Editor: Hạ Cẩn Beta: dailynhu16 Cơn ác mộng lần này làm Nguyễn Thu Thu canh cánh trong lòng. Cô dĩ nhiên còn nhớ, đây là cảnh tượng trước khi cô xuyên vào sách. Cô thức đêm đọc hết quyển sách, trong lòng vẫn luôn chửi bới tác giả không thôi, nhưng thật sự là buồn ngủ không nhấc mắt lên nổi nữa nên đã quyết định ngủ một giấc, sáng dậy nói sau. Sau khi tỉnh giấc thì cô đã xuất hiện ở đây, thực tế ma huyễn khiến cô bất đắc dĩ phải nhanh chóng chấp nhận sự thật, tạm thời ở chung với Trình Tuyển. Về sau —— "Thu Thu, cô đang nghĩ gì thế?" Đỉnh đầu vang lên giọng lão Mạnh lo lắng hỏi thăm. Tan họp, Nguyễn Thu Thu vẫn ngồi yên trên ghế không động đậy. Một tay cô ôm đầu, một tay nắm thành quả đấm liên tục gõ gõ lên đầu mình. Giọng Nguyễn Thu Thu có vẻ hơi buồn buồn: "Lão Mạnh, ông nói xem, thế giới này là chân thật sao?" Nhắc tới đề tài này, lão Mạnh hứng thú tiến lên trước, kéo một cái ghế qua ngồi đối diện với Nguyễn Thu Thu. "Tại sao đột nhiên nghĩ như vậy? Có phải cô cũng nghĩ đến việc chúng ta thực tế là một loại tồn tại bị người khác thao túng như tôi không? Có lẽ chúng ta chỉ là vài nhân vật nhỏ trong một trò chơi mô phỏng, được thiết lập khác biệt như mod (phiên bản mở rộng), có thể chơi ra các kết thúc khác nhau, nhưng..." "Vậy nếu như ông xuyên qua một trò chơi thì sao?" "Sword Art Online?" Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không phải tôi đang thảo luận anime với ông đâu." Lão Mạnh thất vọng: "Được rồi, nhưng SAO là đỉnh cao đấy." Nguyễn Thu Thu: "..." Bầu không khí vốn đang nghiêm túc bị lão Mạnh dùng dăm ba câu phá hư hết sạch. Lão Mạnh tò mò hỏi: "Tại sao lại nghĩ đến chuyện này? Đang nghĩ đến thiết lập liên quan tới trò chơi mới sao? Nếu có ý tưởng tốt, không ngại nói tôi nghe chút chứ." "À, không có gì, chỉ suy nghĩ lung tung thôi." "Tốt tốt, làm nghề này thì cần phải suy nghĩ lung tung ngựa thần lướt gió tung mây." Nói đến ngựa thần lướt gió tung mây tuyệt đối phải nói lão Mạnh, lúc này lại bắt đầu nói nhăng nói cuội, "Xuyên vào game là nhân vật 3D xuyên đến thế giới 2D, chơi tốt thì lên làm vua luôn còn được, nếu như là tôi, tôi sẽ..." Lão Mạnh líu ríu bên tai, Nguyễn Thu Thu chỉ làm bối cảnh, buồn bực xoa xoa trán. Cô nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt lại: "Lão Mạnh." Đang nói thao thao bất tuyệt, lão Mạnh dừng lại: "Hửm?" "Mấy món đồ trừ tà kia, có thể đặt ở phòng làm việc của tôi mấy ngày không?" "Sao thế? Gặp quỷ hả?" "Cũng coi như là vậy đi. Gần đây ngủ không ngon, chắc là sắp ly hồn rồi." Nguyễn Thu Thu nói rất đàng hoàng nhưng lão Mạnh cũng không coi chuyện này là thật. Nghe cô nói vậy, lão không khỏi vui vẻ, còn tưởng rằng gần đây Nguyễn Thu Thu bận quá, giấc ngủ không đủ thần kinh suy nhược. "Ly hồn không nổi đâu. Chờ lát nữa tôi sẽ mang Thụy Thú đặt trên bàn cho cô nhé, có điều, vị kia nhà cô liệu có đồng ý không?" Nguyễn Thu Thu sửng sốt một chút: "Trình Tuyển?" Sao tự nhiên lại nhắc tới Trình Tuyển? Lão Mạnh giật mình, biết Nguyễn Thu Thu không biết chuyện lúc trước Trình Tuyển bảo lão mang mấy thứ trừ tà này về. Lão tự vả miệng mình, cười ha hả nói: "Cô xem tôi lại nói nói lung tung rồi. Không sao, tôi đi lấy cho cô. Dạo này không ngủ ngon thì dùng một ít tinh dầu, có lẽ hiệu quả sẽ khá hơn một chút." "Ừm, tôi biết rồi." Lão Mạnh coi chuyện của cô là chuyện lớn làm cô rất cảm kích. Quả nhiên mới qua một lát, khi cô trở lại văn phòng, trên mặt bàn đã có một con Kỳ Lân nhỏ làm bằng ngọc thạch. Cô cầm con Kỳ Lân lên, khẽ vuốt ve, cảm giác trơn bóng mượt mà. Trong đầu cô lại hiện lên khung cảnh trong mơ. Nguyễn Thu Thu nghĩ, chẳng lẽ là điềm báo từ nơi xa xăm nào đó, lẽ nào thật như Trình Tuyển nói, có "Quỷ thần" đến bắt cô trở lại thế giới khác? "..." Nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu càng sầu lo. Buổi tối, về đến nhà, lúc Nguyễn Thu Thu nấu ăn hơi không tập trung, lẫn lộn muối với đường, đồ ăn làm ra nói thật là chẳng ra gì. Sau khi Trình Tuyển ăn một miếng, liếc mắt nhìn cô, không nói câu gì tiếp tục ăn, nếu Nguyễn Thu Thu không nếm thử một miếng còn tưởng rằng món này mỹ vị lắm cơ. "Phi phi phi... " Nguyễn Thu Thu vội vàng nhổ miếng thịt trong miệng ra. Vừa chua vừa mặn, kinh chết bà. sau khi nhổ ra, cô lập tức điên cuồng uống nước lạnh để mùi vị kỳ cục kia biến mất. Trình Tuyển bình tĩnh lại ăn thêm một miếng. Nguyễn Thu Thu lau miệng, nhìn anh kinh ngạc: "Sao anh ăn được hay thế?" "Không được lãng phí đồ ăn." Nguyễn Thu Thu: "..." Có một số người chỉ cần ăn không cần sống, vị trước mặt cô đây chính là điển hình. "Đừng ăn đừng ăn, ăn nhiều muối không tốt cho cơ thể, lát nữa anh sẽ chết khát đấy." Cô lau nước đọng trên khóe môi, thở dài ảo não: "Chúng ta xuống lầu ăn chút gì đi, tùy tiện gọi món là được rồi, cũng đừng ăn những thứ này nữa." Ánh mắt Trình Tuyển chậm chạp dừng lại trên bàn đồ ăn. "..." Nguyễn Thu Thu vô cùng hoài nghi, có phải vị giác của Trình Tuyển bị hư rồi không, ăn không thấy ngọt mặn. Nhưng rõ ràng anh có thể nếm ra món canh dưới lầu dùng nguyên liệu không đủ tươi mới, chắc chắn dùng chất phụ gia không lành mạnh, giọng nói còn tràn ngập vẻ ghét bỏ mà. Ngồi cùng bàn, Nguyễn Thu Thu liên tiếp húp mấy thìa canh, cũng không thấy có chỗ nào lạ, ngược lại còn thấy mùi vị không tệ. Cô buồn bực hỏi: "Vậy hôm nay lúc ăn cơm sao anh không nói với em? Đồ ăn mặn như vậy mà cũng nhét vào bụng cho được." Trình Tuyển: "Ăn ngon mà." Nguyễn Thu Thu: "Gạt người." Quả nhiên đàn ông toàn là quỷ nói dối. Xem miệng lưỡi kìa. Trình Tuyển cũng không có tranh luận để chứng minh mình không nói láo. Anh ăn một miếng cơm, chậm rãi hỏi: "Hôm nay sao thế?" "Sao là sao?" "Từ sáng sớm đến giờ, em luôn mất tập trung." Bị chọc trúng tâm sự, Nguyễn Thu Thu mím môi, không nói tiếng nào một lúc lâu. Cô không thể xác định được mình bị ảo giác hay là do gần đây bận quá mà sinh ra áp lực. Ngộ nhỡ chỉ là suy nghĩ nhiều quá thì sao? Cứ xem như không phải do nghĩ nhiều, nói cho Trình Tuyển cũng chỉ làm anh ăn ngủ không yên thêm thôi. Lúc Trình Tuyển lo âu đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều. Nếu anh lại mấy đêm không ngủ được mà ngồi trên ghế sofa trông chừng cô như trước, chỉ sợ cô còn bị dằn vặt hơn bây giờ. Cô cầm đũa lên. Trong phòng bao vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng hò hét ầm ĩ sát vách, có tiếng cười huyên náo, có tiếng chén sứ chạm nhau lanh lảnh. Toàn bộ thế giới chân thật vô cùng, làm sao có thể chỉ là một vài người qua đường A không quan trọng gì trong truyện. Đồ Nam, lão Mạnh, Cố Du, Bạch Lung, Từ Bích Ảnh... có ai mà không tồn tại sờ sờ đâu. Giọng Nguyễn Thu Thu qua loa không xác định: "Em cảm giác tất cả mọi thứ cứ như một giấc mộng." Trình Tuyển cầm miếng dưa hấu nhỏ, nhét vào miệng Nguyễn Thu Thu: "Vậy thì tiếp tục mơ là được." "... Nói cũng đúng." Đời người không ngừng xoay chuyển, vào giờ này năm ngoái sao cô có thể nghĩ đến chuyện sẽ chân chính kết thành vợ chồng với một kẻ có tiền có nhan sắc nhưng lại là một trực nam thẳng đuột như bây giờ chứ. Quai hàm Nguyễn Thu Thu phồng lên, nhai miếng dưa hấu lạnh buốt trong miệng. Bữa cơm này hai người ăn không ít, bụng Nguyễn Thu Thu ăn không tiêu, bèn để Trình Tuyển đi trước tính tiền, còn mình thì chạy đi toilet. Vừa bước chân ra ngoài, nhấc mắt lên, tường gạch màu trắng trước mặt đã biến thành tường hơi ố vàng, làm Nguyễn Thu Thu sững sờ không thôi. Cô ngỡ ngàng đi ra toilet thì nhìn thấy bà chủ quán mì lâu lắm không gặp đang chào khách. Những chiếc bàn lộ thiên đầy người, ở kiếp trước, Nguyễn Thu Thu thích nhất là lúc đói bụng đến tiệm mì này ăn một tô mì rồi về nhà đi ngủ. Bà chủ đi ngang qua người Nguyễn Thu Thu, không quên cười: "Tiểu Nguyễn, ăn xong chưa?" " Ăn, ăn xong rồi... "Nguyễn Thu Thu trả lời theo thói quen. "Vậy là tốt rồi!" Đứng giữa tiệm mì ầm ĩ náo nhiệt, Nguyễn Thu Thu tựa như bị ném bỏ, ngỡ ngàng lúng túng. Đầu óc cô ko thể suy nghĩ được gì nữa. Chờ chút. Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên mở to hai mắt —— Trình Tuyển đâu?! "Trình Tuyển!" Cô cấp tốc chạy khỏi tiệm mì, thực khách dồn dập nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc. Nguyễn Thu Thu bối rối nhìn quanh, chỉ thấy ánh đèn đường mờ nhạt mông lung, màn đêm đen kịt, không một bóng người. Trong khoảnh khắc đó, tim cô như sắp ngừng đập. Cô trở về thế giới cũ rồi sao, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao. Sau lưng truyền đến giọng Trình Tuyển: "Thu Thu?" Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, quay đầu lại. Cảnh tượng trước mắt quay cuồng, trong nháy mắt lại dừng lại trước cửa tiệm cơm, đâu còn là tiệm mì cô hay chạy đến. Không có chỗ ngồi ven đường, chỉ có tiệm ăn ồn ã náo nhiệt. Dưới ánh trăng mờ, Trình Tuyển hai tay đút túi, mặc áo hoodie cùng quần dài, gương mặt đẹp trai trắng trẻo, hàng lông mày nhíu lại. "Em ăn đến hỏng người rồi à?" Nguyễn Thu Thu: "..." Hai thế giới liên tục biến đổi thất thường, Nguyễn Thu Thu suýt nữa cũng cho là đầu óc mình có vấn đề thật. Trong cái nhìn chăm chú của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu chỉ vào bầu trời đêm, tức giận nói: "Chơi bố mày à! Thú vị lắm sao?" "Ầm ầm —— " Bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, một tia sét lóe qua dọa Nguyễn Thu Thu sợ hết hồn, ôm chầm Trình Tuyển. Trình Tuyển không kịp chuẩn bị, bước chân lảo đảo, suýt tí nữa ngã xuống. Anh ôm chặt Nguyễn Thu Thu, vỗ vỗ phần lưng đang cứng ngắc của cô giúp cô tỉnh táo lại. Mới giây trước còn đang chửi trời mắng đất, giây sau đã bị cảnh cáo, Nguyễn Thu Thu thật sợ ông trời chưa hết giận, sai thiên lôi bùm một phát, thế thì cô với Trình Tuyển khỏi cần hoả táng, mang hũ đựng đến nhặt tro mang về chôn là xong. Giọng Nguyễn Thu Thu lập tức nhỏ đi mấy chục lần, yếu ớt nói: "Phàn nàn thôi mà cũng không cho nữa là sao?" Đang nói, những hạt mưa nhỏ xíu bông  rơi xuống mái hiên, lá cây và mặt đất, phát ra những tiếng lộp đà lộp độp. Không biết là ai gào to một tiếng trời mưa rồi, một tia chớp bỗng rạch ngang nửa bầu trời, làm sáng cả một khoảng trời u ám. Lại một tiếng ầm vang, kéo theo tiếng mưa rơi tí tách. Mưa ngày càng rơi ráo riết, mới có một lát mà người đã ẩm ướt hết rồi. Nhìn tình hình này, phỏng chừng mưa sẽ càng ngày càng lớn mất. "Nhanh nhanh nhanh!" Nguyễn Thu Thu vội vàng kéo tay Trình Tuyển chạy. Hai người chạy vội về, trên mặt dính đầy nước mưa khiến trước mặt đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có bàn tay Trình Tuyển vẫn luôn nắm chặt cổ tay cô. Trong cơn mưa to tầm tã, cả thế giới chỉ có anh là tồn tại rõ ràng nhất. Dầm mưa về đến dưới lầu cuối cùng cũng có chỗ trú. Hai người dừng bước lại, Nguyễn Thu Thu thở phì phò, hai tay chống trên đầu gối, nhịp tim dần dần bình phục. Đứng đối diện, lọn tóc Trình Tuyển ướt nhẹp, hai mắt phảng phất như có một lớp sương mù, đen sì ko nhìn ra cảm xúc. Nguyễn Thu Thu phục hồi tinh thần hơn phân nửa, quần áo lạnh buốt khiến cô run bần bật. Cô đang muốn lên tầng thì lại bị anh níu chặt cổ tay lại. Anh dùng sức mạnh quá khiến cô lùi lại hai bước, lưng chạm vào nền gạch men sứ lạnh buốt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy gương mặt Trình Tuyển phóng to, càng ngày càng gần. Sau đó, toàn bộ thế giới chỉ còn lại đôi mắt đen của anh, một màu đen sâu không thấy đáy.