Nguyên Minh Húc đần độn quay đầu, đã nhìn thấy Chu Dĩ Hành đang ngồi trên sô pha phòng bệnh. Gã còn ở đây, Nguyên Minh Húc nghĩ, cũng đã đến đây rồi, sau gã vẫn ở đây? Khi nào gã mới có thể không ở đây?
"Em tỉnh." Chu Dĩ Hành nhìn hắn mở to mắt, đứng lên đi về hướng hắn.
Nguyên Minh Húc nhìn gã, không nói gì, đôi mắt nhìn không ra chút tức giận nào, cũng không chút ánh sáng.
Chu Dĩ Hành nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của hắn, lại nghĩ đến chuyện trước đó bác sĩ nói, chỉ cảm thấy bi phẫn đan xen trong lòng, gã nhìn Nguyên Minh Húc, thậm chí nhịn không được bước lên kéo quần áo hắn, xem rốt cuộc hắn có phải đàn ông không.
Nguyên Minh Húc thấy gã bước tới, thân thể ngăn không được phát run, hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện từ sớm, không dám phản kháng, từ tâm lý đến sinh lý đều cảm thấy sợ hãi.
Chu Dĩ Hành nhìn bộ dáng bọc chăn run bần bật của hắn, trước sau cũng nghĩ không ra, "Sao em có thể mang thai? Sao em lại có đứa nhỏ? Em là đàn ông, sao em lại mang thai?!"
Nguyên Minh Húc nghe không vào gã đang nói cái gì, hắn chỉ sợ hãi cúi đầu, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Chu Dĩ Hành nhìn không được bộ dạng hiện tại của hắn, bóp lấy cằm hắn, "Em nói chuyện, vì sao em lại mang thai, em là phụ nữ sao? Em là quái vật sao? Em lại không có tử cung mà mang thai cái gì!"
Nguyên Minh Húc vẫn không nói lời nào, chỉ sợ hãi nhìn gã.
Chu Dĩ Hành nâng lên tay muốn đánh hắn, trong nháy mắt Nguyên Minh Húc nhắm mắt, rụt người mình lại.
Chu Dĩ Hành nhìn bộ dáng cuộn tròn của hắn, tay gã giơ đến một nửa, lại chậm rãi thu lại, gã nghĩ không ra vì sao Nguyên Minh Húc mang thai, một người đàn ông mang thai thì là cái gì? Quái vật bất nam bất nữ sao? Sao mình lại có quan hệ với loại người này? Vì sao lại ở bên người này lâu như vậy?
Gã nhìn Nguyên Minh Húc, trong mắt tràn đầy chán ghét và khinh thường, hắn muốn để Nguyên Minh Húc cút, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gã nữa, nhưng vô số tình cảm phức tạp đang dây dưa trong lòng gã, làm gã nói không nên lời, chỉ có thể vừa chán ghét hắn, vừa chán ghét bản thân mình.
Nguyên Minh Húc vẫn luôn nhắm mắt, giống như chỉ cần nhắm hai mắt thì có thể không phải đối mặt với chuyện này, mọi cực khổ và tra tấn cũng không còn nữa.
Chu Dĩ Hành cắn chặt răng, cuối cùng nhìn hắn một cái, xoay người trốn đi, gã không thể ở nơi này tiếp, gã yên lặng một chút, suy nghĩ chuyện sau này của gã và Nguyên Minh Húc, gã cần bình tĩnh bình tĩnh.
Nguyên Minh Húc nghe được tiếng đóng cửa thật vang dội, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt, nhìn xung quanh căn phòng bệnh này lần nữa. Chu Dĩ Hành đi rồi, hắn nghĩ, cuối cùng Chu Dĩ Hành cũng đi rồi.
Hắn nhắm mắt lại, muốn ngủ tiếp một lát, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn mở bừng mắt, nhìn vị trí căn phòng bệnh này, tâm tình dần dần kích động, thậm chí lộ ra nụ cười kinh hỉ.
Chu Dĩ Hành đi rồi, đây không phải nhà gã, đây là bệnh viện, hắn có thể trốn đi, hắn có thể chạy thoát, rốt cuộc hắn cũng chờ được ngày này.
Nguyên Minh Húc gần như lập tức xốc lên chăn xuống giường, hắn vừa mới sinh non, trên người lại có thương tích, còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng, vừa chạm đất, lập tức không đứng vững. Nhưng Nguyên Minh Húc bằng vào ý chí của mình đứng lên, hắn che miệng vết thương của mình lại, từng bước từng bước một đi về cửa phòng bệnh.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình cách hy vọng gần như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình kích động như vậy.
Hắn kéo cửa, nháy mắt chạy ra ngoài.
Hộ sĩ nhận được tin chuẩn bị đến xem hắn, lại thấy hắn chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu, "Người bệnh bên kia, cậu dừng lại, cậu cần nghỉ ngơi."
Nhưng Nguyên Minh Húc làm sao dừng lại được, hắn liều mạng, cầu sinh dục mãnh liệt, nhanh chóng chạy vào thang máy, đóng thang máy, một đường xuống dưới. Hắn một lòng muốn chạy thật nhanh, hắn biết thành hay bại đều chỉ trong một cử động, chạy đi, hắn có thể tồn tại, nếu bị hộ sĩ bắt về, chắc mình phải chết trong tay Chu Dĩ Hành.
Thang máy mở, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, lại bị bảo an chờ ở lầu một bắt được, Nguyên Minh Húc liều mạng giãy giụa, hắn không ngừng giãy giụa, gào rống, thậm chí bắt đầu cắn xé bảo an.
Động tác của hắn quá lớn, khiến cho người bệnh khác trong bệnh viện chú ý.
Bảo an thấy vậy, tăng lực tay, chuẩn bị kéo hắn vào thang máy.
Nguyên Minh Húc ở giây kia đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, nước mắt của hắn không kiềm được chảy xuống, khóc cầu xin bọn họ thả mình ra, bảo an vội vàng che miệng hắn, bị hắn hung hăng cắn một ngụm, nhưng không bì được sức lực với bảo an, cuối cùng vẫn bị túm vào thang máy trước mặt.
Hắn tuyệt vọng khóc lớn, tâm như tro tàn, một khắc trước khi chết lòng kia lại thấy được bóng dáng một người, Nguyên Minh Húc chưa từng cảm thấy người kia lại quen thuộc như vậy, người hắn chưa bao giờ dám khẩn cầu lại xuất hiện trước mặt hắn, trong tích tắc đó hắn bắt được cơ hội cuối cùng của mình, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, gào to về hướng người nọ, "Vệ Lam ——"
Vệ Lam đi cùng Vệ Huân đến thăm một người chú sinh bệnh nằm viện. Vốn dĩ Vệ Huân không định dẫn cậu tới, nhưng lâu rồi cậu không gặp người chú này, nên mới cùng tới. Hai người đang định vào thang máy vip để lên tầng trên, thì Vệ Lam nghe được có người tê tâm liệt phế kêu tên cậu.
Cậu theo âm thanh quay đầu lại, chỉ thấy ở thang máy cách đó không xa, hai bảo an đang lôi kéo một người bệnh, Vệ Lam cau mày nhìn nhìn, tâm nói đây là ai a?
Cậu đang nghĩ ngợi tới, đã thấy người bệnh kia thừa dịp bảo an nhìn mình đến ngây người, thoát khỏi bọn họ thẳng tắp chạy về phía. Hắn chạy quá nhanh, đến nỗi lúc bảo an phản ứng lại đã chạy đến trước mặt mình, mới đuổi theo hắn.
Nguyên Minh Húc gần như là liều mạng chạy tới trước mặt Vệ Lam, đến nỗi lúc đến trước mặt cậu, chân đã mềm nhũn nên trực tiếp té ngã, hắn nhanh chóng bò dậy, quỳ gối trước mặt Vệ Lam, ôm lấy chân cậu nhìn cậu, "Vệ Lam, cứu tôi, cứu tôi. Tôi cầu xin cậu, cứu tôi với, tôi không muốn chết."
Hắn nói xong, thậm chí bắt đầu dập đầu với Vệ Lam.
Hai bảo an vội vàng đè hắn lại, một bên xin lỗi Vệ Lam, một bên muốn mang hắn đi.
Lúc này Vệ Lam mới phản ứng lại, không thể tin được nhìn người trước mặt đang đau khổ cầu xin, "Nguyên Minh Húc?"
Nước mắt không đáng giá tiền của Nguyên Minh Húc chảy xuống, hắn bị bảo an mạnh mẽ kéo lên, tức khắc một mồi lửa giận nổi lên trong lòng Vệ Lam, cậu trực tiếp đưa tay kéo Nguyên Minh Húc lại, khó có thể tin được nhìn hắn.
Cậu nhìn Nguyên Minh Húc, quả thật không thể tin được đây là tiểu bạch liên đã từng làm trời làm đất kia, chẳng trách vừa rồi cậu không nhận ra, Nguyên Minh Húc quá khác lúc trước. Hắn quá gầy, gầy đến vừa nhìn thấy đã biết suy dinh dưỡng, hai má hắn lõm sâu, cả người giống như chỉ có da bọc xương, không một chút sinh khí, hắn nhìn Vệ Lam, trong ánh mắt cho dù là đầy nước mắt cũng lộ ra một loại hỗn độn, nào còn đẹp đẽ ngăn nắp, sạch sẽ trong sáng của năm đó.
Vệ Lam nhìn hắn, quả thật nghĩ không ra, một người đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy, "Anh đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Minh Húc thấy cậu đồng ý nói chuyện với mình, thì biết mình được cứu rồi, giờ phút này, trong lòng hắn thật sự rất cảm kích Vệ Lam, hắn chảy nước mắt, run rẩy mở miệng, "Chu Dĩ Hành cầm tù tôi, Vệ Lam, cậu cứu tôi, cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi sắp bị anh ta tra tấn chết rồi."
Hắn nói xong, lại thất thanh khóc rống lên.
Từ giữa tháng ba đến giờ, suốt bốn tháng, đã hoàn toàn bào mòn hết kiêu ngạo và tự tin của Nguyên Minh Húc, hắn bị Chu Dĩ Hành nhốt trong căn phòng vĩnh viễn không nhìn thấy đường ra, sống một cuộc sống như tù nhân, chịu đựng gã chửi rủa và bạo lực, vô số lần hắn tự hỏi chính mình, vì sao phải về đây, vì sao không nghe lời Giang Mặc Thần, vĩnh viễn ngốc ở thành phố L, vì sao lại tin vào hoa ngôn xảo ngữ của Chu Dĩ Hành.
Một lần lại một lần hắn nhìn về quá khứ của mình, nhìn mỗi một bước mình đi, mới phát hiện mình đã sớm phá hỏng con đường của mình, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì cho hắn nhiều cơ hội như vậy, nhưng hắn đều không quý trọng, hắn nghĩ đến Giang Mặc Thần nói "Trước mấy ngày cậu mướn người đánh em ấy, em ấy thấy được tin nhắn của cậu, em ấy còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì thật, cố ý dặn dò Vệ Lam đi tra một chút. Nhưng cậu thì sao? Cậu đã làm gì?" Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận như thế, lúc ấy rõ ràng hắn đã cảm nhận được nguy cơ, một cái tát và cái bóp cằm kia của Chu Dĩ Hành rõ ràng đã làm hắn sợ hãi, nhưng hắn thế vẫn tin hoa ngôn xảo ngữ của gã, bị ma quỷ ám ảnh cho rằng cùng gã trở về thì sự nghiệp của mình sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng kết quả thế nào? Cùng lắm là bị nuôi như nuôi chó thôi. Không, thậm chí có thể kém hơn một con chó.
Hắn gặp được quá nhiều người tốt, nhiều đến mức làm hắn nhìn con sói hàng thật giá thật trước mặt, còn ngây thơ cho rằng con sói này chỉ có thể làm con cừu trước mặt mình.
Nguyên Minh Húc làm càn khóc lóc, chỉ cảm thấy cả đời này của mình, chưa từng gian nan, gian khổ như thế. https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegay
Vệ Lam thấy hắn khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều người nhìn qua bên này, trong lòng hơi bực bội, vì thế hỏi Vệ Huân muốn chìa khóa xe, vỗ vỗ Nguyên Minh Húc, "Đi với tôi."
"Vệ thiếu." Bảo an mở miệng kêu cậu một tiếng.
Vệ Lam không kiên nhẫn quay đầu lại, "Thế nào, các người còn muốn giữ người trước mặt tôi."
Bảo an lập tức lắc đầu tỏ vẻ không dám.
Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, "Xã hội pháp trị, giam cầm phi pháp là phạm pháp, không cần tôi dạy cho các người chứ."
Cậu nói xong, quay đầu nhìn lại Vệ Huân, "Anh, anh đi trước đi, em đưa anh ta vào xe rồi tìm anh."
Vệ Huân nhìn thoáng qua Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc cúi đầu không dám nhìn hắn, Vệ Huân "Ừ" một tiếng, không nói nhiều nữa.
Vệ Lam đưa người đến xe của Vệ Huân rồi, mở cửa sau xe, "Vào đi."
Nguyên Minh Húc rất nghe lời ngồi xuống, hỏi cậu, "Vậy còn cậu?"
"Tôi còn có việc, anh ngồi đợi ở đây trước."
Nguyên Minh Húc lập tức sợ hãi, "Tôi đi với cậu."
Vệ Lam cười lạnh, "Anh đi với tôi? Anh biết tôi đi gặp người nào sao?"
Nguyên Minh Húc nghe vậy, hơi ngơ ngẩn nhìn cậu, thoạt nhìn rất sợ hãi.
Từ trước đến nay, Vệ Lam không quen nhìn con trai sợ sệt rụt rè, vừa chuẩn bị dạy hắn vài câu theo quán tính, lại nghĩ đến hắn bị Chu Dĩ Hành nhốt lâu như vậy, vốn dĩ đã sợ hãi rụt rè, bây giờ càng sợ đầu sợ đuôi, chỉ phải cố gắng mở miệng an ủi hắn, "Anh yên tâm đi, đây là xe của anh tôi, cho Chu Dĩ Hành một trăm lá gan hắn ta cũng không dám chạm vào."
Nguyên Minh Húc vội vàng gật đầu, thiệt tình nói: "Cảm ơn."
Vệ Lam cảm thấy Nguyên Minh Húc nói cảm ơn mình, vẫn có hơi huyền huyễn, vì thế cười cười có lệ, đóng cửa, đi vào bệnh viện.
Cậu cảm thấy việc này có hơi huyền huyễn, mở di động muốn gọi nói cho Yến Thanh Trì, nhưng lại nghĩ bầy giờ Yến Thanh Trì còn đang mang thai, nghe loại chuyện xưa giam cầm play này, khẩu vị có mặn quá không? Nhưng đối tượng là Nguyên Minh Húc, có lẽ y cũng không cảm thấy mặn quá đi?
-----------SSTruyen.com là cđ nl mong manh-----------
Vì thế Vệ Lam vừa đi vừa gọi điện cho Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì đang vẽ tranh, nhìn thấy cuộc gọi của Vệ Lam, thuận tay nhấc máy, "Làm sao vậy?"
"Tôi nói cho cậu chuyện này, đây là một câu chuyện về cầm tù, bảo bảo trong bụng có thể nghe không?"
Yến Thanh Trì cười khẽ một chút, "Nói đi, bé con nhỏ như vậy, còn chưa nghe hiểu đâu."
"Vậy tôi nói đó."
"Cậu nói đi." Yến Thanh Trì buông bút, chuẩn bị chuyên tâm nghe cậu nói.
"Hôm nay tôi với anh tôi đến bệnh viện thăm chú tôi, vừa đến bệnh viện, đã bị một người khóc la ôm đùi cầu cứu, cậu đoán người này là ai?"
"Là ai?"
Vệ Lam thở dài, "Nguyên Minh Húc."
Yến Thanh Trì lên tinh thần, "Anh ta làm sao vậy?"
"Không phải trước đó cậu nói Giang Mặc Thần kêu anh ta rời khỏi nơi này sao? Chu Dĩ Hành mang anh ta về, nhưng thằng chó Chu Dĩ Hành này, mang người về rồi nhốt lại, hôm nay cậu chưa gặp Nguyên Minh Húc thôi, đã vọt tới trước mặt tôi, tôi cũng chưa nhận ra, quả thật không giống người, ai, thật đúng là có hơi thảm."
Yến Thanh Trì liên hệ với chuyện chiều hôm qua Giang Mặc Thần được nghe nói, gần như đã nghĩ ra được hết câu chuyện, Giang Mặc Thần đưa Nguyên Minh Húc đo, Chu Dĩ Hành đón hắn về, vì giấu không cho Giang Mặc Thần phát hiện, Chu Dĩ Hành nhốt Nguyên Minh Húc, trong đoạn thời gian đó Nguyên Minh Húc và gã có con, sau đó vì một ít nguyên nhân, có thể là tranh chấp, Nguyên Minh Húc sinh non, hôm nay trong lúc ngoài ý muốn hắn gặp Vệ Lam, nên cầu cứu Vệ Lam, Vệ Lam ra tay giúp hắn một phen.
"Vậy cậu cứu anh ta rồi, kế tiếp định làm thế nào?"
"Xem anh ta thôi, tôi thấy bây giờ chắc là anh ta muốn cách Chu Dĩ Hành thật xa, thế lực Chu gia ở chỗ này, anh ta muốn thoát khỏi Chu Dĩ Hành, cũng chỉ có cách đi thật xa."
Yến Thanh Trì nghe vậy, cười một chút, "Không mưu mà hợp với Giang Mặc Thần, trước đó đã nói để anh ta rời khỏi nơi này."
"Đúng vậy, nhưng trước đó là người khác muốn anh ta đi, bây giờ chắc là anh ta muốn biến khỏi nơi này."
"Cần gì phải vậy chứ?" Yến Thanh Trì cảm thấy.
"Không phải luôn có một ít người, phải trải qua chút chuyện, mới có thể hiểu rõ đạo lý làm người sao."
Yến Thanh Trì không nói gì, không có gì để nói, Nguyên Minh Húc tự chọn con đường đó, bây giờ là hắn gieo nhân nào, gặt quả đó thôi.
"Nếu anh ta muốn rời khỏi, thì cậu đưa anh ta rời khỏi đi, mắc công Giang Mặc Thần động thủ, chờ anh ấy về, tôi nói một tiếng với anh ấy."
"Ừ, tôi cũng có ý này, cậu phải ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, việc này cậu biết là được, dư lại để tôi xử lý, mắc công Chu Dĩ Hành phát hiện không thấy Nguyên Minh Húc, lại đi dây dưa cậu và Giang Mặc Thần. Tên cặn bã này, xuất thân như tôi cũng biết giam cầm phi pháp là phạm pháp, cái hắn ta học chắc là vào bụng chó hết rồi."
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Vậy vất vả cậu."
"Được rồi, lúc này cậu còn khách sáo đi lên, hôm nào mời tôi ăn cơm." Vệ Lam nhìn thang máy mình muốn vào, vội vàng nói: "Tôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi thăm chú tôi trước, chuyện này cậu biết là được, đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đàng hoàng, nếu có chuyện gì nữa thì tôi gọi cho cậu."
"Ừm, chúc chú cậu sớm ngày bình phục." Yến Thanh Trì nói.
Vệ Lam cười một cái, "Tôi thay chú ấy cảm ơn cậu a."
—————
VOTE CHO TUI ĐI MỌI NGƯỜIIIII
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương