Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 137 : Cái chết của thái tử

"Sao ngươi tỉnh rồi?" "Ta không nhịn nổi!" "Sao ngươi lại tới chỗ này?" "Chỗ này vắng vẻ!" "Sao ngươi lại ở phía trên?" "Chỗ này sạch sẽ!" Sở Dương ngốc ngốc hỏi, Hoa Thiển Ngữ ngốc ngốc đáp. Người hỏi kẻ trả lời, hai người đột nhiên trầm mặc. A... Ngay sau đó Hoa Thiển Ngữ hét to một tiếng, cả người nàng loạng choạng thiếu chút ngã từ trên xuống, không kịp rị quần lên, vội vàng đạp lên một vách đá bay lảo đảo ra ngoài. Sở Dược chậc chậc tặc lưỡi, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt hết sức khó coi. "A, phì phì..." Sở Dương phun liên tiếp mấy ngụm nước bọt, thậm chí nôn khan ít tiếng. "Ta từng là "hoàng đế Đại Sở" võ thần đương thời, đứng trên đỉnh cao nhất trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao lẫn thế giới Đại Đường, vậy mà, vậy mà..." Sở Dương run rẩy một lát mới dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy tư: "Xuyên toa trở lại nhưng sao ta lại chẳng có chút cảnh giác gì thế này? Là do lúc xuyên toa bị hoảng hốt? Hay là do không cảm giác được uy hiếp?" "Ài!" Sở Dương thở dài một tiếng, ngửi thấy trên người có mùi thì cười khổ không thôi. "Có phải do ta quá suôn sẻ trỏng mọi chuyện nên lão tặc thiên mới trừng phạt ta như này?" Sở Dương vội vàng đi vào trong đầm nước trong sơn cốc, tẩy rửa thật sạch sẽ. ẦM! ẦM! Vừa mới mặc y phục tử tế thì hắn nghe thấy từng tiếng bạo hưởng từ xa xa truyền lại, tựa như sơn phong sụp đổ mà cũng giống vạn lôi nổ vang, kéo theo là một cỗ khí tức thật lớn. "Chẳng lẽ đại chiến còn chưa kết thúc à?" Sở Dương nhìn ra xa xa, con ngươi đột nhiên co rụt lại. Linh giác của hắn hết sức bén nhạy, ngoại trừ phát hiện ra đám tửu quỷ Đỗ Viễn ra thì cũng còn thật nhiều những khí tức cường đại hơn, Sở Dương không khỏi lẩm bẩm: "Bố cục này từ ta mà ra, hấp dẫn các cường giả tông phái như Kim Quang tự? Chẳng lẽ không sợ sau cùng lật mương à? Bị tính kế ngược thì sao?" Sở Dương thôi không để ý đến, loại chiến đấu cỡ đó hiện tại hắn không thể tham gia được, thực lực của hắn bây giờ so ra cũng chỉ yếu ớt như sâu kiến. Hắn khẽ nhắm mắt lại xem xét tự thân. Trước khi xuyên toa trở lại chủ thế giới, hắn đã trấn áp hết tất cả khí cơ trong cơ thể, lại dùng tâm niệm lực của Khô Mộc tâm kinh để khóa lại, nhưng dù như thế hắn cũng không dám khẳng định "Tiềm Long bảng" có thể phát hiện ra hắn hay không. Tiềm Long bảng nạp thiên hạ tuyệt đại Tông sư, không bỏ xót một ai. Nếu như hiện tại mình lên bản thì có thể sẽ đứng hạng nhất, không chừng sẽ khiến oanh động lớn thêm, như thế thì thật phiền. Sở Dương thầm nghĩ: "Hẳn sẽ không! Dù sao ta một mực đột phá trong thế giới Đại Đường, trước khi xuyên toa trở lại chủ thế giới còn khóa đi khí cơ bản thân sở hữu, không giao cảm cùng phương thiên địa này thì sao nó có thể thăm dò được tin tức của ta?" Nghĩ đến đây, xương cốt cơ bắp cả người hắn bỗng nhúc nhích thay đổi biến thấp đi ba phần, dung mạo cũng trở nên bình thường chẳng có gì lạ. Đây là Súc Cốt thuật mà Sở Dương lĩnh hội được, không sử dụng chân khí mà dùng sức mạnh cơ bắp xương cốt để thay đổi. Hắn hiện tại cũng chỉ thuần túy dùng thực lực nhục thân. VÚT! Sở Dương phi tốc ra khỏi sơn cốc, bay ra phía nơi xa, mặc dù hắn không sử dụng chân khí nhưng nhảy vọt một bước cũng đã xa hơn trăm mét, bay vèo một cái đã vượt qua dòng sông rộng lớn. Sức mạnh nhục thân đủ có thể đánh chết thiên tài Tông sư chỉ bằng một quyền. Ở trong thế giới Đại Đường, hậu kỳ không có lối tu luyện nên Sở Dương đành rèn luyện thể phách, khống chế lực lượng đến trình độ nhập vi. Khi ánh mặt trời chính thức mọc lên ở hướng đông thì cũng là lúc Sở Dương đặt chân tới bên ngoài Hỏa Vân sơn, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đăm đăm: "Đợi khi ta trở lại sẽ là ngày gió giục mây vần!" Quả quyết quay đầu, tiếp tục tiến lên. Một tháng sau, hắn bước vào địa giới Trung châu. Đến đây, Sở Dương mới chính thức thở hắt ra. Đi ngang qua một tòa thành nhỏ, trên đường đi Sở Dương liên tiếp phát hiện ra hơn mười vị cao thủ tiên thiên thì không khỏi cảm khái: "Thiên Vũ đại lục thiện võ, vùng đất Trung châu càng là địa linh nhân kiệt, có thể thấy được cường giả tiên thiên ở khắp mọi nơi." Sở Dương thấy phía trước có tửu quán nên dừng lại, rẽ ngoặt đi tới. Tiểu nhị trông thấy Sở Dương có khí chất không tầm thường thì lập tức chạy tới đón, cúi đầu khom lưng nói: "Mời khánh quan vào, ngài muốn ngồi phòng hay ngồi trong đại sảnh?" Sở Dương trực tiếp lên lầu hai, thấy bên cửa sổ có bàn không ai ngồi nên lập tức ngồi xuống, nói: "Cho ta ít món ngon đặc sản!" "Có ngay khách quan!" Điếm tiểu nhị đại hỉ, bọn hắn chỉ thích khách nhân như thế. Sở Dương chợt ngăn điếm tiểu nhị đang muốn rời đi lại, tiện tay ném ra một thỏi bạc vụn, nói: "Chậm đã! Ta những ngày này một mực đi đường nên không nắm được tin tức, chẳng hay bên ngoài xảy ra chuyện gì? Ngươi nói tóm lược những chuyện quan trọng cho ta biết một chút?" Điếm tiểu nhị nhét bạc vào trong ngực, cười càng tươi hơn, vội vàng nói: "Muốn nói đại sự thì thật có ít chuyệ! Một tháng trước, tây nam Tước châu phát sinh đại chiến kinh thiên, nghe đồn hơn mười ngọn núi bị san bằng, những đại năng lão tổ của Kim Quang tự, hắc, không biết bị giết bao nhiêu. Những đệ tử cao cao tại thượng của các tông phái trong thiên hạ đều nhao nhao trầm mặc, điệu thấp rất nhiều." "À còn nữa, nghe nói truyền thừa của thánh địa Phệ Đà tự gì gì đó tám trăm năm trước xuất hiện, chẳng biết thật hay không nữa?" "Nghe đồn, Đông Hải xuất hiện giao long gây lũ lụt khiến không ít thôn trấn ở duyên hải bị chìm!" Điếm tiểu nhị nói rất nhiều chuyện khiến cho Sở Dương nghe đến say sưa. "Đúng rồi!" Điếm tiểu nhị đột nhiên vỗ đùi, nhìn quanh một hồi, lộ vẻ do dự. Sở Dương há không biết chuyện gì, hắn lập tức ném ra một thỏi bạc: "Thưởng ngươi!" Điếm tiểu nhị hạ thấp giọng nói: "Gia, ngài thật hào sảng, vậy ta liền mạo hiểm nói! Ta cũng chỉ mới nghe người ta nhắc qua thôi, nửa tháng trước, thái tử Đại Sở chúng ta bị giết!" Sở Dương giật nảy cả mình nhưng giọng của hắn lại không to: "Cái gì?" "Bất ngờ lắm phải không? Lúc ta nghe tin này cũng hết sức ngạc nhiên, thiếu chút nhảy dựng lên đó. Thái tử Đại Sở đó nha, thân phận bực nào, là một trong những người cao quý nhất thiên hạ ở trên đỉnh mây nhìn xuống thiên hạ đó, vậy mà lại bị giết!" Dù là kể lại lần nữa nhưng điếm tiểu nhị vẫn khó nén khỏi kinh hãi. Sở Dương híp mắt, trong tay hắn xuất hiện một khối vàng nhỏ, không ngừng ước lượng, nói: "Rốt cục xảy ra chuyện gì? Nói toàn bộ những gì ngươi biết ra!" Trong lòng hắn lại rung động mãnh liệt. Thái tử Đại Sở mặc dù không chỉ có một người, nhưng người đã được trao cho thân phận thái tử thì người đó đại biểu cho toàn bộ mặt mũi của Đại Sở, thả trong thiên hạ có ai dám giết?" Dù là Kim Quang tự cũng không dám. Ngay cả Thiên Ma tông cũng phải tránh lui. Nhưng bây giờ lại nghe tin thái tử bị giết, hắn rất bất ngờ. Tuy nhiên hắn lại biết thiên hạ sắp biến đổi, thật sự sắp biến đổi, với sự bá đạo duy ngã độc tôn của Đại Sở thì một thái tử chết đi nhất định sẽ không thể không nổi sóng gió. Điếm tiểu nhị giật mình, vội vàng nói: "Ta cũng chỉ nghe nói qua thôi, cụ thể thật giả thì ta không rõ, ta phải nói rõ điểm này cho ngươi biết!" Sở Dương gật gật đầu. Điếm tiểu nhị thấp thấp giọng nói: "Nghe đồn tam thái tử của Đại Sở ta rất có dã tâm, muốn kiếm công tích đuổi theo vị thứ hai nên đi tuần hành thiên hạ, muốn tạo ra một phen đại sự nghiệp kinh thiên động địa, để triều đình nhìn, dựng nên uy tín, chuẩn bị cho tương lai tranh đoạt thiên hạ!" Ở Đại Sở thì mọi người có quyền tự do ngôn luận, dù là dân nghèo thì cũng có thể đàm luận đương kim Sở Hoàng. Lại nói, đây thực ra là một thế giới rất văn minh. Điếm tiểu nhị liếm liếm đôi môi khô khốc nói: "Nào ngờ? Tam thái tử đi ngang qua tây bắc Hổ Khiếu châu thì bị một vị đại năng cường giả của Trấn Thiên tông trấn sát, đại năng thủ hộ vị thái tử này cũng bị đánh cho tàn một nửa, thật vất vả chạy ra ngoài nên hiện tại mới có chuyện này đồn ra." Sở Dương khó có thể tin hỏi: "Cường giả Trấn Thiên tông dám giết thái tử?" Cho dù muốn giết thì cũng phải làm trong âm thầm, trảm thảo trừ căn, tuyệt đối không cho phép tiết lộ chút bóng gió ra ngoài. Nhưng mà theo những gì hắn nghe từ điếm tiểu nhị thì trong đó lại lộ ra sơ hở khắp nơi. Đại năng Trấn Thiên tông là kẻ ngu sao?" Ngay cả thủ hộ đại năng thái tử cũng không giết được mà cũng dám động thủ? Thật sự không sợ sự tình bị tiết lộ ra ngoài? Cái chết của thái tử sao có thể truyền đi khắp thiên hạ trong thời gian ngắn như thế? Điếm tiểu nhị nhún nhún vai nói: "Ai biết được? Có lẽ do hóa điên đi." Sở Dương cũng nói theo: "Có lẽ thế! Chẳng lẽ Đại Sở chúng ta không có động tác gì sao?" Điếm tiểu nhị buông buông tay nói: "Ai mà biết, dù sao ta cũng không nghe thấy tin tức!" Sở Dương ném vàng tới, điếm tiểu nhị mừng rỡ tiếp được. Ăn thức nhắm, uống chút rượu. Mặc dù không ngon bao nhiêu nhưng cũng có thể hao mòn thời gian. Lỗ tai Sở Dương khẽ động, hắn lập tức nhìn sang khách nhân ở bàn bên cạnh, kia là hai người trung niên, cũng mới tới không lâu, chính đang ngồi ở một chỗ kích động nói gì đó. "Trương huynh, ta từng nói là lần này tuyệt không để ngươi mời không!" "Lý huynh, ngươi mau nói đi, lằng nhà lằng nhằng thật giống đàn bà!" "Hắc hắc, chuyện lớn đương nhiên không thể gấp!" "Mau nói, Tiểu Thúy ở Nghi Xuân viện còn đang chờ ta tới nới lỏng gân cốt cho nàng đây này!" "Cẩn thận bà nương nhà ngươi biết, đoạn tiểu huynh đệ của ngươi!" "Trương huynh, nếu ngươi không nói thì ta đi đó, phí phạm thời gian chẳng khác gì lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp của Tiểu Thúy đó!" "Được, ta phục ngươi! Tam thái tử của Đại Sở ta bị giết đúng không?" "Đúng thế thật!" "Hắc hắc, ta mới nhận được tin tức, ngay ở ba ngày trước, Đại Sở chúng ta phái ra tuần Tuần Thiên vệ, binh phát Trấn Thiên tông để nhổ tận gốc tông phái nhất lưu kia, để thế nhân biết đến uy nghiêm của Đại Sở ta, cũng để báo thù cho thái tử!" Sở Dương nghe đến đó lập tức run lên.