-Sở Trạch Hưng!!! Ngươi ra đây cho ta!!! "Rầm" Linh Ly đá vang cửa chính, sắn tay áo hùng hổ bước vào. \-Cô,cô nương là ai...ực. Quản gia và hạ nhân sau lưng lén nuốt nước miếng. \-Sở Trạch Hưng đâu?! \-Không biết cô nương là ai? Liều lĩnh xông vào Sở phủ của ta là có ý đồ gì? \-Ý đồ gì? Ngươi còn hỏi ta có ý đồ gì?! "Xẹt" Linh Ly xé xuống mảnh vải trắng bên cửa, giọng điệu bao hàm sự bất mãn. \- Sở Trạch Hưng!! Uổng cho ta còn muốn giao Liêu Vũ sư đệ cho ngươi!!! Vậy mà ngươi dám!!!Hừ! \- Nếu ngươi đã không cần đệ ấy thì ta mang người đi,để tránh đệ ấy ở lại nơi này thêm đau khổ!! \- Cô nương nói vậy là có ý gì?! Tiếng nói Sở Trạch Hưng thoáng đề cao, nụ cười hồ ly sắp không giữ được. \-Có ý gì?! Liêu Vũ sư đệ chưa chết ngươi lại bày đặt làm tang lễ! Ngươi còn có tư cách hỏi "có ý gì"?! \- Cô nương sợ là đã hiểu lầm, tang lễ này là dành cho trưởng lão thứ ba của Sở gia ta - Sở Hồng. \-.... Ngươi nói cái gì?!... Vậy...là ta hiểu lầm?! \- Đúng vậy. Sở Trạch Hưng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt đánh giá Linh Ly. \- Cô nương tự nhận Vũ là sư đệ, nhưng mà Vũ... chưa từng rời khỏi Sở gia. Không biết.... Sở Trạch Hưng kéo dài âm thanh. Linh Ly :... Thôi chết,lỡ miệng rồi.... phải làm sao đây?! \- Ta ,ta.... Linh Ly điên cuồng lật lại tư liệu trong đầu,mong bắt được lỗ hổng. \- Lúc sư đệ năm tuổi đã được sư phụ nhận nuôi ,đến năm chín tuổi... \-Không biết sư phụ của cô nương là vị cao nhân nào? Sao A Vũ chưa từng nhắc đến vị "sư phụ " đó với ta? \- A ,ngươi chỉ là biểu ca không cùng huyết thống với Liêu Vũ sư đệ, ngươi dựa vào cái gì nghĩ đệ ấy phải nói hết tất cả mọi chuyện với ngươi? \-Ta... Sở Trạch Hưng không thể tiếp lời, Linh Ly nói không sai.... bọn họ cũng đâu phải vô cùng thân quen đâu... \-Nếu sư đệ đã không có chuyện gì thì ta đi trước. A ,dọc đường nghe nói Sở gia tìm đại phu và đan thuật sư, là ai bị bệnh à? \- Không phải. \-Ồ,nhớ chăm sóc tốt sư đệ của ta,nếu không ta chém chết ngươi! Nói xong Linh Ly ra khỏi cửa, nhìn thấy bên ngoài tụ lại rất nhiều người thì tăng tốc chạy trốn \+ ẩn thân. \- Gia,gia chủ... Quản gia bên cạnh cẩn thận hỏi Sở Trạch Hưng. \-Không có gì, dọn dẹp lại chút đi. Nhìn cửa bị đá văng và lụa trắng bị xé xuống, Sở Trạch Hưng phân phó. Ban đầu hắn nghĩ Linh Ly là người đã ép Vũ uống độc dược, nhưng hình như không phải ,dù sao dung mạo cách nhau xa như vậy, hơn nữa màu mắt và màu tóc....thêm lông vũ bên khóe mắt...chắc chắn không thể là cùng một người! \- Ta có lẽ quá đa nghi.... Quản gia,điều tra tư liệu về Vũ,càng kỹ càng tốt. À, điều tra thêm cô nương gọi Vũ là sư đệ kia. \-Vâng! Bên này Quản gia vận dụng quan hệ để tìm hiểu tin tức, bên kia Linh Ly lại uy hiếp Không Nguyệt Thiên phong bế tin tức, nàng không thể để lời nói dối này bị vạch trần! Biết Sở Trạch Hưng có khả năng chưa phát hiện mình là người đã cho Sở Liêu Vũ uống độc, Linh Ly vui vẻ uống thuốc thay đổi thành dung mạo bình thường trước kia,sau đó lẻn vào Sở gia. Nàng tựa vào cửa phòng,yên lặng nhìn Sở Trạch Hưng ôn nhu đút cháo vào miệng Sở Liêu Vũ. Không thể không nói, Sở Trạch Hưng bề ngoài là một công tử ôn nhu như ngọc. Khác với Tiêu Mị dù ôn nhu nhưng vẫn pha lẫn sự xa cách và giả tạo, khiến người ta chỉ đứng từ xa nhìn mà không dám tiếp cận, bởi vì bọn họ biết đó là vẻ ngoài thôi. Còn Sở Trạch Hưng... là chân chính giả tạo, giống như hắn có rất nhiều gương mặt dự phòng, muốn vẻ mặt nào liền có vẻ mặt đó, hắn sẽ dùng sự dịu dàng để lừa gạt thứ hắn muốn, khi lừa xong...haha. Linh Ly cười khinh thường. "Cộc cộc" Nàng gõ tay vào cửa. \-Linh Ly?! Hắn không quên tên của nữ nhân trước mặt đâu, hại Vũ của hắn... \- Còn 4 ngày nữa nha ~ Sở gia chủ ra quyết định chưa ~ ? \- Đừng mơ! \- Aizzz, Sở gia chủ hẳn là đã mời đan thuật sư và đại phu rồi đúng không? Hi hi, độc của ta chỉ có ta có thể giải thôi nga ~ \- Ngươi rốt cuộc là ai?! Tại sao phải nhắm vào Vũ?! \- Ta mới không thèm nhắm vào hắn, cái ta muốn là chức vị gia chủ Sở gia nga ~ \- Ngoài thứ này ra, thứ gì ta cũng có thể cho ngươi ! \- Ha ha, ta đây chỉ muốn vị trí này,còn là ngươi tự tay giao ra... nếu không thì ta sớm đã độc chết các ngươi rồi chiếm chức vị này. Ánh mắt Linh Ly thoáng thâm trầm. \-Ngươi...! \- Aizzz, vậy là ngươi chưa ra quyết định được sao? Còn 4 ngày rưỡi ... 4 ngày nữa ta lại đến tìm ngươi, hiện giờ ta mệt quá... đi ngủ đây . Tái kiến nha ~ Ánh mắt Sở Trạch Hưng lạnh lẽo âm hàn nhìn phương hướng Linh Ly biến mất. \- Linh Ly phải không? Đợi ta chữa xong cho Vũ, ngươi sẽ phải chết. \-Vũ ,ta đã mời Đan Tông của Cố gia đến, hai ngày nữa thôi... ngươi sẽ không sao.... Sở Trạch Hưng nhỏ giọng nói,không biết là nói cho Sở Liêu Vũ hay tự an ủi chính mình. Nói xong Sở Trạch Hưng lại ôn nhu lau khóe miệng Sở Liêu Vũ, bàn tay vẫn múc từng muống cháo thổi nguội rồi đút cho Sở Liêu Vũ. Khung cảnh... rất ấm áp, ấp ám đến mức có thể nói là không phải giả vờ. \- Nhưng tại sao... Tiếng nói bị làn gió che khuất,không ai nghe được nửa câu sau là như thế nào.