Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 147 : Gặp lại

Sở Dương biết, hắn còn hai người thân không chết. Một người là tiểu muội Sở Chỉ Nghiên. Người còn lại là tiểu thúc Sở Thiên Thư một mực không biết tung tích. Đối phương có thể nói ra tên Sở Thiên Thư thì hiển nhiên cực kỳ thấu hiểu Sở gia, biết cả tiểu thúc cũng không chết, như thế thì thủ đoạn quá mức lợi hại mới có thể bố trí cái bẫy như thế. Đổi lại là người khác thì ắt sẽ ra khỏi học viện. Nhưng hắn là Sở Dương, hơi suy nghĩ liền dò xét rõ ràng, cửa trường học nào có bóng dáng của tiểu thúc, mà ngược lại có hai cường giả Đại tông sư đang nhìn chằm chằm, thời thời khắc khắc dõi theo sát sao cửa trường học. "Muốn đối phó ta mà ngay cả thiên tài của học viện cũng mua được, hảo thủ đoạn!" Sở Dương rời khỏi Tàng Thư các nhưng không đi tới cổng học viện, cũng không trở lại chỗ ở mà là tới chỗ của tiểu muội. Thông qua Sở Vân Phi, hắn sớm đã hiểu rõ tình huống của Sở tiểu muội. "Sở Dương, cổng học viện ở bên kia mà?" Trông thấy hướng Sở Dương rời đi, Mã Đắc Thảo đuối theo đằng sau vội vàng nhắc nhở chỗ sai. "Ngươi biết hôm qua chết bao nhiêu Đại tông sư không?" Sở Dương quay đầu, quỷ dị cười một tiếng, sau đó sải bước mà đi. Mã Đắc Thảo dừng lại, sắc mặt hết sức khó coi, sau đó mím môi một cái quay người lại, đi hướng cổng học viện. "Tam ca, ngươi thật tới?" Sở Chỉ Nghiên thấy Sở Dương thì kinh hỉ vạn phần. "Ta nói đến tìm ngươi thì tự nhiên sẽ làm được!" Sở Dương vào phòng, dò xét gian phòng, sạch sẽ gọn gàng, bố trí hết sức ấm áp. Sở Chỉ Nghiên vội vàng hỏi thăm: "Tam sau, về sau rốt cục xảy ra chuyện gì? Về sau ta nghe nói nơi đó đại chiến mấy trận, hơn mười trưởng lão của Kim Quang tự cùng Thiên Ma tông đều bỏ mình ở chỗ đó, ta nghe tin mà thiếu chút nữa bị hù chết đó." Sở Dương nhún nhún vai, sau đó nghiêm túc bàn giao: "Không phải ta không sao cả ư? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì ngươi cũng không được rời khỏi học viện, nhớ lấy, nhớ lấy, dù lấy cớ gì để tìm ngươi, dù cho ta chết ở bên ngoài thì ngươi cũng không nên rời khỏi đây." Sở Chỉ Nghiên biến sắc, hỏi: "Tam ca, chuyện gì xảy ra?" Sở Dương không có nói sâu: "Có người muốn đối phó ta, thậm chí không từ thủ đoạn!" Sở Chỉ Nghiên càng thêm lo lắng, nói: "Vậy ngươi?" Sở Dương ngạo nghễ nói: "Ta có thể giết ra khỏi Thiên Hỏa quận thành, lại xếp được hạng nhất trên Tiềm Long bảng, nếu không có chút bản sự sao có thể làm được?" Sở Chỉ Nghiên truy vấn: "Nhưng rốt cục là ai? Nơi này là Thịnh Kinh, dưới chân Sở Hoàng, cường giả tông phái tuyệt đối không dám làm loạn!" Sở Dương trầm tư một lát nhưng vẫn quyết định nói ra một ít chuyện, dù sao thì muội muội cũng không còn nhỏ, đạt tới Tông sư cũng coi như là một hảo thủ, hắn nói: "Ta cự tuyệt lời mời của Trấn Sơn Vương nên hắn muốn đối phó ta. Đêm qua ta giết không ít người của bọn hắn, cục diện đã là không chết không thôi. Mới nãy còn có người mượn danh nghĩa tiểu thúc muốn lừa ta ra khỏi học viện, ta sợ bọn họ phát hiện ra không bị mắc lừa sẽ quay ra đối phó ngươi." Sở Chỉ Nghiên nghe thế thì run lên: "Trấn Sơn Vương hả!" Nàng sinh hoạt tại Thịnh Kinh trong thời gian không ngắn nên biết Trấn Sơn Vương phủ uy thế cỡ nào, thế lực lớn đến khiến người kinh hãi. Sở Chỉ Nghiên chỉ có thể nói: "Tam ca, vậy ngươi cũng tuyệt đối đừng rời khỏi học viện nhé!" Sở Dương cười ha ha một tiếng, lại chăm chú nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, ta trước nay làm việc luôn tính trước làm sau, nếu không nắm chắc thì ta chấp nhận làm rùa đen. Ta lo lắng nhất vẫn là ngươi, nhớ lấy, nhớ lấy, trước khi thực lực đại thành thì tuyệt đối không thể rời đi!" "Yên tâm đi, nơi này còn có chúng ta ở đây!" Dứt lời, Lưu Hãn Nhi, Thủy Thanh Linh cùng thị nữ Tiểu Hồng đồng thời xuất hiện, người lên tiếng là Lưu Hãn Nhi. Sở Dương xin lỗi nói: "Ta chọc phải đại địch, chỉ sợ phải liên lụy đến các ngươi!" Vừa mới phát hiện ba người tới, lúc này Sở Dương lại có ý định bàn giao một lần. "Đại địch của ngươi rất nhiều, Kim Quang tự, Thiên Ma tông, Bách Hoa cốc, Vô Sinh kiếm tông!" Thanh âm của Thủy Thanh Linh cực kỳ êm tai, dù là Sở Dương cũng bị hấp dẫn. Thủy Thanh Linh tán thưởng: "Ngươi có thể đến được Thịnh Kinh đã khiến ta rất ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn khi ngươi xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng. Quả thật nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo đằng đấu, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng ánh mắt khác, ta rất bội phục ngươi! Nhưng ngươi biết không? Đã có rất nhiều cường giả chạy tới Thịnh Kinh, hoặc vì Khô Mộc tâm kinh, hoặc vì báo thù, hoặc là để diệt trừ tuyệt đại thiên tài huyết mạch hoàng gia. Sở Chỉ Nghiêp sốt ruột nói: "Vậy làm sao bây giờ?" Sở Dương tự tin nhìn nàng, thoải mái nói: "Yên tâm! Ta có thể giết ra khỏi Thiên Hỏa quận thành thì tự nhiên cũng sẽ giết trong Thịnh Kinh đến long trời lở đất. Trong bọn họ có mấy ai vượt qua cường giả Đại tông sư?" Thủy Thanh Linh thâm ý sâu sắc nói: "Có nhưng ở trong thành thì dù bọn hắn xuất thủ lén lút cũng tuyệt đối không dám bộc phát lực lượng siêu việt Đại tông sư đâu, nếu không một khi bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị chém giết, đây là luật thép không thể bị phá bỏ. Thật có chút trận pháp, một số linh khí có thể ẩn tàng khí tức. Cho dù là Đại tông sư thì ngươi có thể đối phó được bao nhiêu? Phải biết, Đại tông sư trên Đằng Long bảng lúc ở cảnh giới Tông sư đều là những người mở hơn một trăm năm mươi khiếu huyệt trở lên, sau đó đi tới cảnh giới Đại tông sư mới khai phát tinh thần, thân dung thiên hạ, thực lực càng thêm đáng sợ. Dù ngươi xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng thì chỉ sợ cũng không đối phó được bất kỳ một ai trong số họ." Ngừng một chút, Thủy Thanh Linh nói tiếp: "Người là thiên tài, bọn hắn cũng là thiên tài, mà bọn hắn lại là thiên tài hơn ngươi một đại cảnh giới, ngươi đối phó thế nào? Đặc biệt là những Đại tông sư đã từng mở ra hai trăm khiếu huyệt trở lên, ngươi đối mặt ra sao?" Nàng nhìn Sở Dương để xem thử thanh niên tuổi xấp xỉ nàng này có bị nàng nói cho kinh hoảng không, nhưng đáng tiếc nàng phải thất vọng. Sở Dương không chút biến sắc, chỉ thản nhiên nói: "Chỉ có giẫm lên thi cốt bọn hắn mới có thể đúc nên bất bại huy hoàng cho ta. Tới đi, tới cả đi, chỉ cần cường giả siêu việt Đại tông sư không xuất thủ thì ta sợ gì? Nhất lưu thiên tài thì sao? Tuyệt đỉnh thiên tài thì sao? Tuyệt thế thiên tài thì đã sao? Thiên tài hận đời vô đối lại sao nào? Ta giết hết!" Hắn nói đến lãnh khốc vô tình. Thủy Thanh Linh bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Đây là ý nghĩ chân thật của ngươi? Ta không tin!" Sở Dương cũng cười nói: "Ngươi tin hay không lại như thế nào? Thủy Thanh Linh than khẽ: "Đúng thế, lại như thế nào!" Sau cùng bàn giao một phen, Sở Dương lúc này mới rời đi. Trong phòng im ắng thật lâu. Thủy Thanh Linh bỗng nhiên mở miệng: "Tam ca của ngươi sát tính quá lớn!" Sở Chỉ Nghiên nghi ngờ nói: "Có hả? Sao ta không cảm giác được?" Lưu Hãn Nhi gật đầu nói: "Ta cũng không phát giác ra, hắn cho ta cảm giác một mực như nước chảy mây trôi, khí chất phiêu miểu khó nắm bắt." Thủy Thanh Linh hé miệng: "Ta có một loại thiên phú khác người thường, có thể cảm ứng được tinh tế một số thứ, tam ca của ngươi giết người chỉ sợ ngươi dưới một ngàn, mà lại đêm qua hắn cũng giết không ít người rồi!" Sở Chỉ Nghiên cùng Lưu Hãn Nhi đồng thời thân thể đại chấn, lộ ra vẻ không thể tin được. Ngàn người? Nói đơn giản lại cực kì khủng bố. Thủy Thanh Linh lại nói: "Cho nên đó, ngươi cũng đừng lo lắng cho hắn, nhân vật như vậy chú định một đường huyết đinh, mà với tâm tính của hắn thì cũng tự biết tự vệ thế nào, ngươi mới nên phải cẩn thận!" Sở Chỉ Nghiên như có điều suy nghỉ, gật gật đầu: "Ta hiểu được!" Đi trên đường, Sở Dương trong mắt vô cùng bình tĩnh, hắn nói cuồng nói ngạo nói lạnh lùng vô tình nhưng chẳng qua là một loại thái độ khác thôi. "Thủy Thanh Tinh, có ý tứ!" Cười nhạt một tiếng, Sở Dương đè xuống tâm tư. Chuyển qua chỗ ngoặt, hắn đang muốn đi tới Tàng Thư các thì đột ngột dừng lại, ánh mắt liền ngưng lại. Thời điểm bình thường thì hắn cũng không thi triển tâm linh đảo ảnh. "Sao ngươi lại ở đây?" Thấy tiểu mỹ nhân ở phía đối diện cũng kinh ngạc, Sở Dương không khỏi thốt lên. "Ta, sao ta lại không thể ở đây?" Hoa Thiển Ngữ cũng ngẩn ngơ, tự động trả lời một câu, sắc mặt liền đỏ lên. Nàng không khỏi nghĩ tới ngày đó chém giết trong nước, một đâm kinh thiên, sau cùng ở trên tảng đá, vậy mà, vậy mà tưới lên người đối phương. Tạo hóa huyền bí, vận mệnh khó lường. Ai chẳng có một thời. "Tiểu ma nữ nhà ngươi, không sợ hương tiêu ngọc tổn nơi này! Sở Dương nói, cũng không khỏi nhớ tới ngày đó, chậc lưỡi không thôi. "Ngươi, ngươi vô sỉ!" Thấy động tác của Sở Dương, sắc mặt của Hoa Thiển Ngữ càng đỏ như quả táo chín, như muốn nhỏ ra máu, xì mắng một tiếng, quay đầu bước đi. "Ta, ta..." Sở Dương mặt như đưa đám, cảm giác trong miệng có vị lạ.