Ngày 11 tháng 12, rốt cuộc Giang Mặc Thần cũng chính thức đóng máy, kết thúc hành trình quay "Lạc Đường". Hắn không sốt ruột đi tham ban Yến Thanh Trì, mà về nhà một chuyến trước, đi xem Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ nhìn thấy hắn rất kinh ngạc, xoa xoa mắt, xác định hắn còn ở đó, cởi giày, cặp sách cũng chưa kịp cởi ra, đã chạy nhào về hắn, ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu lên cười với hắn.
Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé, cong lưng ôm bé lên.
"Nhớ phụ thân không?"
"Nhớ."
"Nhớ bao nhiêu đây?"
Kỳ Kỳ duỗi thẳng đôi tay mình, khoa tay múa chân ra một khoảng cách đối với bé mà nói đã là rất dài, mềm mại trả lời: "Nhớ như vậy."
Giang Mặc Thần bị bé chọc cười, hôn bé một chút, Kỳ Kỳ lập tức ngượng ngùng, lặng lẽ thu tay về.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi bé.
Kỳ Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra món mình đặc biệt muốn ăn, nên nói đúng sự thật: "Ăn cái gì cũng được nha."
Giang Mặc Thần nhìn về phía dì Trương đứng cách đó không xa, "Cơm chiều ăn cái gì?"
"Không biết thiếu gia cậu về, định làm xương sườn cho tiểu thiếu gia, gần đây bé con rất thích ăn xương sườn dấm đường."
"Vậy ăn món này đi, làm thêm vài món nữa đi."
"Được." Dì Trương đồng ý, rồi vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Giang Mặc Thần ôm Kỳ Kỳ lên cầu thang.
Kỳ Kỳ ở trong ngực hắn, nắm nút thắt trên quần áo bé hỏi hắn, "Phụ thân, phụ thân bận xong xong rồi sao?"
"Bận xong rồi, lần này trở về thì không đi liền đâu, có thể ở nhà đợi với Kỳ Kỳ."
"Vậy ba ba đâu? Ba ba còn chưa bận xong sao?"
"Kỳ Kỳ nhớ ba ba sao?" Giang Mặc Thần hỏi bé.
Kỳ Kỳ chớp chớp mắt, lông mi thật dài che đi đôi mắt, hắn thanh âm thực nhẹ, mang theo mềm mại chỉ bé con mới có, "Ba ba phải làm việc nha, người lớn đều phải đi làm, cho nên ba ba cũng phải làm việc, giống như Kỳ Kỳ phải đi học, nhưng Kỳ Kỳ tan học sẽ về nhà, cuối tuần cũng ở nhà, ba ba lại không ở."
Giang Mặc Thần nhìn bé, trong lòng nhói lên. Lúc còn một mình, hắn cảm thấy thời gian mình ở nhà thật ra cũng không ít, hắn không được coi là chiến sĩ thi đua gì, mỗi năm cũng chỉ nhận một hai kịch bản, thời gian còn lại, trừ chụp ảnh tạp chí, quay quảng cáo, tham dự hoạt động, tham gia lễ trao giải, thời gian còn lại để quản lý Nam Tranh hoặc giúp Giang Tinh Thần chia sẻ một ít công việc.
Lúc ấy, hắn cảm thấy thời gian của hắn thật dư dả, cho dù nhận nuôi một đứa nhỏ cũng được thôi.
Nhưng khi hắn thật sự nhận nuôi Kỳ Kỳ, hắn mới phát hiện, người lớn và trẻ con không giống nhau, trẻ con vĩnh viễn cần càng nhiều thời gian để làm bạn, để che chở, nhìn bé con từng bước một trưởng thành. Giang Mặc Thần từng nghĩ lại, quyết định này của hắn có phải quá qua loa không, có phải thật ra hắn không nên nhận nuôi Kỳ Kỳ không. Nhưng hắn lại nhanh chóng lật đổ suy nghĩ của mình —— ở chỗ mình luôn tốt hơn so với ở cô nhi viện, trẻ con luôn muốn có một có một gia đình thuộc về mình.
Chờ qua hai năm nữa, lúc ấy, nghệ sĩ tuyến đầu của Nam Tranh bây giờ cũng đã đứng vững gót chân trong giới, Yến Thanh Trì cũng sẽ trở thành một nghệ sĩ có thể đảm đương một phía, hắn cũng đã có thể bớt xuất hiện, giống như một người đi làm bình thường, buổi sáng đến công ty làm việc, buổi tối tan tầm về nhà. Cũng đã có thể ở với Kỳ Kỳ.
"Cho nên Kỳ Kỳ nhớ ba ba phải không?" Hắn hỏi.
Kỳ Kỳ nhéo nút thắt của bé, khẽ gật đầu.
Giang Mặc Thần hôn hôn bé, Kỳ Kỳ nâng mắt nhìn hắn, Giang Mặc Thần cười cười, "Chúng ta đi thăm ba ba được không?"
Kỳ Kỳ rất thông minh, hắn vừa nói xong, Kỳ Kỳ đã nghĩ tới lần trước bé và cô cô cùng đi thăm bọn họ.
"Là giống lần trước con đi cô cô vậy sao?"
"Đúng vậy, lần này không có cô cô, phụ thân đi với con."
"Được nha."
Kỳ Kỳ cười cong mắt, "Khi nào chúng ta đi a?"
Giang Mặc Thần hỏi bé, "Kỳ Kỳ muốn khi nào đi a?"
Kỳ Kỳ phồng quai hàm lên nghĩ nghĩ, "Chiều mai sau khi con tan học có được không? Con có thể ở cùng ba ba một cái cuối tuần, sau đó lại về đi học."
Giang Mặc Thần sao cũng không nghĩ tới bé còn nhớ thương đi học, nhịn không được cười cười, khen: "Kỳ Kỳ đúng là học sinh ngoan, còn nhớ phải về đi học."
Kỳ Kỳ nói tới đây, hình như rất vui vẻ, nhịn không được động đậy trong ngực hắn, "Phụ thân phụ thân, lễ Giáng Sinh tụi con sẽ biểu diễn tiết mục, phụ thân tới xem không? Con diễn nai con."
"Nai con?"
"Dạ dạ," Kỳ Kỳ gật đầu, bẻ ngón tay tính cho hắn xem, "Nai con, ông già Noel, cây thông Noel, con diễn nai con."
"Vậy ai diễn ông già Noel?"
"Lý Đông Đông." Kỳ Kỳ báo cho hắn tên một người bạn, "Bởi vì cậu ấy mập mạp, tương đối giống ông già Noel."
Giang Mặc Thần khẽ cười lên, "Được, đến lúc đó phụ thân có thời gian, sẽ đi xem."
"Vậy có thời gian không?" Kỳ Kỳ truy vấn nói.
Giang Mặc Thần nhìn chờ mong trong mắt bé, sao cũng không đành lòng làm bé khổ sở, vì thế gật gật đầu, "Có, có thời gian."
Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ, sáp lại hôn hắn một chút, sau đó thẹn thùng gối đầu mình lên vai hắn, ngượng ngùng nhìn hắn.
Giang Mặc Thần cảm thấy bé kiểu này có hơi đáng yêu, vì thế sờ sờ đầu bé, ôm bé về trong phòng.
Buổi tối, Giang Mặc Thần ôm Kỳ Kỳ điện video cho Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ nhìn thấy y rất vui vẻ, hoan hô kêu, "Ba ba."
"Á, ba còn tưởng rằng là ai? Thì ra là tiểu bảo bối của ba ba nha ~" Yến Thanh Trì đùa bé.
Kỳ Kỳ bị những lời này của y đùa đến mắt cũng cong lên, ngọt ngào kêu, "Ba ba."
Giang Mặc Thần cười y, "Em đúng là biết dỗ người, trả lại tiểu bảo bối cho em."
"Thế nào, anh có gì không hài lòng sao? Kỳ Kỳ chính là tiểu bảo bối của ba ba a, có phải không Kỳ Kỳ?"
Kỳ Kỳ ngượng ngùng, duỗi tay che mặt mình lại.
"Em xem, em làm nó thẹn thùng rồi." Giang Mặc Thần nhìn con trai mình, lại nhìn Yến Thanh Trì, "Anh đóng máy nên về nhà."
"Em biết, đoàn phim đăng Weibo."
"Bên em thì sao, còn mấy ngày?"
"Phải đến đầu tháng 1, ai, còn phải hơn hai mươi ngày mới có thể nhìn thấy tiểu bảo bối của ba ba a."
Kỳ Kỳ bụm mặt trợn tròn mắt nhìn y, vốn dĩ muốn nói không cần đâu, ngày mai cha con con đi xem ba, nhưng lại nghĩ đến Giang Mặc Thần dặn dò bé không thể nói cho Yến Thanh Trì, phải cho y một kinh hỉ, vì thế chưa nói, chỉ cười nói, "Không sao cả, con chờ ba ba về."
"Được, vậy hai cha con con ở nhà trước đi."
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Mặc Thần hỏi y, "Bên em lạnh không? Gần đây nhiệt độ xuống thấp, nhớ mặc nhiều chút."
"Cũng được đi," Yến Thanh Trì nói: "Yên tâm, em sẽ chú ý."
"Gần nhất suất diễn nhiều không? Mệt không?"
"Không mệt lắm, quay phim thần tượng nhẹ nhàng hơn quay tổng nghệ chạy tới chạy lui nhiều."
"Anh thấy em quay tổng nghệ còn rất vui vẻ, còn tưởng rằng em rất thích quay tổng nghệ."
"Đó là vì một tháng em chỉ quay hai lần, nếu anh để em quay mỗi ngày, chắc chắn em sẽ chọn thành thật, kiên định quay phim thần tượng."
Giang Mặc Thần cười, hắn nhìn Yến Thanh Trì dựa vào đầu giường, hỏi y, "Chuẩn bị ngủ?"
"Ừm, sáng mai 7 giờ rưỡi có một cảnh quay, nên đêm nay muốn ngủ sớm một chút, đã hơn 10 giờ rồi, sao Kỳ Kỳ còn chưa ngủ? Bình thường không phải 9 giờ đã ngủ rồi sao?"
"Còn không phải chờ gọi video với em, cho nên mới không ngủ sớm." Giang Mặc Thần trả lời.
"Oa," Yến Thanh Trì cảm khái: "Tiểu bảo bối của ba ba đúng là quá tri kỷ, không hổ là tiểu áo bông của ba ba."
Quả thật Giang Mặc Thần không chịu nổi cách nói chuyện này của y, nhưng cố tình Kỳ Kỳ rất hưởng thụ, ngây ngốc nhìn màn hình cười, Giang Mặc Thần câm nín, "Em cũng cũng chỉ có thể dỗ Kỳ Kỳ."
"Không thì sao? Chẳng lẽ anh cũng muốn em dỗ anh a?" Yến Thanh Trì ghét bỏ nhìn hắn, "Đại bảo bối? Đại áo bông?"
"Anh còn là áo gió to! Em nín đi!" Giang Mặc Thần thẹn quá thành giận.
Yến Thanh Trì "xì" một tiếng, "Anh quá khó dỗ, vẫn là tiểu bảo bối của em đáng yêu."
Kỳ Kỳ nghe hai người bọn họ nói chuyện, hỏi y, "Phụ thân là đại bảo bối, con là tiểu bảo bối, vậy ba ba là gì? Trung bảo bối?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, nào có cách gọi trung bảo bối này."
"Vậy là gì?"
"Chính là ba ba của tiểu bảo bối a."
Kỳ Kỳ không hài lòng cách gọi này, chu miệng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cách gọi khác, nghiêng đầu nhìn y, "Đó là bảo bối."
Từ trước đến nay Yến Thanh Trì đều rất thuận theo chấp nhất của trẻ con, vì thế nhẹ giọng nói, "Vậy được rồi, ba ba là bảo bối."
Kỳ Kỳ vui vẻ, bẻ đầu ngón tay đếm cho y xem, "Tiểu bảo bối, bảo bối, đại bảo bối, như là cây nhỏ trưởng thành cây lớn."
"Đúng vậy, chờ Kỳ Kỳ trưởng thành, chính là đại bảo bối." Yến Thanh Trì dỗ bé.
Kỳ Kỳ bị y dỗ đến cong con mắt nhìn y, nói với y chuyện ở trường học, còn nói lễ Giáng Sinh các bé sẽ biểu diễn tiết mục.
"Oa, Kỳ Kỳ sẽ diễn nai con nha, vậy nhất định rất đáng yêu." Yến Thanh Trì ra vẻ kinh ngạc nói.
Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba có tới xem không?"
"Có thể ba ba không tới được, đến lúc đó Kỳ Kỳ gửi ảnh chụp cho ba ba xem được không? Ba ba cổ vũ cho Kỳ Kỳ."
"Dạ." Kỳ Kỳ ngọt ngào đáp.
Một nhà ba nói qua nói lại hơn nửa giờ, Kỳ Kỳ hơi mệt nhọc, Giang Mặc Thần nhớ sáng mai Yến Thanh Trì phải dậy sớm, nên tắt video trò chuyện, để Yến Thanh Trì đi ngủ sớm một chút.
Kỳ Kỳ mơ mơ màng màng bị Giang Mặc Thần ôm đi tắm, hỏi hắn, "Phụ thân, hôm nay con có thể ngủ với phụ thân không?"
"Đương nhiên có thể." Giang Mặc Thần lấy khăn lông lau khô bọt nước trên người bé, mặc áo ngủ cho bé, bế bé lên, Kỳ Kỳ thật sự mệt nhọc, ngủ trong ngực hắn luôn rồi.
Giang Mặc Thần ôm bé về phòng mình, rất nhanh cũng ngủ theo.
Ngày hôm sau lúc Yến Thanh Trì thức, bắt đầu từ buổi sáng luôn cảm thấy mí mắt mình đang giật, Vệ Lam nhìn đôi mắt nháy không ngừng của y, vẻ mặt quái dị, "Cậu làm sao vậy? Làm gì cứ vứt mị nhãn cho tôi? Thế nào, rốt cuộc cũng chán ghét Giang Mặc Thần, muốn thông đồng tôi? Tỉnh lại đi, tôi không thích loại hình như cậu."
Yến Thanh Trì câm nín, "Loại thuộc tính tự luyến này quả thật không khác gì Giang Mặc Thần, cậu là em trai hoang thất lạc nhiều năm của anh ấy à."
"Dừng lại, làm nhục anh tôi."
Yến Thanh Trì: "...... Cậu quả thật là huynh khống thời kì cuối! Không cứu được cậu!"
"Chương Trình," Vệ Lam quay đầu nhìn về phía người đại diện của mình, chỉ vào Yến Thanh Trì, "Nơi này có người nói xấu ông chủ anh."
Yến Thanh Trì: "......"
Chương Trình: "...... Rốt cuộc cậu có tham gia đêm thời thượng không?"
Vệ Lam xua tay, "Không tham gia, một đám người tụ tập một đống làm gì, tôi về nhà."
"Vậy lễ trao giải Kim Lạc Đà thế nào? Cậu có đi không?" Chương Trình hỏi cậu.
————————
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương