Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 150 : Ba con đường
Vương lão hơi trầm ngâm, liền cười tủm tỉm nói: "Thù lao à? Không có. Tuy nhiên trong tay ta có không ít thứ tốt, ngươi có muốn xem chút không?"
Sở Dương tinh thần chấn động, hỏi: "Thứ tốt gì?"
Có thể được Vương lão gọi là thứ tốt thì tuyệt đối không đơn giản.
Tâm linh bảo điển khi trước giúp hắn đạt được rất nhiều ích lợi, mặc dù không có biểu hiện ra năng lực tâm linh nhưng hắn cũng biết, thứ đó đã trở thành át chủ bài mạnh nhất của hắn.
Vương lão lấy ra cổ kính, thoáng biến một cái trước mặt Sở Dương, bên trên phun ra từng hàng chữ, ghi: "Hạ phẩm linh vật Thiên Niên Linh Mộc Hạch, hạ phẩm linh Kim Linh thạch, hạ phẩm linh vật Hỏa Diệu Kết Tinh, hạ phẩm linh vật Thiên Niên Thiên Niên Địa Tinh Nhũ, hạ phẩm linh vật Quỳ Thủy Tinh.
"Linh vật thuộc tính ngũ hành?"
Sở Dương trong lòng hung hăng nhảy một cái, lặng lẽ nói: "Nhưng thứ này để làm gì?"
Vương lão dụ dỗ nói: "Vừa rồi ta cũng đã nói, giả truyền ngàn vạn lời nhưng chân truyền chỉ một câu, liên quan tới tu luyện võ đạo, ngươi có muốn nghe chút không?"
Sở Dương khinh bỉ nói: "Đây chẳng phải nói nhảm à? Khẩu vị của ta đã bị hấp dẫn rồi, nếu như không nghe thì một tháng tiếp theo ta ăn gì cũng không thấy ngon."
Vương lão sầm mặt lại, nghiêm túc nói: "Những lời này, xuất từ miệng ta, nhập đến tai ngươi, rõ chưa!
Sở Dương ngồi thẳng người, chăm chú gật đầu.
"Từ xưa đến nay, con đường tu luyện thông hướng đại đạo chỉ có tam pháp thôi!"
Một câu này của Vương lão khiến Sở Dương chấn động tinh thần, hỏi: "Giải thích thế nào?"
"Dùng võ tu pháp cũng đã là tu đạo, đặc biệt sau khi kết hợp võ đạo trúc cơ thì càng dễ dàng hơn, cũng dễ phát triển hơn. Cứ việc một ngàn Đại tông sư cũng không nhất định có một người chân chính bước tới cánh cửa pháp tu, nhưng so với hai pháp còn lại thì đơn giản hơn gấp trăm ngàn lần."
Vương lão chậm rãi nói: "Việc này ra không cần nói nhiều. Loại thứ hai là võ đạo, tu luyện võ thuần túy, khai phát tiềm năng thân thể, sau cùng thành tựu thế giới trong cơ thể, không bị ngoại giới quấy nhiễu, độc lập ngoài thiên địa, đạt tới mức nhục thân bất hủ. Phương pháp này khó khăn muôn trùng, tiêu hao tài nguyên kinh khủng đến gấm trăm lần tu đạo cho nên dần dần bị đào thải, cơ sở của pháp này bị dung nhập vào trong tu đạo."
Sở Dương nghe chăm chú, ghi tạc trong lòng.
Lúc này, cũng giật mình minh ngộ.
Tu đạo là cô đọng nguyên thần, điều khiển thiên địa chi lực, chỉ cần không ngừng lĩnh hội thiên địa tự nhiên, minh ngộ quy luật vận hành trong đó thì có thể khiến cho bản thân lớn mạnh.
Về phần võ tu thì là mở thế giới trong cơ thể, cần bao nhiêu tài nguyên chống đỡ? Chỉ điểm này đã không biết gây khó dễ cho bao nhiêu người.
Vương lão vậy mà hơi có vẻ chần chờ, nói: "Pháp thứ ba là tâm linh!"
Sở Dương co rụt con ngươi lại, lắc đầu nói: "Tâm linh? Ta tu luyện thành Khô Mộc tâm kinh nhưng lại chẳng có bất kì uy thế gì, sao có thể siêu thoát?"
"Tâm linh thần bí nhất, khó lường nhất, cũng khó nhập môn nhất, so với võ đạo thì càng khó gấp vạn lần. Từ xưa đến nay còn chưa nghe qua có ai có thể dùng tâm linh nhập đạo, tuy nhiên lại nghe đồn, sau khi tâm linh lực đại thành thì nhất niệm động vạn pháp động, nhân gian thương hải tang điền, vạn linh thần phục."
Vương lão nói quá mức thần kì, Sở Dương nghe hãi nhiên.
"Nhất niệm động, vạn pháp ra, tâm niệm cùng lên, vạn linh thần phục!"
Trong lòng của hắn lại có không ít minh ngộ.
Vương lão lấy lại bình tĩnh, nói: "Ngươi đạt được Khô Mộc tâm kinh cũng coi như tạo hóa, về phần có thể dùng nó nhập đạo hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi! Về phần dùng võ nhập đạo thì ta cũng không rõ bao nhiêu, vậy nói một chút về con đường võ tu đi."
Sở Dương chấn động tinh thần lần nữa, biến rõ đến rồi, lập tức chăm chú hết sức.
"Hậu thiên, tiên thiên, Tông sư đều là khai phát tiềm năng thân thể, tràn đầy khí huyết, cường đại gân cốt. Đặc biệt khi tới giai đoạn Tông sư thì tích lũy càng thêm hậu, vô luận nhập đạo hay võ tu thì đều đi được càng xa. Dù sao thì lầu cao vạn trượng cũng từ đất bằng xây lên, nếu không có căn cơ thật tốt thì khó mà nghịch hành lên trời."
Vương lão làm một lão sư thì tuyệt đối hợp cách.
"Con đường võ tu, muốn bước vào Đại tông sư thì phải mở ra nguyên tuyền lực lượng tự thân, hoặc lấy khí hải đan điền, hoặc lấy khiếu huyệt, hoặc lấy ẩn huyệt. Sau khi mở ra thành công thì sẽ trở thành nguyên tuyền lực lượng tự thân, chiến thiên đấu địa, vô pháp vô thiên."
Sở Dương không đợi kịp, hỏi thăm: "Làm sao để mở?"
Vương lão xấu hổ cười một tiếng, lại nói: "Ta chỉ biết là dùng thiên địa linh vật thì sẽ mở dễ hơn, còn làm sao mở ra thì thật không biết. Tuy nhiên, trong cổ tịch có ghi lại đôi ba câu, có nói tích khiếu huyệt thuộc tính ngũ hành làm nguyên tuyền lực lượng khá nhiều, cũng sẽ dễ dàng hơn."
Sở Dương trầm mặc nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt.
Vương lão bống nhiên nghiêm túc hỏi: "Tiểu tử, ngươi muốn đi con đường này?"
Sở Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Pháp võ cùng tu được không?"
Vương lão hút một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm Sở Dương nói: "Tiểu tử ngươi dã tâm thật lớn. Một pháp đã khó đi, vậy mà ngươi còn muốn hai pháp?"
Sở Dương hết sức nghiêm túc nói: "Không thử một chút sao biết được?"
Vương lão phát hiện ánh mắt Sở Dương cực kì bình tĩnh, ý chí liên định thì không khỏi nói: "Sau khi nhập đạo, thành tựu nguyên thần, lĩnh hội chí lý thiên địa thì điều quan trọng nhất và cũng không thể thiếu chính là pháp lực. Pháp lực là gì? Chính là chân khí trong cơ thể bị nguyên thần xâm nhiễm chuyển đổi mà thành, bị nguyên thần khống chế, dẫn động thiên địa chi uy bộc phát ra thủ đoạn siêu cường. Đây là bản chất của người tu đạo, càng về sau thì nguyên thần càng trọng yếu, thậm chí đạt tới tình trạng chỉ cần nguyên thần bất diệt thì chính là bất tử."
"Pháp lực cũng cần một nguyên tuyền, nó đến từ đâu? Là đan điền! Mặc dù không cần mở ra một cách đặc thù nhưng lại cần chiếm cứ một vị trí nguyên tuyền có khả năng trở võ tu nhất."
"Võ tu thì sao? Mở nguyên tuyền lực lượng, thành tựu tự thân, độc lập ngoài thiên địa."
"Đồng tu cả hai, nghe thì hay đấy nhưng độ khó trong đó tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được. Huống chi, con đường võ tu đã bị đoạn tuyệt, ngay cả phương pháp mở ra nguyên tuyền lực lượng cũng không biết thì sao thành tựu?"
Vương lão thở dài.
Sở Dương không cam lòng hỏi: "Chẳng lẽ không có tu võ chân chính sao?"
Vương lão nhún nhún vai nói: "Dù sao ta cũng chưa từng thấy qua!"
Sở Dương chỉ về phía năm loại linh vật, không hiểu hỏi: "Vậy ngươi lấy những thứ này ra làm gì?"
Vương lão thâm ý sâu sắc nói: "Ý chí võ giả là kiên định nhất, ngươi gần đây si mê thứ này, đây không phải là hiện tượng tốt, nếu không để ngươi đụng nam tường thì ngươi sẽ cam tâm sao?"
"Xác thực không cam tâm!"
Võ giả cường đại, ý chí kiên định, một khi nãy ra một loại ý nghĩ nào đó thì lập tức muốn đạt tới, đây là sự thật không thể chối cãi.
Cho nên, chấp niệm của võ giả là thứ đáng sợ nhất.
Sở Dương tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên hắn biết tình huống của bản thân, cũng có suy đoán nên sẽ không lãng phí suy nghĩ đó.
Vương lão lắc lắc cổ kính, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy ngươi còn muốn hay không?"
"Ngươi đã lấy ra thì ta há có thể cự tuyệt?"
Sở Dương có cảm giác, lão gia hỏa này tất nhiên không có ý tốt, nhưng hắn cũng không thể phòng được. Loại vật này đúng là thứ hắn đang cần gấp, nhất định phải được.
Vương lão nói: "Thứ gì cũng vậy, một khi trở thành linh vật liền siêu phàm thoát tục, giá trị liên thành. Nếu đổi bằng điểm tích lũy thì năm thứ này mỗi thứ giá trị năm mươi vạn, nếu như mua thì có tiền cũng không mua được!"
Sở Dương lập tức nhảy dựng lên, nói: "Năm mươi vạn, sao ngươi không đi cướp đi?"
Vương lão không để bụng, nói: "Hắc hắc, chính là cái giá này, già trẻ không gạt, không tin ngươi đi hỏi thử đi, xem có mua được loại thiên địa kỳ trân này không?"
Sở Dương không khỏi nhếch miệng nói: "Giết một tội phạm Đại tông sư bị truy nã bình thường chỉ được một ngàn điểm tích lũy, dù là người trên Đằng Long bảng thì tối đa chỉ có mấy vạn thôi. Một cái linh vật này của ngươi lại muốn giá tới năm mươi vạn?
"Nói thật, không siêu phàm thoát tục, không vào nguyên thần thì bình thường đều không thể đổi lấy linh vật. Linh vật, ở một phương diện nào đó mà nói thì là đồ chuyên dụng của Nguyên Thần cường giả, ngươi biết giá trị của chúng không? Ta nói cho ngươi rõ một chút, giết một tội phạm Nguyên Thần bị truy nã kém nhất thì chí ít cũng được mười vạn điểm tích lũy."
Vương lão lại nói: "Quyết định đi, muốn hay không?"
Sở Dương thấp giọng hỏi thăm: "Muốn, nhưng ta chỉ còn hai trăm vạn điểm tích lũy, có thể nợ không?"
Vương lão quả quyết lắc đầu: "Không thể!"
Sở Dương cắn răng một cái, lấy ra Nhiếp Hồn châu và Huyễn Ảnh đồ, nói: "Vậy ngươi xem thử giá trị hai thứ này của ta đáng giá bao nhiêu?"
Vương lão nhìn lướt qua, y nguyên lắc đầu: "Khá lắm, hai kiện hạ phẩm linh khó, thật khó lường! Nếu như mua lại thì cũng chỉ có thể cho ngươi điểm cống hiến, mà đổi linh vật thì cần điểm nhiệm vụ!"
Mẹ nó!
Sở Dương không nhịn được muốn mắng to, nhưng rốt cục nhịn được.
Vương lão nhìn có chút hả hê nói: "Điểm tích lũy nhiệm vụ ngoại trừ săn giết tội phạm bị truy nã và hoàn thành nhiệm vụ ra thì cũng chỉ còn một phương pháp, là dùng công pháp mà hoàng triều không có để đối lấy. Nhưng ngươi còn kém năm mươi vạn điểm tích lũy, công pháp bình thường lại vô dụng. Vậy nên tiểu gia hỏa này, ngươi lần trước quá hào phóng, nếu như giữ lại năm mươi vạn điểm tích lũy thì cũng không cần phát sầu rồi."
Sở Dương nhe răng nhếch miệng, lộ ra vẻ hối hận, nhưng trong lòng lại cam chịu, bỗng nhiên hiểu ra.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
46 chương
16 chương
11 chương
170 chương