Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 117 : Dương Quảng chết

"Ngươi, ngươi khi dễ người!" Sư Phi Huyên ngây người sửng sốt, choáng váng, nổi giận, cuối cùng khóc. Lê hoa đái vũ, hai mắt đỏ bừng. Tâm ảnh bình tĩnh không xao động gặp Sở Dương thì bị phá triệt để. "Ta nếu khi dễ ngươi thì đã bắt tiểu mỹ nhân ngươi làm tiểu thiếp rồi." Sở Dương cười hắc hắc, xoay người rời đi, nhưng để lại một câu: "Sư Phi Huyên, trở lại nói cho Phạm Thanh Huệ, bảo nàng trong một tháng mang Hòa Thị Bích tới Sở phủ ta, nhớ kỹ, quá hạn không đợi." Một tiếng quá hạn không đợi, nói đết băng lãnh cực kỳ. Sư Phi Huyên đang thút thít bỗng run lên, nàng nghe được sát cơ nồng nặc. "Công tử, tại sao không bắt nàng lại để làm bạn cùng Loan Loan? Một ma nữ, một tiên tử, ngẫm lại thật khiến người hưng phấn nha?" Cửa phủ, Liễu Trinh cười duyên một tiếng. "Ngươi đó, từ bao giờ miệng lưỡi trở nên trơn tru thế hả?" Sở Dương cười nói. "Chẳng phải học theo ngươi sao, chuyện mới nãy, quả thực biến cho một tiên nhân mỹ diệu phải rơi lệ lã chã đó. Công tử, sao ngươi nhẫn tâm thế? Nàng là tiểu mỹ nhân tuyệt đỉnh đệ nhất thế gian đó, ngay cả ta cũng không nhịn được động tâm nha!" Liễu Trinh đi theo Sở Dương vào trong, nói chuyện không ngừng. "Vậy ngươi cưới nàng không được à?" Sở Dương buồn cười nói. "Công tử chớ trêu chọc người ta." Liễu Trinh chu miệng nhỏ, lại xoay chuyển nhãn châu, vui cười nói: "Cưới thay công tử cũng được. Dù sao, dõi khắp thế gian cũng có mấy ai xứng là tiên tử? Chẳng lẽ thật để nàng làm thanh đăng cổ phật cả đời? Vậy cũng rất xin lỗi thượng thiên đã ban cho nàng dung mạo đó." Sở Dương không có nói tiếp. Thời gian kế tiếp, toàn bộ Sở phủ triệt để bận rộn, trọn vẹn tám lộ đại quân từ Giang Nam tiến bắc, một đường trùng trùng điệp điệp, những nơi những thành trì đi ngang qua, toàn bộ bang phái giang hồ đều bị diệt. Có đại bộ phận thành trì, lúc đại quân đến thì tự động mở cửa thành ra, cung nghênh đại quân Đại Sở vào thành. Tin tức truyền ra, từng người tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ có Sở Dương biết, đây là tiện lợi sau cùng mà Dương Quảng tặng cho hắn. Sau một tháng, hắn đã nắm giữ gần một nửa thiên hạ trong tay. Lúc này cũng triệt để phất ra cờ hiệu: Sở Vương!" "Sư phụ!" Dương Châu Sở phủ, Sở Nhất đi đến. "Lại phát sinh đại sự gì sao?" Sở Dương tay cầm một cuốn sách, chính là Trường Sinh quyết, nội dung của nó không nhiều nhưng lại bác đại tinh thâm, mỗi lần đọc lại có lý giải sâu sắc hơn, đồng thời cũng có trợ giúp về mặt phù văn đạo. Hắn cúi đầu cẩn thận phẩm vị, đồng thời hỏi. "Sư phủ, Dương Quảng bị giết!" Sở Nhất nói thật nhỏ. Sở Dương run tay, thở dài một tiếng: "Trong dự liệu! Có phải bị cường giả của Lý phiệt, Độc Cô phiệt và Vũ Văn phiệt liên hợp đánh giết không?" "Đúng thế, ngay đêm hôm trước, tổng cộng có hai bị Đại tông sư, chín vị Tông sư, ba mươi sáu tiên thiên cùng nhau đột nhập hoàng cung, đại khai sát giới, máu chảy thành sông, toàn bộ hoàng cung không còn ai sống sót. Nhưng nọn hắn cũng không phải là không thiệt hại nặng nề, một Đại tông sư của Lý phiệt một mực ẩn cứ không ai biết bị nổ chết, bốn Tông sư khác cũng chết thảm, cường giả tiên thiên chỉ còn lại mười hai người." Sở Nhất cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đến tận đây, cường giả ba nhà chỉ sợ triệt để điêu linh." "Chưa chắc!" Sở Dương lắc đầu: "Có biết vị Đại tông sư còn lại là người phương nào không?" "Căn cứ tin tức của ám vệ, trải qua tầng tầng phỏng đoán thì hẳn là Võ Tôn Tất Huyền của Đột Quyết!" Sở Nhất trả lời. "Tất Huyền? Hắn cũng xứng xưng Võ Tôn?" Sở Dương hừ lạnh một tiếng: "Hay cho đám Độc Cô phiệt, Lý phiệt, Vũ Văn phiệt có huyết mạch người Hồ, không quên nuôi bạch nhãn lang! Tất Huyền dám giết vua Đại Tùy ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ một chưởng đánh chết ngươi." Sở Nhất khom người, không có nói tiếp. Sở Dương thở dài một tiếng, phất phất tay. Sau đó một đoạn thời gian, thiên hạ nổi gió phun mây, từng nghĩa quân nhao nhao tiến vào chiếm giữ Lạc Dương, hoàng cung trở thành chỗ đóng quân của nghĩa quân liên minh. "Lại xảy ra chuyện gì à?" Sở Dương thấy Sở Nhất đến thì đặt chén trà xuống, dò hỏi. "Sư phụ!" Sở Nhất đáp: "Binh phong Đại Sở chúng ta quá thịnh, những thế lực môn phiệt đại gia thị tộc còn lại đều liên hợp lại, binh trấn hai bờ Hoàng Hà, tiến thối nhịp nhàng, muốn chặn chúng ta lại để quyết một trận tử chiến." "Ai là chủ?" Đây mới là điều Sở Dương quan tâm, thiên hạ hôm nay đã triệt để hỗn loạn. Lý Uyên chết, Vũ Văn Thương chết, Đậu Kiến Đức chết, Vương Thế Sung cũng chết, thủ lĩnh ban đầu của các thế lực đã chết hơn phân nửa. "Lý phiệt Lý Thế Dân, Độc Cô phiệt Vưu Sở Hồng, Vũ Văn Sĩ Cập, Vương Huyền Ứng con của Vương Thế Sung, Ngõa Cương Lý Mật, Lý Tử Thông, Chu Sán, cộng thêm cả những bang phái lẫn người trong giang hồ bị Đại Sở ta chèn ép quá mức nghiêm trọng ở những nơi chúng ta đi qua, tất cả liên hợp lại, rất mạnh." Sở Nhất nặng nề nói. "Gà đất chó sành!" Sở Dương thản nhiên nói. "Sư phụ, còn có một việc!" Sở Nhất nhếch miệng: "Sư Phi Huyên của Từ Hàng Tĩnh Trai mang theo Hòa Thị Bích đến Lạc Dương, muốn chọn minh quân hiền chủ đối kháng Đại Sở ta, giúp đỡ thiên hạ." "Từ Hàng Tĩnh Trai!" Sở Dương khẽ híp mắt, lấp lánh hung quang. "Sư phụ!" Sở Nhất lại nói: "Ám vệ truyền đến tin tức, nói có không ít cường giả của các đại phật tông cũng đến Lạc Dương, dường như đang mưu đồ bí mật chuyện gì đó thì phải? Đồng thời cũng truyền ra tin, người được Hòa Thị Bích thì được thiên hạ!" Sở Dương mắt lập lòe: "Đây là đang câu cá, không, hẳn là câu rồng?" "Sư phụ?" Sở Nhất không hiểu. "Đây là muốn câu dẫn ta đến ư? Hòa Thị Bích, ta xác thực muốn lấy được." Sở Dương không thèm để ý nói. "Vậy sư phụ?" Sở Nhất giật thót, sau đó im ắng cười khổ. Sở Dương phất phất tay, để hắn lui ra. Sở Dương ngóng nhìn phương bắc, xuyên qua thiên sơn vạn thủy, tựa như thấy được một tiểu mỹ nhân tuyệt thế đầu bóng loáng với vẻ xấu hổ, chọn lựa mục tiêu kế tiếp. Trên thực tế, hắn cũng không biết, lúc Sư Phi Huyên trở lại tông phái trên Đế Đạp phong, bộ dáng của nàng khiến tất cả mọi người giật nảy mình, dù là lão ni cô Phạm Thanh Huệ tâm như giết cổ cũng suýt chút hoảng hốt. "Đồ nhi, là Đại tông sư nào làm?" Phạm Thanh Huệ lúc này nghiêm nghị hỏi. Với thực lực của Sư Phi Huyên, nàng phi thường tự tin, thế gian ngoại trừ Đại tông sư ra, dù là Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên cũng không thể bắt được đồ nhi của nàng, thậm chí có thắng hay không cũng không biết được. Nhưng bây giờ đến tóc cũng không còn, đồ nhi lại lộ ra vẻ phẫn hận thì hiển nhiên không phải do ái đồ tự làm. "Là Sở phủ Sở Dương!" Sư Phi Huyên nghiến răng nghiến lợi. "Là hắn?" Phạm Thanh Huệ cau mày nói: "Là bọn hắn vây công?" "Chỉ một mình hắn, chỉ một chiêu thôi đã khiến ta không có lực phản kháng!" Nhớ tới sự kinh khủng của Sở Dương, Sư Phi Huyên run lên. "Làm sao có thể? Người trên thế gian, dù là Võ Tôn Tất Huyền, Dịch Kiếm đại sư Phó Thải Lâm hay đệ nhất nhân đạo môn Ninh đạo huynh cũng không thể làm được!" Phạm Thanh Huệ không thể tin nổi. "Là hắn, là hắn, chính là hắn!" Sư Phi Huyên nghiến răng nghiến lợi: "Hắn còn nói, muốn sư phụ ngài mang Hòa Thị Bích đến Sở phủ, quá một tháng không thấy tất để chúng ta hối hận." "Thật can đảm!" Phạm Thanh Huệ cau mày, phong mang thoáng hiện. "Dường như hắn rất có thành kiến với phật môn chúng ta." Sư Phi Huyên cắn môi, sau đó thuật lại những lời Sở Dương đã nói với nàng, mặc dù nàng thông minh tuyệt đỉnh nhưng trên thế tục thì hẵng kém rất xa lão sư phụ của mình: "Hắn có sát ý cực lớn với chúng ta!" "Đây là một diệt phật giả có thành kiến cực đoan với phật môn!" Phạm Thanh Huệ híp mắt, hung quang lóe lên liên tục: "Người này không thể lưu, tuyệt đối không thể lưu, nếu không thì chẳng những Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta gặp họa lớn mà còn là tai họa của toàn bộ phật tông." "Nhưng sư phụ, hiện tại đội quân của Sở Vương đã chiếm cứ nửa thiên hạ, muốn đối phó hắn quả thực quá mức khó khăn." Sư Phi Huyên nói tiếp: "Cộng thêm trước đây không lâu bọn hắn diệt đi ma môn mà chúng ta một mực coi như họa lớn, thu phục Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên. Lúc ta đến trước cửa Sở phủ thì cảm ứng được bên trong có khí tức cực kỳ cường đại mà mịt mờ. Tấn công Sở phủ tuyệt không thể thành công." "Phi Huyên, lòng ngươi loạn!" Phạm Thanh Huệ đã bình tĩnh, thấy mi tâm học trò cưng của mình lượn lờ vẻ ưu lo, không khỏi lo lắng. "Sư phụ, ta có thể điều chỉnh tốt!" Sư Phi Huyên miễn cưỡng cười một tiếng. "Vậy mau tĩnh tu đi, sớm bình phục lại, còn có đại sự đang chờ ngươi đi xử lý đây?" Phạm Thanh Huệ nói. "Vâng, sư phụ!" Sư Phi Huyên lui ra. Phạm Thanh Huệ trầm ngâm một hồi, lập tức đi tới phía sau núi, nơi đây hết sức vắng vẻ, chỉ có một phòng trúc. Từ cách rất xa, Sư Phi Huyên coi giọng nói: "Ninh đạo huynh đang thanh tu đấy ư?" "Uất khí trong lòng sao có thể thanh tu?" Ninh Đạo Kỳ từ trong phòng đi ra, hai năm qua đi, đầu hắn vẫn trụi lủi loáng bóng. Lúc ấy bị Sở Dương bắt, gọt đi tóc, hắn coi như đấy là nỗi nhục lớn nhất sinh thời, hắn từng nói với Phạm Thanh Huệ, nếu thù này không báo thì vĩnh viễn không để tóc. Lại bởi vì sỉ nhục này mà trốn tránh ở đây. "Ài!" Phạm Thanh Huệ đi tới gần, ngồi xếp đoàn trên bồ đoàn dưới cây, yếu ớt thở dài. "Vì sao thở dài?" Ninh Đạo Kỳ thắc mắc. Tiếp đó, Phạm Thanh Huệ liền kể ra chuyện của Sư Phi Huyên. "Lại là hắn?" Ninh Đại Kỳ nghiến răng, nào có dáng vẻ thanh tĩnh vô vi. Sau đó, hai người thương nghị một phen. "Người này thực lực kinh thiên động địa, lại thêm một đám thủ hạ, không thể địch lại, chỉ có như thế mới là thượng sách!" Sau cùng, mưu kế được định ra. Lúc này mới có chuyện Sư Phi Huyên đến Lạc Dương, hành động cao điệu, thế thiên tuyển hiền hiền chủ.