"Là kẹo." Yến Thanh Trì nghe được Giang Mặc Thần nói.
Kỳ Kỳ "ồ" một tiếng, "Ba ba là kẹo."
"Ừm, kẹo cũng rất ngon."
Kỳ Kỳ lại bỏ kẹo vào túi, tiếp tục tìm kiếm, "Còn có một cái," Bé móc ra, "Là cây thông Noel."
Trong cái hộp trong suốt tinh xảo, có một cây thông Noel cao khoảng 20cm, trên cây treo đầy hộp quà tinh tế nhỏ xinh, lục lạc và cánh bông tuyết.
"Thật đáng yêu, chờ về đến nhà, để lên bàn nhỏ của con cho con."
Kỳ Kỳ nhìn y, đột nhiên cong lưng, nỗ lực moi nai con và hộp kẹo bỏ vào lúc nãy ra, ôm trong lòng ngực, hỏi y, "Ba ba, ba thích cái nào a?"
Yến Thanh Trì cười nói: "Đều thích, Kỳ Kỳ thích thì ba thích."
"Thích nhất là cái nào nha?" Kỳ Kỳ chớp chớp mắt.
Yến Thanh Trì nhìn bé còn ăn mặc quần áo tuần lộc nhỏ, nên nói: "Ừm, thích nhất nai con đi, Kỳ Kỳ chính là nai con a."
Kỳ Kỳ hơi thẹn thùng, lại luôn nhìn y, rất nghiêm túc nói, "Con để nai con lại cho ba, ba ba về sớm một chút được không?" Bé nói đến cuối cùng, bặm môi, ánh mắt trông mong nhìn Yến Thanh Trì trong di động, một đôi mắt mèo ẩn ẩn có hơi nước chớp động.
Đột nhiên Yến Thanh Trì hơi khổ sở, chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, không tự giác gật gật đầu, "Ừm, ba ba quay xong bộ phim này sẽ về ngay, nhanh mà, chờ đến tháng 1 ba ba sẽ trở về."
Kỳ Kỳ gật đầu, "Dạ, con chờ ba ba trở về."
Giang Mặc Thần mắt thấy hai người đều sắp khóc nức nở, sợ nói thêm gì nữa cả hai sẽ bắt đầu khóc với di động luôn, vì thế mỉm cười ra tiếng hỏi, "Chỉ có ba ba có quà sao? Phụ thân không có sao?"
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, mềm mại nói: "Có nha, phụ thân phụ thân thích cái gì nha?"
"Phụ thân thích kẹo."
Kỳ Kỳ rất hào phóng đưa hộp vuông trên tay ra ngoài, "Cho phụ thân, Kỳ Kỳ thích cây thông Noel."
Giang Mặc Thần cảm thấy hắn thật là rất ấm lòng, duỗi tay sờ sờ đầu bé, nhận cái hộp.
Hắn đưa điện thoại cho Kỳ Kỳ, để Kỳ Kỳ tự mình cầm. Kỳ Kỳ nhận lấy, Yến Thanh Trì lập tức nhìn thấy mặt bé to ra một chút, không nhịn được cười ra tiếng.
Kỳ Kỳ khó hiểu, hỏi y, "Ba ba, ba cười cái gì nha?"
"Ba ba nhìn thấy con, cho nên vui vẻ."
"Vậy Kỳ Kỳ cũng vui vẻ." Kỳ Kỳ nói xong, cũng nở nụ cười.
Bé đang cười, đã nghe thấy Giang Mặc Thần kêu bé, "Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ ngẩng đầu, chỉ thấy ngón tay Giang Mặc Thần đang cầm cục kẹo, "Há mồm."
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Kẹo là của phụ thân."
"Đúng vậy, là của phụ thân, con cho phụ thân, chính là của phụ thân, bây giờ phụ thân cho con ăn một cục. Aaaa."
Kỳ Kỳ há mồm, Giang Mặc Thần đút kẹo cho bé, hỏi bé, "Ăn ngon không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Ăn ngon."
"Vậy con nói cho ba ba con, chờ ba ba về, cũng cho ba ba một cục."
Cuối cùng Vệ Lam vẫn rời khỏi, bởi vì Vệ Huân tới rồi. Trước khi đi, Vệ Lam lôi kéo Yến Thanh Trì tỏ vẻ, "Cậu hỏi thử đứa nhỏ này được nhận nuôi từ cô nhi viện nào vậy, quá ấm lòng, đây mới là bộ dáng một đứa nhỏ nên có a, đâu giống mấy đứa nhỏ phá phách lúc trước tôi gặp. Ai, nhìn thấy tôi cũng muốn nuôi một đứa."
"Cậu tưởng nuôi một đứa nhỏ là nuôi con chó con mèo a, nói nuôi là nuôi a. Hơn nữa, bằng tính cách này của cậu, chính cậu vẫn còn là đứa nhỏ đấy thôi, còn nuôi trẻ con, đừng nghĩ nữa." Yến Thanh Trì bất đắc dĩ.
Vệ Lam còn không phục, vừa lúc Vệ Huân gọi điện đến, vừa mới chuẩn bị nói với em trai hắn tới rồi, đã nghe thấy Vệ Lam hỏi hắn, "Anh, anh nói hai chúng ta nuôi một đứa nhỏ được không?"
Một câu "anh tới rồi" nháy mắt đã bị những lời này làm cứng họng, Vệ Huân không thể hiểu nổi, "Nuôi một đứa nhỏ?"
"Đúng vậy, vừa nãy em mới thấy được một đứa nhỏ trong video, siêu cấp manh, em cũng muốn."
Vệ Huân cảm thấy mình hơi đau đầu, "Ngoan, chính em vẫn là một đứa nhỏ, nuôi mình cho tốt trước đi đi."
Vệ Lam không phục, lúc này Vệ Huân mới nói, "Anh tới rồi, em xuất hiện đi."
"À à à, anh anh đợi em chút a, em xuống ngay."
Sau đó, cậu cầm áo khoác, nói với Yến Thanh Trì "tôi đi đây", sau đó hoả tốc chạy ra khỏi phòng.
Yến Thanh Trì nhìn cậu đi đoàn tụ với người nhà, nhất thời có hơi hâm mộ, ai, y cũng muốn về nhà.
Vượt qua một buổi tối ngày 31 tháng 12, Yến Thanh Trì gọi điện thoại cho Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần vừa mới dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, đang xem bản thảo thiết kế nhẫn cưới trên bàn đọc sách, đã nhận được điện thoại của y.
"Em bận xong rồi?" Giang Mặc Thần hỏi.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Bận xong rồi, đã trễ thế này, cũng phải xong thôi. Còn anh, đang làm gì?"
"Làm việc, vừa mới dỗ Kỳ Kỳ ngủ."
"À à à," Yến Thanh Trì nhìn đồng hồ, chờ đúng 24 giờ, nói: "Năm mới vui vẻ." (Trong bản qt còn một câu "Nguyên Đán vui sướng" nữa, nhưng 1/1 là tết tây mà, nên tui bỏ luôn)
Lúc này Giang Mặc Thần mới nhận ra nguyên nhân y gọi điện thoại, vậy mà là vì cái này.
"Em cũng vậy, năm mới vui vẻ."
"Ừm."
"Chúng ta sắp gặp mặt rồi phải không?" Giang Mặc Thần hỏi.
"Nhanh thôi, mấy ngày nữa em sẽ đóng máy, đến lúc đó lập tức về nhà."
"Được, anh chờ em."
Cúp điện thoại, Giang Mặc Thần nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn về phía bản thảo trên bàn đọc sách, —— trên đó có một hình phác thảo ban đầu của một chiếc nhẫn, trên thân nhẫn là một quá đồ án chim yến đã được đơn giản hoá, mà trong miệng nó, ngậm một ngôi sao.
Thần là có nghĩa là phòng ở, nhưng nó cũng có nghĩa là sao bắc cực, cho nên ban đầu fan Giang Mặc Thần tự xưng là sao trời, không ai phản đối, sau đó lại có fan phát hiện "thần" còn có nghĩa là phòng ở, để hắn hắn chọn một cái giữa phòng ốc và sao trời, Giang Mặc Thần cố kỵ chị gái mình tên Tinh Thần, cho nên chọn phòng ở, nhưng thật ra hắn vẫn luôn rất thích ngụ ý sao bắc cực.
Cho nên hắn đem ngôi sao của mình và chim yến của Yến Thanh Trì cùng khảm trên nhẫn đôi của bọn họ.
Đây là nhẫn đôi thuộc về bọn họ, tượng trưng cho tình yêu của bọn họ, vừa xem là hiểu ngay, không hề che lấp.
Ngày 9 tháng 1, Yến Thanh Trì chính thức đóng máy, y và đoàn phim cùng nhau cắt bánh kem đóng máy, Vệ Lam nhân lúc y không chú ý, trét vài đường trên mặt y, Yến Thanh Trì tức đến muốn đánh cậu, Vệ Lam cất bước nhanh chóng chạy, hai người cậu rượt tôi chạy hơn phân nửa cái phim trường. Yến Thanh Trì đã đăng Weibo đóng máy, tỏ vẻ: Đóng máy! Đoàn phim siêu đáng yêu, mọi người ở chung đều rất vui vẻ, có duyên gặp lại.
Vệ Lam chia sẻ hơn nữa tỏ vẻ: Lần sau gặp! Đính kèm ảnh selfie của hai người.
Fan hai nhà đều vội vàng chia sẻ like bình luận, làm số liệu, chỉ có fan cp Lam Yến hu hu hu tỏ vẻ sao lại đóng máy nhanh như vậy, hết đường rồi làm sao bây giờ? Hu hu hu.
Yến Thanh Trì lên máy bay sớm nhất về nhà, Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy y, cả người đều ngây dại, sửng sốt một lát, mới nhào tới, kêu: "Ba ba."
Yến Thanh Trì khom lưng ôm bé lên, quăng một vòng, cọ cọ mặt bé.
"Ba ba làm việc xong rồi sao?"
"Xong rồi."
"Vậy không đi nữa sao?"
"Ừm, tạm thời không đi nữa, ở nhà chơi với Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ vui vẻ cười, đôi mắt cũng cong lên.
Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần cách đó không xa, hắn đang đứng trên cầu thang, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, thấy y nhìn qua, mới lên tiếng, "Về rồi a."
Yến Thanh Trì "Ừm", ôn nhu nói, "Về rồi."
Dưới ánh đèn ấm áp, hạnh phúc cũng chỉ là như thế.
Tuy nói Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần về nhà, nhưng cuối năm là lúc kiểm kê, tụ hội, hai người bọn họ vẫn cần ngẫu nhiên đi tham dự. Kỳ Kỳ đã trải qua mấy tháng cũng không gặp được hai người, bởi vậy đối với việc hai người bọn họ ngẫu nhiên ra ngoài một hai ngày, Kỳ Kỳ căn bản không cảm thấy đau buồn, thậm chí rất vui vẻ cảm thấy, "Trở về nhanh như vậy a."
Yến Thanh Trì cảm thấy đúng là bé cực kì không dễ dàng, một bên hôn bé, một bên bảo đảm với bé sẽ về nhanh thôi.
Kỳ Kỳ gật đầu "Dạ dạ" đáp lời, thật sự cảm thấy bọn họ chỉ ra ngoài một hai ngày là quá ngắn.
Vì "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" mà Yến Thanh Trì nhận được giải thưởng "tân nhân nhân khí nhất năm" tại buổi lễ long trọng của hải báo, người trao giải vậy mà là Trần Hiên Lãng. Hai người đã không gặp nhau một khoảng thời gian, cho nên lãnh thưởng xong ngồi ở chỗ lặng lẽ hàn huyên vài câu. Gần đây Trần Hiên Lãng còn đang đóng phim, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Có thể quay xong trước khi ăn tết không?"
"Hơi mơ mộng."
"Nếu chưa quay xong, phải ăn tết ở đoàn phim sao?"
"Chắc là vậy rồi." Trần Hiên Lãng nhẹ giọng nói.
Yến Thanh Trì cảm thấy có hơi thảm, nhưng nghĩ lại hình mọi người đều như vậy, diễn viên bình thường đều là như thế, bởi vậy cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai hắn an ủi.
Thật ra Trần Hiên Lãng rất muốn về nhà, nhưng còn quay chưa xong, hắn cũng không có cách nào, vì thế chỉ là cười cười, nói, "Không sao cả, tôi đã quen rồi."
Yến Thanh Trì nghe vậy, thở dài trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể cười cười trêu chọc nói: "Ai biểu anh là chiến sĩ thi đua nổi danh trong giới đâu."
Một loạt ảnh trao giải và nói chuyện với nhau nhanh chóng bị bê lên Weibo, fan cp Lang Yên sống lại, thét chói tai tỏ vẻ không thể tưởng tượng được quan hệ của hai người thật sự tốt như vậy, ăn đường ăn đường.
Nhưng bọn họ ăn đường không được bao lâu, đã bị fan cp Thành Trì bên kia đoạt đường, bởi vì đêm thời thượng theo sát, sau buổi lễ long trọng, ảnh bị leak biểu hiện, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì gần như luôn ở cạnh nhau nói chuyện. Fan cp Thành Trì giơ lên cao ngọn cờ Thành Trì vĩnh không BE, hò hét nơi Thành Trì gặp nhau, sẽ có đường, Thành Trì is real, Thành Trì xông lên đi!
Cuối tháng một, lễ trao giải Kim Lạc Đà chính thức được cử hành, nhờ vào nhân vật Triệu Nhất Mẫn này Vệ Lam thành công nhận được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, đây là giải thưởng điện ảnh chính thức đầu tiên của cậu sau khi vào giới, tuy rằng chỉ là nam phụ, không phải nam chính, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, lúc phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, cả người đều là cười.
Ngân Hà tỷ tỷ kích động thông báo khắp diễn đàn và Weibo, chia sẻ rút thăm trúng thưởng chúc mừng, rất có bộ dáng người mẹ già nhìn con trai thi đại học, thi đậu Thanh Bắc.
Yến Thanh Trì gọi điện thoại cho cậu chút mừng, Vệ Lam rất vui vẻ, nói, "Hôm nào mời cậu ăn cơm."
"Được, cậu cũng cố lên, tranh thủ sớm ngày lấy được ảnh đế a."
Vệ Lam ha ha ha cười, tâm tình cực tốt, "Được a."
Yến Thanh Trì cúp máy, tâm tình rất tốt nhìn ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã sắp hết một năm, năm nay ăn tết rất sớm, từ đầu tháng 2 đã ăn tết, mình cũng đã ở thế giới này nửa năm. Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn nhớ tới cha mẹ và em trai mình, muốn gặp lại bọn họ. Nhưng y ở thế giới mới này cũng có được gia đình và hạnh phúc thuộc về mình.
"Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi," Y nhẹ giọng nói, "Năm mới vui vẻ, năm mới cũng phải vui vẻ hạnh phúc."
Y cười cười, nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh mở cửa, Yến Thanh Trì xoay người, đã thấy Giang Mặc Thần đẩy cửa đi vào, "Anh bận xong rồi."
"À, vừa vặn em cũng gọi điện thoại xong xong."
"Cho Vệ Lam?" Giang Mặc Thần hỏi.
"Đúng vậy, chúc mừng cậu ấy đoạt giải."
Giang Mặc Thần đến gần y, "Vậy cũng chúc mừng em đoạt giải."
"Em?" Yến Thanh Trì nghi hoặc.
"Giải tân nhân có nhân khí nhất."
Yến Thanh Trì cười cười, "Trước đó anh đã chúc mừng một lần."
"Vừa lúc nói đến, lại chúc mừng em lần nữa, dù sao cũng là giải thưởng đầu tiên của em."
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Cũng không biết khi nào em mới có thể nhận được loại giải thưởng kỹ thuật diễn."
"Sẽ," Giang Mặc Thần nói: "Sẽ được."
"Hy vọng vậy." Yến Thanh Trì thấp giọng nói.
"Em phải tin tưởng bản thân mình."
"Được, em rất tin tưởng bản thân mình." Yến Thanh Trì biết nghe lời phải.
Giang Mặc Thần ôm lấy y, "Nhưng không sao cả, trước ngày đó, anh có thể chia giải thưởng của anh cho em, dù sao cũng là tài sản vợ chồng cùng sở hữu."
Yến Thanh Trì thầm nghĩ đó là tài sản trước khi anh kết hôn, không thuộc về tài sản sau khi kết hôn, nhưng y cũng chỉ nghĩ thôi, vẫn ôn nhu nhẹ nhàng trả lời: "Được thôi nha."
Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn y, hôn hôn.
Chờ đến lúc hoạt động ban đêm kết thúc, Yến Thanh Trì nằm trên giường, nghĩ đã sắp qua năm mới, nghiêm túc quy hoạch kế hoạch năm nay y phải làm gì, nhưng y chẳng thể nghĩ tới, thình lình xảy ra một chuyện thành công đánh vỡ kế hoạch của y, làm một năm này của y, trở nên cực kì không giống người bình thường, thậm chí nhiều hơn chút tư vị nói không nên lời.
——————-
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương