuống hai người đang quỳ ở dưới, thản nhiên nói: "Hoàn thành?"
Chu Tam cung kính nói: "Vâng thưa vương gia, chúng ta dùng kiếm trận chém giết hắn!"
Trấn Sơn Vương lại hỏi: "Lấy được đồ không?"
Nhớ tới cái giá phải trả để quan sát Khô Mộc tâm kinh trong hoàng cung, khóe miệng hắn co giật, thầm hận không thôi.
"Lấy được, mời vương gia xem!"
Chu Tam nói xong thì móc một thứ trong ngực ra ném tới phía Trấn Sơn Vương.
Lưu Thất cũng không nhàn rỗi, tiện tay ném sáu viên Hỏa Lôi Tử.
"Thật can đảm!"
Trấn Sơn Vương sắc mặt biến hóa, bàn tay lớn vồ một cái, trước người liền hiện ra một màn sáng.
PHỐC!
Đoạn tiễn đen nhánh Chu Tam ném ra hơi ngừng lại một chút nhưng cũng phá tan màn sáng, đâm thẳng cổ họng Trấn Sơn Vương.
"Lại là hạ phẩm cấm khí!"
Trấn Sơn Vương giật nảy cả mình, trước ngực chợt hiện ra kim quang ngưng tụ thành một đầu kim long chấn bay mũi tên ra ngoài, lúc này, Hỏa Lôi Tử nổ tung.
Hắn vung tay đánh tan ánh sáng hỏa lôi.
ẦM! ẦM!
Trấn Sơn Vương chưa kịp bắt hai người Chu Tam lại thì họ đã tự bạo chết đi.
"Thật can đảm!"
Trấn Sơn Vương nhìn đại sảnh đã bị phá hủy mà cuồng nộ, uy thế cường đại chấn nát chỗ đang ngồi.
"Bọn hắn là nô bộc trung thành của ta sao lại đột nhiên trở mặt được? Hẳn là bị không chế thần trí, là ai? Cường giả âm thầm thủ hộ Sở Dương? Hay là người Thiên Ma tông? Hoặc mấy con lừa trọc Kim Quang tự? Hay là..."
Trấn Sơn Vương thoáng nhìn qua phía hoàng cung, khóe miệng xoẹt qua vẻ âm tàn, quát to: "Đằng Thất!"
"Có thuộc hạ!"
Lưu quang lóe lên, một vị thanh niên xuất hiện trước mắt.
"Ngươi tự mình đi bắt Sở Dương về cho ta, nếu không bắt được thì giết chết cho ta!"
Trấn Sơn Vương đã bình tĩnh trở lại.
"Vương gia, đáng giá không?"
Đằng Thất không đi ngay mà hỏi lại.
"Hắn đã đến mức phải giết chết!"
Trấn Sơn Vương mắt lóng lánh, nhớ tới mấy món linh khí bị mất đi thì không khỏi xót xa.
"Vâng, vương gia!"
Đằng Thất cúi người hành lễ, lui ra phía sau mà đi.
Tại một tửu quán xa hoa trong Thịnh Kinh, trong phòng khách quý chí tôn có tầm mười lăm thanh niên tuấn kiệt.
Những người này đều là nhân vật tuyệt đại trên Tiềm Long bảng.
"Hoa Vân Hạc, ngươi thật muốn đi?"
Thủy Thanh Linh từ tốn nói.
"Cơ hội như vậy được nhiên không thể bỏ lỡ!"
Thiếu niên Hoa Vân Hạc phiêu nhiên như tiên trong cõi trần: "Ta cùng đại chiến qua thánh phật tử Tiểu Như Lai, thánh ma tử Huyết Không, còn cả Bạch Tố Tố nữa, chênh lệch không bao nhiêu nên khó mà ma luyện tự thân được. Còn Sở Bắc Thần thì đã rất lâu không thấy tăm hơi rồi, trời đất bao la như thế, tìm một đối thủ quá khó khăn, hiện tại xuất hiện một vị thì đương nhiên không thể bỏ lỡ!"
Thánh ma tử Huyết Không nói: "Ở trong học viện không tiện xuất thủ, bây giờ ra đến bên ngoài thì có thể toàn lực hành động, hy vọng hắn có thể tạo áp lực cho chúng ta mở ra khiếu huyệt sau cùng, tiến quan cảnh giới Đại tông sư!"
Thánh phật tử Tiểu Như Lai cũng hết sức hứng thú, nói: "A Di Đà Phật, cảnh giới Tông sư khó kiếm đối thủ, đây đúng thật là một cơ hội ngàn năm có một!"
Bạch Tố Tố thần sắc hết sức thanh lãnh, nói: "Vậy thì đánh với hắn một trận, xem hắn có tư cách gì giẫm trên đầu chúng ta?"
Bốn người này đều xếp những hạng đầu trên Tiềm Long bản, thực lực ngập trời, tuyệt đỉnh vô song.
Tử Linh Lung khẽ cười nói: "Cứ như thế tất nhiên là khoáng thế đại chiến, chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua!"
Tuệ Nhân cũng ở nơi này, không ngừng gật đầu nói: "A Di Đà Phật!"
Những người khác xếp hạng trên Tiềm Long bảng cũng phụ họa theo.
Tất cả bọn hắn có chung một đặc điểm, tất cả đều là nhân vật thuộc tông phái.
Sau nghi thương nghị xong, đám người nghênh ngang đi ra thành.
Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức mà dẫn tới oanh động cực lớn, lại hấp dẫn một nhóm lớn cường giả tiến đến quan sát. Dù sao đây đều là tuấn kiệt trẻ tuổi chân chính, là đại năng tương lai, đây quả thực là cơ hội ngàn năm cơ một.
Sở Dương ngóng nhìn phương hướng Thịnh Kinh, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng không biết món cấm khí kia có thể giết được Trấn Sơn Vương không đây? Cũng có thể là không!"
Món cấm khí kia hắn nhận được từ tay Tiền Đa Đa.
Lúc trước ở Thiên Hỏa quận thành, hắn cũng đạt được hai kiện sát khí từ trong tay đối phương, một kiện trong đó là đoạn tiễn mà Chu Tam mang đi, đã dùng xong.
"Cho dù như thế nào thì đây cũng là phản kích lại hắn!"
Sở Dương khẽ híp mắt, cưỡi ngựa tiến lên.
Một đường hướng bắc không hề dừng lại, hắn thậm chí cho Tuyết Long mã ăn đan dược, dù là một đường đi vội nhưng Tuyết Long mã vẫn phấn chấn tinh thần như cũ, không hề mệt mỏi.
Đi liên tục bảy tám ngày, xuyên qua Trung châu, đi tới địa giới Huyền châu.
Phía trước có một con sông lớn mênh mông cuồn cuộn, rộng chừng ba trăm trượng, vượt qua dòng sông là dãy núi liên miên bất tận kéo dài khoảng tám ngàn dặm, rộng lớn vô biên.
Ở sâu trong dãy núi có hung thú cường đại sinh sống, nghe đồn có hung thú có thể sánh ngang cường giả đại năng Nguyên Thần.
"Đây chính là thủy hà ngăn cách Trung châu và Huyền châu? Bên kia bờ hẳn là Huyền Vũ sơn mạch!"
Sở Dương nhìn nước sông cuồn cuộn, yên lặng gật đầu: "Đúng là chỗ tốt, ngay ở chỗ này, trước mai táng một nhóm!"
Hắn xoay người lại, quay đầu nhìn một chút: "Ta một đường cưỡi ngựa, mặc dù đi vội nhưng lại không khó kiếm, nếu như còn không đến thì quả là phế vật!"
"Một trận chiến này sẽ giết các ngươi đến thật đau!"
Sở Dương híp mắt lại, sau cùng khôi phục bình tĩnh, sờ lên con ngựa nói khẽ: "Đi thôi, tìm tự do thuộc về ngươi!"
HÍ! HÍ! HÍ!
Bạch mã kêu to một tiếng, tựa hồ nghe đã hiểu nên không muốn bỏ đi.
"Đi thôi, đi thôi!"
Sở Dương tháo dây cương, trả lại tự do cho bạch mã.
Bạch mã bước từng bước thật chậm, cuối cùng không ngăn được dụ hoặc của tự do mà vung hàm thiết ngựa lên, vui chơi chạy vào trong rừng cây, biến mất không thấy gì nữa.
"Không biết ngươi hoặc bị hung thú ăn thịt, hoặc trở thành mã vương, hay là bị bắt lại lần nữa đây?"
Sở Dương lắc đầu, bỏ hết tạp niệm qua một bên, ngự không mà lên, xuyên qua dòng sông, tiến vào Huyền Vũ sơn mạch.
Xế chiều hôm đó, liên tiếp có mấy đạo nhân ảnh lướt đến đứng ở chỗ Sở Dương ngừng lại, sau khi kiểm tra thì đạp nước qua sông.
Nước sông dậy sóng, ngày đêm chảy xiết.
Trên một đỉnh núi cách đó không xa, Sở Dương lẳng lặng ngồi xếp bằng, hắn bỗng nhiên mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, từ tốn nói: "Đã tới thì hiện thân đi!"
"Hay cho Sở Dương, hay cho xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng, dám ngồi một mình ở đây, là ngươi tự tin hay ngu xuẩn đây?"
Người lên tiếng là một thanh niên đầu bóng loáng, hiển nhiên là một vị hòa thượng nhưng người lại đầy sát khí, trước ngực đeo một tràng phật châu dạng đầu lâu.
Sở Dương hỏi: "Ngươi là Khô Lâu tự?"
Hòa thượng âm lãnh cười một tiếng nói: "Không sợ nói cho ngươi biết, Phật gia ta chính là đến từ Khô Lâu tự! Nếu ngươi thức thời thì hãy nói Khô Mộc tâm kinh ra cho ta, bằng không thì ta sẽ hút khô huyết tủy của ngươi!"
Sở Dương thở dài nói: "Khô Lâu tự à, thật không biết sao các ngươi lại tồn tại cho tới bây giờ?"
Trong Khô Lâu tự là một đám hòa thượng quỷ dị, bọn hắn bái phật nhưng cũng bái ma, bọn hắn tin tưởng ma phật là một thể, phật tổ là ma chủ mà ma chủ cũng chính là phật tổ, phật ma một thể không phân biệt.
Thật ứng với câu nói kia, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.
Cũng bởi thế nên trước nay bọn chúng làm việc không hề kiêng nể, tùy tâm sở dục, có đôi khi giống như tà ma, giết người không suy nghĩ.
"Đã tồn tại ắt phải có lý do. Không nói có đúng không? Vậy phật gia ta sẽ xào nấu ngươi cho thật ngon mới được!"
Hòa thượng nói xong thì tung chưởng chộp tới đầu Sở Dương.
Ở trong lòng bàn tay của hắn có kim quang lóng lánh mà cũng có ma khí bốc lên, thiện ác hai phật tan làm một thể.
"Trước hết bắt ngươi để tế đao!"
Sở Dương dứt lời thì tay run một cái, một đạo lưu quang hoành không mà đi, tựa như siêu việt thời gian, phá vỡ không gian, trong chốc lát xuyên qua cổ họng hòa thượng.
"Tốt, đao nhanh thật!"
Hòa thượng bụm cổ, ngã xuống đất chết đi.
Sở Dương đứng dậy, bước ra một bước đã đi tới trên một ngọn núi khác, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống: "Với ta thì dạng Đại tông sư như ngươi chẳng khác gì heo chó. Đợi ngày sau, nếu như có cơ hội ta nhất định sẽ diệt Khô Lâu tự!"
"Con quỷ đáng chết tiếp theo cũng sắp đến rồi!"
Sở Dương lộ ra nụ cười tàn khốc.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
46 chương
16 chương
11 chương
170 chương