Sau khi Triệu Tường đi rồi, Giang Mặc Thần mới phát WeChat cho Yến Thanh Trì, để y tới. Yến Thanh Trì tới rất nhanh, thấy thần sắc hắn không tốt lắm, cố ý đùa hắn: "Làm sao vậy? Nhìn thấy em không vui a?" Giang Mặc Thần thở dài, "Em biết Triệu Tường vừa tới tìm anh để làm gì không?" "Làm gì?" "Muốn anh phối hợp cô ấy xào cp." Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, "Không thể tưởng được, ngày thường cô ấy thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, thế nhưng vừa ra tay là một tràng bom. Anh từ chối?" "Đó là tất nhiên, anh chỉ là nhìn thấy loại chuyện như vậy, cảm thấy có chút bất đắc dĩ thôi." Hắn thở dài, "Ngày thường thoạt nhìn cũng là một cô gái thông minh, cố tình lại hồ đồ trong loại chuyện này, người ta hưởng thụ xong, sau đó lại trở mặt không nhìn người, cô có thể làm gì? Kết quả, còn không phải tự mình hại mình." Yến Thanh Trì cảm thấy thật đúng là làm khó hắn, dù là anti fan lần trước cũng được, hay Triệu Tường lần này cũng thế, rõ ràng đều là chuyện làm hắn không thoải mái, làm hắn rất tức giận, vậy mà còn cảm thấy đáng buồn thay đối phương, Giang Mặc Thần như vậy, vậy mà làm y cảm thấy có chút ấm áp. "Cho nên cô ấy phải đưa cho anh chỗ tốt gì?" Yến Thanh Trì hỏi. Giang Mặc Thần xem y, "Trọng điểm của em đều lệch lạc như vậy sao?" "Anh đã thay cô ấy bất đắc dĩ tiếc hận rồi, nếu em lại nói lần lần nữa, chẳng phải lặp lại sao, còn không bằng đổi cái làm em cảm thấy hứng thú." Yến Thanh Trì để sát vào hắn, "Nói đi, hứa hẹn chỗ tốt gì với anh?" Giang Mặc Thần sao có thể không biết xấu hổ nói ra, chỉ có thể nói: "Không có, cái gì cũng không có." Yến Thanh Trì mới không tin, y nghĩ nghĩ, "Để em đoán, có phải lấy thân báo đáp hay không?" Giang Mặc Thần: "......" Yến Thanh Trì vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết y đoán đúng rồi, tấm tắc hai tiếng, "Đó thật là rất mê người." "Em mới mê người đấy," Giang Mặc Thần phản bác, "Anh lại không thích con gái, cho dù cô ấy cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng không có hứng thú." Yến Thanh Trì cười, "Đúng vậy, cho nên còn không phải là em mới càng mê người sao?" Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, theo sau bất đắc dĩ cười, "Sao cái gì em cũng nói được thế? Những lời anh vừa nói rõ ràng không phải ý này." Yến Thanh Trì ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi hắn, "Tâm tình tốt hơn chút nào không?" Giang Mặc Thần không nghĩ tới y sẽ hỏi như vậy, nháy mắt hiểu được, chẳng qua là Yến Thanh Trì thấy sắc mặt hắn không tốt, cho nên mới cố ý nói như vậy đùa hắn. Hắn cười cười, không nói gì. Yến Thanh Trì thấy hắn cười, cũng không tiếp tục đề tài này, đổi đề tài hỏi hắn, "Có thể cho em WeChat của Tôn Tầm không?" "Làm gì?" Giang Mặc Thần vẻ mặt hoài nghi nhìn y, "Có chuyện gì anh không thể giải quyết, còn cần em đi liên hệ Tôn Tầm?" "Trước khi Triệu Tường tới anh đang ăn sủi cảo sao?" "Có ý gì?" "Sủi cảo chấm dấm a, bằng không ở đâu ra mùi dấm nông như vậy." "A, sức tưởng tượng của em thật phong phú, chỉ là thân là ông chủ của em, cho nên anh cần hiểu biết hướng đi của em thôi." "Nam Tranh nhiều nghệ sĩ như vậy, anh hiểu biết hết sao? Hay là nói, chỉ có em là đối tượng quan sát trọng điểm của ông chủ anh?" "Đúng vậy." Lần này Giang Mặc Thần lại không phủ nhận, "Dù sao những người khác cũng không cần anh tự mình thiết kế hỗ trợ lăng xê a." Yến Thanh Trì cười một chút, "Không phải anh để Quản Mai nhận cho cho em "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" sao, không lâu nữa em đã phải đi thu, cho nên muốn hỏi Tôn Tầm một chút có cái gì cần chú ý hay không." "Sớm như vậy, trước khi thu em lại hỏi hắn cũng không muộn." "Hỏi sớm biết sớm, chuẩn bị trước không được sao?" Lúc này Giang Mặc Thần mới lấy di động ra, gửi WeChat của Tôn Tầm cho y, "Anh nói một tiếng với Tôn Tầm, để hắn thêm em." "Được, cảm ơn." "Không khách khí. Từ từ," Động tác trên tay Giang Mặc Thần dừng lại, "Em mới vừa nói cái gì? Anh không nghe lầm đi? Là cảm ơn đúng không?" Yến Thanh Trì, "Em có sao?" "Em không có sao?" Yến Thanh Trì tính tính, dù sao mình chỉ có thể ngốc ở đoàn phim ba bốn ngày nữa, chơi trò này với Giang Mặc Thần không được mấy lần, còn không bằng trước khi đi để hắn vui vẻ vui vẻ, "Được rồi, là em nói." Giang Mặc Thần mỉm cười. Yến Thanh Trì duỗi tay làm động tác kéo khóa trên miệng mình, "Em, câm miệng kinh diễm, em hiểu." Giang Mặc Thần vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới tiếp tục phát WeChat cho Tôn Tầm, nói cho hắn Yến Thanh Trì muốn hỏi hắn chút vấn đề về ghi hình tổng nghệ. Tôn Tầm đại khái là đang chơi di động, chỉ vài giây đã, nhưng sau khi hắn đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt của Yến Thanh Trì, trực tiếp tạo một nhóm cho ba người. Tôn Tầm: Tẩu tử tháng này tới chương trình của chúng tôi bổ sung vị trí của Quan Cảnh Thâm phải không? "Đúng vậy." Yến Thanh Trì trả lời, "Tôi đã xem chương trình này trên mạng nhìn, hiểu biết đại khái một chút, nhưng vẫn muốn hỏi anh có cái gì cần chú ý không." Tôn Tầm: Cũng không có gì cần đặc biệt chú ý, tẩu tử tự cậu xem chương trình này nhiều thêm mấy lần, biết chương trình này chơi thế nào, sau đó chính là dựa theo nhân thiết kịch bản yêu cầu rồi diễn thì là được rồi, cái này đợi đến lúc đó xem đạo diễn cho cậu nhân thiết kịch bản gì. Yến Thanh Trì: Có cái gì về phương diện nhân viên cần chú ý không? Tỷ như ai ai ai có cấm kỵ gì, hoặc là ai không dễ ở chung, tôi tận lực tránh đi chút? Tôn Tầm: Cái này đến lúc đó cậu đến tôi sẽ nói cho cậu, nói tóm lại mọi người ở chung vẫn khá tốt, huống hồ có tôi ở đây, sẽ không để tẩu tử cậu chịu khi dễ. Yến Thanh Trì: Được, cảm ơn. Tôn Tầm: Không khách khí, tẩu tử cậu cũng đừng có áp lực cái gì, nếu có thể đua vũ lực cậu liền đua vũ lực, có thể đua trí lực liền đua trí lực, hoặc là thú vị khôi hài một chút cũng được, chọn một cái sở trường của cậu kết hợp với nhân thiết tổ tiết mục đưa là được. Yến Thanh Trì: Ừm, đã biết, cảm ơn. Tôn Tầm: Đã nói không cần khách khí, tẩu tử cậu đừng khách khí như vậy. Nhưng rõ ràng tôi kéo hai người các cậu vào, sao nãy giờ Mặc Thần không nói gì. @ Giang Mặc Thần, cậu làm gì đấy? Giang Mặc Thần: Không làm gì, xem các hai người nói chuyện phiếm thôi. Tôn Tầm:...... Tôn Tầm: [ âm thầm quan sát jpg] Tôn Tầm: Có phải cậu hiện tại không! Giang Mặc Thần: A, tôi là quang minh chính đại quan sát! Lại nói đông nói tây hàn huyên chốc lát với Tôn Tầm, mọi người kết thúc hội thoại, Yến Thanh Trì rất tự nhiên ngủ trong phòng Giang Mặc Thần, chẳng qua là đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm thôi. Mấy ngày sau, Yến Thanh Trì lục đục chụp xong hai cảnh dư lại của mình, rốt cuộc cũng đóng máy. Vương đạo kêu người mua cho y cái bánh kem nhỏ, Yến Thanh Trì cắt bánh kem, chụp ảnh đóng máy chung với mọi người, kết thúc bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình. Bởi vì là người đóng máy sớm nhất, cho nên rất nhiều diễn viên đều tới tìm y chụp ảnh chung, Tô Noãn thậm chí to gan lớn mật bám vào cánh tay y cùng tự chụp một tấm, tỏ vẻ không rời lưu luyến, đoàn phim này chỉ thừa một tiểu trong suốt cô, quá thảm. Yến Thanh Trì cũng chỉ có thể tiếp tục làm bộ mình là một tân nhân thuần không hề bối cảnh, cổ vũ cô, "Cố lên." Bởi vì Yến Thanh Trì đóng máy, trước khi y đi đoàn phim muốn chụp poster tuyên truyền nhân vật cho "Lạc Đường". Số ảnh Yến Thanh Trì chụp cũng không nhiều, phần lớn đều là chụp một mình, trọng điểm biểu diễn an tĩnh nội liễm, còn có khinh miệt kiêu ngạo. Nhưng làm y không nghĩ tới chính là, y còn có một poster hai người chụp cùng Giang Mặc Thần. Yến Thanh Trì nghe đến hai người bọn họ còn phải chụp poster hai người còn có chút kinh ngạc, Giang Mặc Thần lại rất bình tĩnh, bọn họ chụp tổng cộng năm dáng. Tấm đầu là hai người ngồi ở hai bên bàn, một người khinh miệt, một người nghiêm túc, nhìn đối phương. Tấm thứ hai là Giang Mặc Thần quay đầu nhìn lại, thấy được đen tối sâu thẫm trong Yến Thanh Trì, biểu thị Hạ Vũ phát hiện Mạnh Lạc vẫn luôn tránh sau màn. Tấm thứ ba là hai người đứng thẳng cúi đầu đưa lưng về phía đối phương, tượng trưng cho kết cục bất đồng của hai người. Dư lại hai tấm khác với ba tấm trên, một tấm là Yến Thanh Trì cúi đầu đùa nghịch pha lê trong cái ly hoa thủy tiên, an tĩnh nội liễm, Giang Mặc Thần khom lưng nhìn y, trong mắt mang theo chút ôn nhu. Một tấm là Yến Thanh Trì nằm trên sô pha, Giang Mặc Thần đứng trước mặt y, vươn một bàn tay, giúp y nhắm mắt. Hai tấm này cũng không giống ba tấm trước ám chỉ rõ ràng cốt truyện như vậy, nhưng Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đều biết có ý nghĩa gì. Mạnh Lạc giống như là một đóa thủy tiên xót xa cho mình, hắn chỉ nhìn thấy cực khổ của mình, mà Hạ Vũ thương cảm cho những gì hắn gặp phải, bất đắc dĩ lựa chọn của hắn. Đến nỗi tấm ảnh che đi đôi mắt kia, kỳ thật chính là biểu thị cái chết của Mạnh Lạc cuối cùng. Yến Thanh Trì chờ nhiếp ảnh gia kêu ok xong, quay đầu, mới phát hiện Giang Mặc Thần nhìn mình, còn chưa hoàn toàn thu liễm cảm xúc mang theo một tia ôn nhu. Y đột nhiên cảm thấy, Giang Mặc Thần đúng là rất Hạ Vũ, tuy rằng hắn cũng không phải là cảnh sát nhân dân giống Hạ Vũ, nhưng hai người bọn họ đều đối với người khác rất ôn nhu và có tâm đồng tình, y cười cười, cảm thấy trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, Mạnh Lạc có thể gặp được Hạ Vũ, là một loại bất hạnh, nhưng đồng thời, là một loại may mắn khác. Chụp poster xong, Yến Thanh Trì thật sự muốn rời tổ, Giang Mặc Thần giành thời gian đưa y đi, tất cả mọi người trong đoàn phim đều biết từ sau khi Yến Thanh Trì cứu Giang Mặc Thần trong lần đó ngoài ý muốn, quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên rất tốt, bởi vậy cũng không nói nhiều, chỉ là có chút hâm mộ Yến Thanh Trì thôi. Giang Mặc Thần tạm biệt Yến Thanh Trì ở sân bay, hắn không xuống xe bảo mẫu, chỉ để những người khác xuống xe, chỉ còn lại mình và Yến Thanh Trì ở trong xe, dặn dò y có việc nhớ phải nói với mình, gặp vấn đề phải nói ngay với Quản Mai, chú ý an toàn. Yến Thanh Trì đáp ứng hết, đồng thời không quên trêu ghẹo hắn, "Tuy nói em không ở đoàn phim, nhưng anh cũng phải giữ mình trong sạch biết không?" Giang Mặc Thần quả thực không có gì để nói, "Em mới vừa ăn xong sủi cảo à, mùi dấm nồng như vậy." Yến Thanh Trì đúng lý hợp tình, "Không có cách nào, ai biểu anh làm người thích như vậy." Giang Mặc Thần cười khẽ, "Bây giờ em không cảm thấy em mê người nhất?" "Đó còn không phải vì em không đó sao." "Yên tâm," Giang Mặc Thần bảo đảm với y, "Từ nhỏ đến lớn anh chỉ cần tốt nhất, chỉ có chữ "nhất" mới có thể vào mắt anh." Yến Thanh Trì cười cười, không nói gì. Giang Mặc Thần nhìn nhìn đồng hồ, "Em cần phải đi." Yến Thanh Trì gật đầu, kỳ thật y có chút luyến tiếc Giang Mặc Thần, lúc trước ở bên nhau không cảm thấy, hiện tại đột nhiên phải tách ra, y mới phát hiện, mình vẫn muốn tiếp tục ở chung một đoàn phim với hắn. Chẳng qua trước mắt bọn họ chênh lệch quá lớn, lớn đến mức dù Yến Thanh Trì cảm thấy mình đã đủ ưu tú, lại nhịn không được phải nỗ lực trèo đèo lội suối, để mình cũng đứng trên đỉnh núi, đứng cùng hắn trên đỉnh núi kia. Y không chỉ muốn Giang Mặc Thần thích mình, cũng muốn có được hạnh phúc viên mãn chỉ thuộc về mình ở thế giới này, y còn muốn có một ngày lúc bọn họ công khai tình yêu, nhận được chính là chúc phúc chứ không phải nghi ngờ. Cho nên, y muốn nhanh chóng trưởng thành, để mình có thể chiếm một vị trí nhỏ trong cái vòng này, mà cái đó, nếu vẫn luôn đợi bên cạnh Giang Mặc Thần, y sẽ mãi không làm được. "Đi đây." Yến Thanh Trì nói. Y nói xong, chuẩn bị mở cửa, lại bị Giang Mặc Thần đè tay lại, "Chờ một chút." ———————