Tiếp theo Linh Ly vẫn nghe lời Tiêu Mị, đi giải quyết đoạn tình cảm của Thường Tân và Ân Việt.
Nhưng đến nửa đường nàng quay lại ,chạy về Ngu Hề thành.
Quả nhiên như những gì nàng đoán, không biết ai để lộ chuyện Sở Trạch Hưng thích Sở Liêu Vũ cho nên Sở gia đang chịu chỉ trích nặng nề từ người dân, những gia tộc hợp tác với Sở gia thì bày ra vẻ mặt không quen biết hoặc âm thầm bỏ đá xuống giếng.
\-Ha.
Linh Ly lật tư liệu mới được lấy từ Không Nguyệt Thiên, nghiến răng.
Chuyện này ít nhất 3 ngày sau sẽ có người đến xử lý, vậy nên nàng đi xem một chút cuộc sống của Dung La Phù.
Nhưng có vẻ nàng ấy sống không tốt lắm, thực lực thì không mạnh,tiền tài thì không có,quyền lực cũng không nốt... rất nhiều kẻ háo sắc để mắt đến nàng ấy, hại nàng ấy không dám ra khỏi cửa.
Linh Ly rút ra một chồng ngân phiếu, hùng hổ đến phân bộ của Không Nguyệt Thiên, nhờ người lúc trước giúp mình bảo vệ Dung La Phù.
\-A, thỉnh thoảng chăm sóc cô ấy nữa nhé!
Linh Ly vỗ vỗ vai người đó rồi biến mất, lưu lại người được nhờ và Dung La Phù hai mặt nhìn nhau.
\-Cái đó, huynh là....?
\-Người bảo vệ cô.
\-À... vậy huynh tên gì?
\-Bất Ngôn.
...
Không quản tên đầu gỗ ít nói kia và Dung La Phù xảy ra chuyện gì, bây giờ Linh Ly đang cướp người của một phú thương giàu có.
Cũng không phải Linh Ly tốt bụng, mà là thân phận của người này khá đặc biệt.... Vọng Giác Thần Tướng.
Linh Ly là linh hồn thể nên tốc độ rất nhanh, nhưng Túc Liễm lại chỉ là Thần nhân trong thân thể người phàm \+ thêm mất trí nhớ nên Linh Ly phải mua huyễn thú phi hành để mang Túc Liễm cùng về Cung Hải Loan.
Linh Ly vừa ngồi trên huyễn thú vừa cảm thán, boss phản diện không có nữ chính và chủ nhân thì thảm quá a, thế mà bị bán làm nô lệ.
Đương nhiên Linh Ly biết Vọng Giác Thần Tướng bây giờ đang mất trí nhớ, vậy nên nàng đang tìm đại phu để chữa trị.
Nhưng đại phu bó tay...
Tạm biệt đại phu, bọn họ điều khiển huyễn thú bay về phía nam, nhưng bay đến tối thì phải xuống một khu rừng nghỉ đêm.
Lý do là mắt huyễn thú này không quá tốt, đêm tối dễ lạc đường, thứ hai là huyễn thú bay cả ngày nên đã mệt mỏi, cần nghỉ ngơi và ăn uống... à,Túc Liễm là phàm nhân nên cũng cần.
Linh Ly chống má nhìn Túc Liễm đang cho huyễn thú ăn, nàng không quá ưa tên này,làm chủ nhân đau khổ như vậy... nhưng mà cố tình chỉ có Vọng Giác mới có thể đem lại nụ cười và tình cảm cho chủ nhân,haizzz.
\-Phải làm sao thì hắn mới nhớ lại đây?
Nàng định đưa Túc Liễm về Cung Hải Loan để xem những thứ trong Cung có làm Túc Liễm nhớ lại không, nhưng cách này có vẻ không khả quan lắm...
"Cộc"
Một hạt dẻ rơi xuống đầu Linh Ly, nàng ngước lên thấy một con sóc đang nhét hạt dẻ vào miệng.
\-Đúng ha! Có thể thử đánh vào đầu Túc Liễm mà!
Linh Ly không quên trong những bộ phim mà nàng thường xem cũng có cảnh nhân vật chính mất trí nhớ, cách xử lý thì chủ yếu là có hai loại, một là tìm những thứ liên quan đến ký ức trước kia,cách thứ hai càng đơn giản... đập vào đầu.
Linh Ly vui vẻ cầm hạt dẻ, ném về phía Túc Liễm, nhưng Túc Liễm thân thủ tốt nhanh chóng tránh được hạt dẻ.
"Chít!!!!"
Túc Liễm tránh được hạt dẻ, nhưng hạt dẻ lại va trúng huyễn thú khiến nó đập cánh lung tung, vừa hay gió từ lực đập cánh cũng rất lớn ,thổi bay Túc Liễm ... thế là trong ánh mắt kinh ngạc của Linh Ly, Túc Liễm đập vào cổ thụ bên cạnh, cổ thụ không chịu thua mà sụp đổ, còn Túc Liễm? Hắn xỉu.
\-OMG!!!!
Linh Ly biết Túc Liễm sẽ tránh được hạt dẻ nên lực đạo lúc ném ra hạt rất lớn, khiến cho khi hạt dẻ va vào huyễn thú làm nó đau đến đập cánh bay đi.
\-Ê!
Linh Ly trân trối nhìn huyễn thú đã bay xa,lại nhìn Túc Liễm hôn mê bên cạnh, khóe miệng nàng giật giật.
Linh Ly lăn lê bò lết kéo Túc Liễm ra khỏi khu rừng. Huyễn thú nàng mua đã bay đi,nàng lại không có kỹ năng thuần hóa thú của Tiêu Mị, nên nàng chỉ có thể tự động thân kéo Túc Liễm ra khỏi rừng.
Dùng từ "kéo" quả là không quá chút nào, bởi vì Linh Ly thật sự... đem Túc Liễm vứt lên một cành cây, sau đó kéo ra ngoài.
\-Khụ khụ...
Tiếng ho khan nho nhỏ khiến động tác của Linh Ly dừng lại, nàng quay lại nhìn Túc Liễm, thấy hắn đang chậm chạp mở mắt.
\-Ô,ngươi tỉnh thật nhanh.
\-Cô nương là? Ơ, ta hẳn là nên ở Mạn Tích điện... nơi này là đâu?
\-Mạn Tích điện ? Vọng Giác Thần Tướng? A, ngươi nhớ lại rồi à?
\-Thần Tướng... ta đã không còn xứng với hai chữ này rồi.
\-Haizzz, không cần nói chuyện xứng hay không xứng , ta chỉ muốn hỏi một câu.
\-Cô nương cứ hỏi.
\-Ngươi đối với Cửu hoàng tử là tình cảm gì?
\-....Là ta nợ y.
\-Nợ?Ngươi đâu chỉ nợ! Ngươi khiến y đau như vậy....
Nhìn vẻ mặt trống rỗng của Túc Liễm... Aizzz, nên đổi cách gọi... là Vọng Giác mới đúng, Linh Ly cũng không thèm so đo với hắn ta nữa, dù sao kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này mà.
\-Ngươi có thích y không?!
Vọng Giác không gật đầu cũng không lắc đầu.
\-Ngươi có yêu y không?!
\-....
Một mảnh trầm lặng.
\-Y đối với ngươi là cái gì?!
\-...tất cả.
Bị giam ngàn năm trong Mạn Tích điện, Vọng Giác đã sớm nhận ra tình cảm thật sự của mình với Thiên Song Duẫn.
Thật ra ngày đó khi Cửu hoàng tử đến chiến trường thì tim của Vọng Giác đã rung động.
\-Vậy thì còn được.
Linh Ly yên lặng thu lại lưỡi kiếm sau lưng.
\-Ngươi không nhớ thân phận Túc Liễm của mình sao?
\-Túc Liễm? Ta từng có một thân phận tên Túc Liễm sao?
\-Vậy ngươi thử kiểm tra lại thân thể mình đi !
Linh Ly nghiến răng .
\-Phàm nhân?
Vọng Giác không thể tin nhìn bàn tay mình.
\-Ngươi có cách lấy lại ký ức không?
Linh Ly có chút vội vàng.
\-Có.
Vọng Giác gật đầu sau đó nhắm mắt lại, Linh Ly cũng không biết hắn làm gì... dù sao có tác dụng là được rồi.
\-Ta....
Một canh giờ sau Túc Liễm mở mắt, trong mắt đã bình tĩnh lại.
\-Ngươi mau tìm chủ nhân đi,người đọa Ma rồi!
Thấy Vọng Giác có vẻ đã lấy lại ký ức nên Linh Ly thúc giục.
\-Chủ nhân của cô nương là?
Đọa Ma? Vậy thì phải diệt!
\-Chủ nhân của ta....là Cửu hoàng tử - Thiên Song Duẫn!
\-Bây giờ chủ nhân đang là Thiên chủ - Không Nguyệt Thiên , Đại Lục này có Ma tộc mở thông đạo giữa hai giới Thần - Ma ,chủ nhân đang tìm thông đạo đó để phong ấn lại,nhưng một mình y thì rất khó tìm được, ngươi đi giúp y đi...
\-Nhưng mà... tạm thời y có lẽ không muốn nhìn gương mặt của ngươi đâu,ngươi vẫn là dịch dung đi.
\-Gương mặt? Nhưng gương mặt này không giống của ta lúc còn ở Thần Giới mà?
Nếu giống nhau thì hắn có thể hiểu ,nhưng rõ ràng hai gương mặt không có một điểm tương đồng, hơn nữa theo như ký ức thì... Túc Liễm cũng không đắc tội Thiên chủ - Không Nguyệt Thiên mà.
\-Haizzz, nói ra ngươi cũng không hiểu, ngươi vẫn là dịch dung đi.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
9 chương
121 chương
22 chương
3 chương
6 chương
109 chương