Cùng ngày Trương Thông bị Phó Mẫn Chi đuổi khỏi đoàn phim, sản xuất gọi điện nói chuyện với cô xong, Vương Hâm lại gọi điện đến, nói là Tiểu Thông còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng Phó Mẫn Chi có thể cho hắn ta một cơ hội nữa, để bù đắp sai lầm, hắn tình nguyện thêm đầu tư. Bác Phong tức giận đến mức đoạt điện thoại mắng Vương Hâm một trận, bản lĩnh mắng chửi người của hắn là hạng nhất, hung danh bên ngoài, mắng đến Vương Hâm không còn lời nào để nói, xám xịt cúp máy. Bác Phong ném điện thoại lại cho Phó Mẫn Chi, cười lạnh nói, "Tiền tôi ra, đừng để tôi thấy con rùa con này lại xuất hiện trong phim của cô lần nào nữa, nhớ kỹ." Phó Mẫn Chi hơi bất đắc dĩ giọng điệu nói chuyện như ra lệnh của hắn, không để ý đến hắn nữa, chỉ ôm Bác Nghiên hỏi nhóc muốn ăn gì, bọn họ đi ăn cơm. Bác Nghiên muốn ăn cái gì Phó Mẫn Chi không biết, nhưng Kỳ Kỳ muốn ăn rau xào thì Yến Thanh Trì biết. Bọn họ đặt một chút món ăn địa phương đặc sắc và món cay Tứ Xuyên Kỳ Kỳ tương đối thích ăn về khách sạn, Kỳ Kỳ ăn rất vui vẻ, không hề vì chuyện xảy ra trước đó mà ảnh hưởng khẩu vị. Yến Thanh Trì hỏi Giang Mặc Thần, "Lần này mọi người ở đây mấy ngày?" "Cũng ở không được mấy ngày." Giang Mặc Thần nói, "Anh và chị đều phải tranh thủ lúc rảnh rỗi mới đến đây được, chỉ để ăn tết với em thôi. Bây giờ ăn tết xong rồi, cũng phải về rồi." Yến Thanh Trì nghe hắn nói như vậy, trong lòng không hiểu sao lại hơi phiền muộn, lúc không thấy mặt còn đỡ, nhưng gặp rồi lại ly biệt, thì không dễ chịu như vậy. Nhưng cũng không còn cách nào, đời người, mỗi người đều có chuyện mình phải làm, ngay cả Kỳ Kỳ nhỏ như vậy, cũng phải lưng mang cặp sách đi học, bọn họ là người lớn, càng có nhiều chuyện bất đắc dĩ hơn nữa. Y gắp mấy đũa đồ ăn cho Giang Mặc Thần, bỏ vào chén của hắn, lại gắp mấy đũa cho Kỳ Kỳ. Giang Mặc Thần nhìn y, mỉm cười hỏi, "Sao vậy, luyến tiếc bọn anh à?" Yến Thanh Trì gật đầu, "Phải, luyến tiếc." Giang Mặc Thần nghe vậy, tim mềm mại lại, hắn nhìn Yến Thanh Trì, vươn tay cầm tay y, "Anh và Kỳ Kỳ lại ở thêm mấy ngày." "Được không?" "Đương nhiên là được, trở về trước mùng bảy là được rồi." "Vậy không phải anh rất vất vả sao, không được nghỉ ngơi đàng hoàng." "Cũng được mà, không vất vả như em nghĩ đâu." Yến Thanh Trì không đành lòng, suy tư một phen, hẹn với hắn ở lại thêm ba ngày, mùng năm mới đi. Giang Mặc Thần rất săn sóc nghe theo y, Yến Thanh Trì lại vui vẻ lên, lại gắp cho hắn mấy đũa. Trên đường về phòng, bọn họ gặp Mạc Kiến Anh, tuy rằng Giang Mặc Thần chưa từng hợp tác với hắn, nhưng cũng đã nghe qua tên của hắn, biết hắn là hoàng kim vai phụ nổi danh, nên rất lễ phép chào hỏi hắn. Mạc Kiến Anh nhìn nhìn ba người bọn họ, cuối cùng dừng mắt trên người Kỳ Kỳ, "Đây là?" "Theo chị tôi đến." Giang Mặc Thần nói, "Năm nay cha mẹ chị gái tôi đến đây ăn tết, vừa vặn tôi nghe nói Phó đạo quay phim bên này, nên mang đứa nhỏ đến đây dạo." Mạc Kiến Anh gật đầu, nhìn nhìn hắn lại nhìn nhìn Yến Thanh Trì, "Quan hệ của hai cậu không tồi nhỉ." "Đều cùng một công ty mà." Giang Mặc Thần nói, "Còn từng quay phim cùng." Mạc Kiến Anh cười cười, "Nhìn dáng vẻ hai cậu chắc là ăn cơm rồi, tôi đi ăn đây, lần sau lại nói." "Được." Giang Mặc Thần ôn hoà nói. Hắn nhìn Mạc Kiến Anh rời khỏi, hỏi Yến Thanh Trì, "Các người ở đoàn phim vui vẻ với nhau không?" Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Cũng được." "Vậy là tốt rồi." Giang Mặc Thần nhẹ giọng nói, "Anh nghe vài người nói, Mạc Kiến Anh người này hơi ngạo, không quá thích lưu lượng tiểu sinh bây giờ, các em ở chung được là tốt rồi." Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Chắc cũng được, kỹ thuật diễn của chú ấy đúng là khá tốt, lúc em và chú ấy diễn chung với nhau, thì rất nhẹ nhàng, cảm thấy rất dễ bị kéo theo, lúc đối diễn với Trương Thông, thì cảm thấy tính tình của Ôn Nghiêu thật quá tốt, có thể nhịn không đánh Hà Tiểu Soái, gặp em thì em đã trực tiếp đánh người." Giang Mặc Thần nghe vậy cười, "Vậy được rồi, sau này em không cần đóng cùng với cậu ta nửa." "Đúng là chuyện tốt, không chỉ tốt với em, còn tốt với những diễn viên khác trong đoàn phim." Giang Mặc Thần và y nói đến đây, lại nghĩ đến Tô Tinh, "Quan hệ của em và cô bé trong đoàn phim kia cũng tốt lắm sao? Chính là cô bé luôn kêu em Lận ca đấy." "Anh nói Tô Tinh à." Yến Thanh Trì nhắc đến Tô Tinh còn khó được ngượng ngùng, "Em ấy là fan nhỏ của em, anh nghe cách gọi của nó thì biết rồi, con bé thích Lận Nhất Ngang." "Em muốn để sau này con bé ký với Nam Tranh sao?" "Cũng không phải muốn để con bé ký hợp đồng với Nam Tranh thật, nhưng nó còn nhỏ, lại không có bối cảnh, sợ nó bị Trương Thông và Vương Hâm ảnh hưởng." Yến Thanh Trì giải thích nói. "Thật ra, nếu kỹ thuật diễn của nó không tồi, em có thể thuyết phục con bé ký hợp đồng Nam Tranh." Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì vừa đi vừa nói, "Con bé rất đẹp, nhìn sơ thì tính cách cũng không tồi, nếu kỹ thuật diễn cũng tốt, như vậy cũng là một hạt giống tốt." "Anh đúng là một ông chủ đủ tư cách đấy, thời thời khắc khắc đều không quên chiêu binh mãi mã cho công ty mình." Yến Thanh Trì trêu chọc hắn. Giang Mặc Thần ngẩng đầu nhìn y, Yến Thanh Trì thấy hắn trong mắt có vài thứ mình nhìn không ra, chậm rãi thu lại nụ cười, hỏi hắn, "Làm sao vậy?" Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, "Không có gì." Hắn nói, "Đi thôi, về phòng trước." Yến Thanh Trì hơi bất mãn chọc chọc hắn, "Đã nói rõ ràng là không giấu giếm lẫn nhau mà, sao anh còn nói dối trước mặt em." "Không phải nói dối." Giang Mặc Thần nhìn y, "Cũng không phải giấu giếm em, nhưng bây giờ em còn trẻ, vừa bước vào cái vòng này không bao lâu, em có thể hưởng thụ lạc thú đóng phim được bao nhiêu thì cứ hưởng, đừng nhọc lòng mấy cái khác. Chờ sau này anh mới nói với em." "Ngữ khí này của anh, quả thật như ba em." Yến Thanh Trì mắt lé liếc hắn. Giang Mặc Thần cười sờ sờ đầu y, "Vậy em ngoan một chút, con trai nhỏ của ba ba." Yến Thanh Trì câm nín, lặp tức nghe Kỳ Kỳ "dạ" một tiếng, y cúi đầu, đã thấy Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, ngoan ngoãn nói, "Kỳ Kỳ sẽ ngoan." Hai người lớn sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả, Yến Thanh Trì bế Kỳ Kỳ lên, hôn bé một chút, "Sao con lại đáng yêu như vậy chứ." Y chọt chọt cái mũi của Kỳ Kỳ, "Bảo bảo, con đã rất ngoan rồi, không cần ngoan hơn nữa." "Nhưng phụ thân......" Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói. Giang Mặc Thần hơi ngượng ngùng, đã đâm lao phải theo lao nói: "Chọc con chơi." Kỳ Kỳ "Ồ" một tiếng, không nói nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Yến Thanh Trì, nhẹ nhàng cười. Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ thuê riêng một phòng ở khách sạn này, dù sao cũng không phải khách sạn của Giang thị, Giang Mặc Thần lại mang danh nghĩa tham ban, nên hai người cũng không dám quá phận, chỉ dám hôn hôn, rồi Yến Thanh Trì về phòng mình. Giang Mặc Thần nhìn y đi, lúc này mới có tâm tình nghĩ đến chuyện trước đó, hôm nay hắn nhìn thấy Yến Thanh Trì và Tô Tinh nói chuyện, hắn nhìn Yến Thanh Trì, mơ hồ nhìn thấy mình năm xưa. Hắn nhớ tới lần đầu mình gặp Dịch Thành Phàm, lúc ấy Dịch Thành Phàm xa xa còn chưa phải thị đế trẻ tuổi như bây giờ, hắn mới ra đời, mang theo dũng khí và nhiệt huyết, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng đấu không lại quy tắc ngầm của công ty quản lí của mình. Bọn họ cùng chụp một bộ phim truyền hình, Dịch Thành Phàm lăn từ đỉnh núi xuống giữa cái nắng gắt nhất mùa hè, cánh tay và cẳng chân đều bị thương, nhưng hắn lại một bộ dáng không sao cả, hắn nhìn Giang Mặc Thần, bất đắc dĩ cười, có không cam lòng cũng có chấp nhận hiện thực, hắn nói, "Đây có thể là bộ phim truyền hình cuối cùng của tôi, nên tôi muốn hoàn thành tốt một chút." Giang Mặc Thần khó hiểu, "Sao lại nói như vậy?" Dịch Thành Phàm chỉ mỉm cười cười, không nói gì. Sau đó, Giang Mặc Thần mới biết công ty quản lý của hắn để nghệ sĩ đi tiếp rượu nhà đầu tư, Dịch Thành Phàm tuổi trẻ quật cường, không muốn bị những người đó chiếm tiện nghi, người đại diện bất mãn, nên không cho hắn tài nguyên nữa, bỏ hắn bị ghẻ lạnh ngồi một góc. Giang Mặc Thần tra xét tra hợp đồng của hắn, thời gian kí hợp đồng rất dài, nên người đại diện mới lên mặt như vậy. Hắn để phó tổng của Nam Tranh ra mặt, năm thứ hai Dịch Thành Phàm bị ghẻ lạnh, thay Dịch Thành Phàm thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, đánh dấu hắn vào Nam Tranh. Dịch Thành Phàm nhìn thấy Giang Mặc Thần thì rất kinh ngạc, Giang Mặc Thần ngồi trên chủ tọa mỉm cười nhìn hắn, khi đó Giang Mặc Thần cũng còn rất trẻ, mới 24 tuổi, vừa mới nhập vòng được ba năm. Hắn nói với Dịch Thành Phàm, "Tôi cho cậu sân khấu, cho cậu tài nguyên, cho cậu tương lai, tôi không cần cậu phải uống rượu với ai, đi ăn cơm với ai, càng không cần cậu bán đứng bản thân mình, nhưng tôi yêu cầu cậu phải nhanh chóng hồng, tôi và cậu ký hợp đồng ba năm, trong ba năm này, cậu biểu hiện cho tốt, mặc kệ là nhân khí hay là tác phẩm, ít nhất phải có một cái. Nếu cậu không có cả hai, vậy chỉ có thể chứng minh ánh mắt tôi không tốt, tôi chỉ có thể huỷ hợp đồng với cậu, ngăn thiệt hại kịp thời." Dịch Thành Phàm không nghĩ tới mình còn có cơ hội chuyển mình, vỗ cái bàn bảo đảm với hắn, ba năm thì ba năm, hắn nhất định phải để người đại diện và công ty quản lý trước kia biết mắt mình đui mù thế nào. Ba năm sau, Dịch Thành Phàm đã có địa vị của mình trong giới truyền hình, lúc ấy tuy rằng hắn không phải thị đế, nhưng đã là tiểu sinh mà rất nhiều đạo diễn yêu thích. Hợp đồng của hắn đã đến kỳ, mới hỏi Giang Mặc Thần, "Cậu biết gần nhất có bao nhiêu công ty tung cành ôliu cho tôi không? Ba năm trước, cậu chỉ nghĩ nếu không nâng nổi tôi, vậy cậu phải ngăn thiệt hại kịp thời, cũng không nghĩ đến nếu tôi hồng, như vậy cậu đã thay biết bao nhiêu người làm áo cưới không?" Giang Mặc Thần cười cười, ném hợp đồng đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói: "Tôi cho cậu điều kiện tốt như vậy, một tay phủng cậu hồng, nếu cậu nhấc chân là đi, vậy không chỉ là ánh mắt tôi không tốt, hơn thế là ánh mắt cậu thiển cận, giữ lại cũng không để làm gì, nhân lúc còn sớm thì đi đi, cũng là ngăn thiệt hại kịp thời cho tôi." Dịch Thành Phàm cảm thấy tuy rằng lời nói của ông chủ công ty kiêm bạn tốt không dễ nghe, nhưng theo lý thì đúng là như vậy, vì vậy cũng chỉ không tán đồng nhìn hắn một cái, vừa nói, "Cậu không thể uyển chuyển một chút sao", vừa ký tên mình xuống. Nam Tranh phát triển là một quá trình rất gian nan, ban đầu nó cũng không phải xuất sắc gì trong ngành giải trí, thậm chí hắn còn không có được bao nhiêu minh tinh đang hồng, nên Giang Mặc Thần mới lấy mình ra, tìm kiếm người thích hợp, tìm kiếm cơ hội thích hợp dưới con sông giới giải trí sâu không thấy đáy này. Hắn mệt mỏi hơn một minh tinh hoặc một tổng tài bình thường rất nhiều, hắn phải cân bằng trách nhiệm giữa hai thân phận, phải gánh vác áp lực của hai thân phận. Hắn phải bảo đảm nhân khí và chất lượng tác phẩm của mình không giảm sút, lấy hai thứ đó củng cố địa vị của mình, để tân nhân của Nam Tranh có thể nhanh chóng mượn sức ảnh hưởng của hắn ở giới giải trí này hồng lên; cũng phải phụ trách quy hoạch, mục tiêu và phát triển mỗi một năm của Nam Tranh. —————