Cố Tuệ mở rương đồ, phát hiện xiêm y mấy ngày trước mình đặt trong đó đã biến mất, tim treo lên thật lâu lúc này mới thả lỏng lại.
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, tai mắt ở trong cung của Thẩm Thường Xuyên vô cùng nhiều, tay cũng dài đến mức có thể duỗi được đến Thừa Càn Cung —— Cố Tuệ sợ hắn tìm không thấy, còn cố ý đặt ở vị trí tương đối dễ tìm.
Một phương thuốc không đủ để hắn tin tưởng, nàng liền cố ý bôi chút máu lên trên ống quần, cái này chắc là sẽ khiến Thẩm Thường Xuyên tin là nàng mang thai giả nhỉ?
Nhưng không biết hắn định khi nào mới tố giác việc này, nếu kéo dài lâu, không khéo mình phải dùng gối đầu để làm bụng giả mất?
Đảo mắt đã đến tết Trùng Dương, trong cung tuy không tiện đăng đàn cầu phúc, nhưng Cảnh thái hậu cũng tự mình chuẩn bị hoa bánh Trùng Dương, rượu Thù Du, rồi mời mọi người cùng đến ngắm hoa cúc —— lão nhân gia bà thích nhất náo nhiệt, thêm năm nay trong cung lại có hỉ con cháu, càng thêm mạnh tay.
Cố Tuệ không thích hoa cúc, nhưng bánh Trùng Dương lại là món mà nàng yêu nhất, nếu có thể, nàng còn muốn nếm thử một ly rượu Thù Du trong truyền thuyết, nghe nói vị rượu này hơi đắng, mới vào miệng rất khó nuốt xuống, nhưng nếu có thể chịu đựng, sẽ cảm thấy rất ngon.
Đương nhiên suy xét đến việc nàng "đang có thai", Cảnh thái hậu chưa chắc cho phép nàng uống.
Nhưng nếu kế hoạch thuận lợi, có lẽ nàng sẽ được ban cho một ly rượu độc đấy.
Ngày đó Cố Tuệ dậy thật sớm, Thẩm Trường Trạch nói là sau khi hạ triều sẽ trực tiếp đến Ninh Thọ Cung, nếu nàng không ngại, thì chờ mấy canh giờ rồi cùng hắn đến đó.
Cố Tuệ đương nhiên đáp không cần, nàng còn ước gì một mình một người đối mặt với thiên quân vạn mã, nếu hoàng đế ở đây, Thẩm Thường Xuyên nhất thời khiếp đảm thì phải làm sao? Trong tình huống chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực như vậy, trăm triệu lần không thể lùi bước nha.
Thẩm Trường Trạch đoán nàng muốn tự mình lấy lòng Cảnh thái hậu, liền cũng không nói gì, một nữ nhân ép dạ cầu toàn* đến mức này, không phải bởi vì hiếu thuận, thì chính là vì tình yêu, mà nàng chắc chắn là người sau rồi.
* tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều theo một cách miễn cưỡng
Đồ ăn sáng là một chén cháo trứng vịt Bắc Thảo kèm thịt nạc nóng hầm hập, vừa để giúp tiêu hóa, thêm ngăn khí lạnh thu đông, mấy ngày nay Ngự Thiện Phòng đưa tới đều là các loại màu cháo, ngày thường Cố Tuệ còn ghét bỏ hương vị quá đạm bạc, nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, mùi tanh của trứng vịt Bắc Thảo nồng đến mức không chịu được, phải nôn vài cái trong ống nhổ, cổ cảm giác ghê tởm kia mới đỡ hơn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, kêu người làm cho nàng một chén cháo trắng.
Tiểu Trúc tự mình dùng muỗng bạc đút đến bên miệng nàng, một mặt lo lắng sốt ruột nói: "Nương nương mấy hôm trước còn chưa bị thế này, gần đây không hiểu sao lại thai nghén rồi? Hay là gọi Thôi đại phu lại đây nhìn một cái đi."
"Thai nghén?" Cố Tuệ nhất thời không lý giải được ý của nàng, có chút cạn lời, thẳng đến khi hiểu rõ ý của Tiểu Trúc, không khỏi âm thầm lắc đầu —— hài tử còn không có, thai cái gì nghén chứ?
Nàng tự cho là do bản thân bị cảm lạnh, cho nên tỳ vị suy yếu, còn chuyện mang thai, vốn dĩ chính là không có khả năng.
Nàng và Thẩm Trường Trạch chỉ làm hoàn chỉnh tổng cộng một lần, xong việc nàng còn kịp thời uống thuốc tránh thai, nếu như vậy vẫn có thể trúng thưởng chắc nàng phải đi mua vé số ngay đấy.
Qua loa dùng cơm sáng xong, Cố Tuệ liền được Tiểu Trúc nâng lên, thướt tha lả lướt đi vào hoa viên Ninh Thọ Cung.
Kỳ thật hoàng đế có ban ngự liễn cho nàng để khỏi phải đi bộ, nhưng trước mặt Cảnh thái hậu, Cố Tuệ cảm thấy bản thân vẫn nên điệu thấp thì hơn —— dù sao muốn khoe khoang, chờ đến khi chân tướng bị vạch trần, cũng chính là thời khắc huy hoàng lớn nhất cuộc đời nàng.
Đám người Chu Thục Phi ở gần đây, bởi vậy đều tới sớm hơn nàng, Cảnh chiêu nghi càng như trùng theo đuôi mà dính ở cạnh người cô mẫu, thật sự không muốn nói chuyện cùng Cố Tuệ, miễn cho thấy bụng nàng liền khó chịu.
Cố Tuệ tiến lên làm lễ, Cảnh thái hậu sợ bị người chỉ sống lưng, không thể không có lệ nói hai câu, "Ngươi là người có thai, hà tất còn đi lại dưới đầu gió? Cho dù không đến, ai gia cũng sẽ không trách tội ngươi."
Cố Tuệ lại cười nói: "Mẫu hậu nói như vậy, nhưng thần thiếp cũng không thể vâng lời ngài được, khó được dịp các phi tần cùng tổ chức thịnh hội, thần thiếp nào có thể không tới xem náo nhiệt chứ? Cũng mong dính được chút phúc khí của nương nương."
Cảnh chiêu nghi quay đầu mắng: "Vua nịnh nọt!"
Lại kéo kéo xiêm y cô mẫu, nói nhỏ: "Ngài đừng bị nàng ta che mắt, ngài đã quên lúc trước nàng ta đã đối xử với ngài như thế nào sao? Ngài muốn xử phạt Bạch thị, thế nhưng nàng nói mang đi liền mang đi, đây không phải nói rõ không để ngài vào mắt?"
Tự cho là diệu kế châm ngòi, nào biết Cảnh thái hậu nghe xong lại không thể thoải mái nổi —— giống như bà trời sinh là mẹ chồng vô năng, tùy ý bị con dâu bài bố.
Càng là như thế, bà càng phải biểu hiện rộng rãi, không thể để người ngoài nhìn ra hiềm khích, liền hiền hoà nhìn Cố Tuệ, "Đứa trẻ ngoan, ngươi đừng chọc ghẹo ai gia, ai gia đã là người nửa mình xuống mồ, đâu ra phúc khí cho ngươi chiêm ngưỡng? Nhưng thật ra ngươi, phải bình an vì hoàng đế sinh một tiểu hoàng tử mới phải."
Cố Tuệ thầm nghĩ quả nhiên gừng càng già càng cay, Cảnh thái hậu này mới nói dăm ba câu, đã thứ nhất lôi kéo thù hận về phía nàng, thứ hai cũng là phủng sát*, giống như nếu nàng sinh ra không phải con trai, sẽ là phụ với hoàng ân.
* Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại = giống kiểu "ghét cho ngọt cho bùi"
Một già một trẻ cười đùa hàn huyên, lời nói lại ẩn chứa sắc bén, khiến đám người Chu Thục Phi xem đến líu lưỡi không thôi, may mắn các nàng không có hài tử, nếu không ngày ngày phải đấu võ mồm, ai mà chịu nổi?
Sự xuất hiện của Thẩm Thường Xuyên đã phá tan phong ba sóng ngầm giữa các nữ nhân, hắn mặc một bộ mãng bào màu tím, mặt như thoa phấn, môi như, mắt đen như mực, thật thật xứng với dáng vẻ phấn khởi.
Tuy rằng không phải thân sinh, Cảnh thái hậu thấy cũng rất vui mừng, "Thì ra ngươi còn biết lại đây, ai gia cho rằng ngươi đã quên rồi!"
Thẩm Thường Xuyên cười nói: "Có quên ai cũng không thể quên mẫu thân, lần trước ngẫu nhiên không khỏe, sau lại không rảnh vào cung bái kiến, hôm nay vừa lúc là tết Trùng Dương, chẳng phải nên vội vàng đến hiếu kính ngài sao?"
Dứt lời liền kêu từ người nâng một bức bình phong bằng ngọc thạch vào, phía trên có khắc thanh thanh tùng bách, ý chúc trường thọ, đặc biệt hiếm có chính là toàn thân trong suốt, hơn nữa mặc dù là một khối ngọc, nhưng chỉ cần đặt ngón trỏ lên trên còn có thể phát ra tiếng gió thổi —— một cái bình phong như vậy, không có nhiều tiền chưa chắc mua được.
Cảnh thái hậu cười đến không khép miệng, "Số ngươi gặp mưu ma chước quỷ* nhiều nhất chỉ vì thích tiêu pha."
*lừa lọc
Thẩm Thường Xuyên cười nói: "Nhi thần ở đất phong tuy rằng bần quẫn, chút bạc này vẫn là có thể trả nổi, lại không biết Cố đại tướng quân quyền cao chức trọng, đã chuẩn bị quà lễ đa dạng gì cho thái hậu?"
Quả nhiên, người này một khi có tự tin, nói chuyện liền sẽ kẹp dao giấu kiếm.
Cố Tuệ nhịn không được đâm hắn một cái, "Bá phụ của bổn cung tuy bên ngoài chinh chiến, lại quân kỷ nghiêm minh, cũng không lấy của dân một phân một hào, danh tiếng gia phụ càng thanh liêm, đương nhiên không ra tay rộng rãi như quận vương, dùng tiền áp người."
Lời này rõ ràng ám chỉ hắn cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, Thẩm Thường Xuyên lập tức biến sắc, "Ngươi!"
Cảnh thái hậu cũng hơi hơi nhíu mày, ngày tốt thì nói chuyện này để làm gì, thật là nhiễu loạn hứng thú của người khác.
Nhưng Cố Tuệ này luôn luôn dầu muối không ăn, Cảnh thái hậu sợ nàng càng nói nhiều càng khùng điên, đến lúc đó không cách nào ngăn lại được, ngược lại oán trách con nuôi không biết nhìn, đang êm đẹp trêu chọc nàng làm cái gì?
Nếu là ngày thường, Thẩm Thường Xuyên cũng sẽ khiêm nhượng, nhưng hôm nay hắn có chuẩn bị mới đến, đương nhiên không muốn chịu cơn giận không đâu này, lập tức nhìn Cảnh thái hậu cười nói: "Khéo thay nhi thần gặp một chuyện kỳ lạ, muốn thỉnh mẫu hậu ngài hỗ trợ kiểm tra."
Cảnh thái hậu nhíu mày, "Ngươi nói xem."
Trong lòng cảm thấy có chút không đúng, tính tình Thẩm Thường Xuyên thường ngày không phải hùng hổ doạ người như vậy, hôm nay sao lại khác thường thế này?
Thẩm Thường Xuyên liếc Cố Tuệ một cái, mỉm cười nói: "Nhi thần mới vừa đi ngang qua Thừa Càn Cung, nhìn thấy một cung nữ ở cạnh vườn hoa làm việc lén lút, vốn tưởng rằng là đang hẹn hò bí mật cùng với tiểu thái giám nào, ai ngờ đến gần nhìn lại, mới phát hiện nàng ta đang trộm chôn một thứ, mẫu hậu biết là cái gì không?"
Ý cười trên mặt Cảnh thái hậu càng thêm phai nhạt, loại xiếc này bà ấy nhìn thấy nhiều không trách, nhưng bà lại muốn xem Thẩm Thường Xuyên muốn làm cái gì, vì thế gật đầu đáp ứng.
Thẩm Thường Xuyên vỗ vỗ tay, tôi tớ phía sau hắn cầm một cái khay gỗ đỏ lên, bên trong rõ ràng là quần áo nữ tử, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu nhàn nhạt.
"Mẫu hậu, nhi thần thật sự khó hiểu, người đã khám ra mang thai, vì sao còn có kinh nguyệt, chuyện này không phải quá kỳ quái hay sao?"
Mắt nhìn về phía Cố Tuệ càng thêm như tắm mình trong gió xuân, "Xem ra thể chất của Quý Phi nương nương thật sự đặc biệt nha."
Cảnh thái hậu cả kinh lùi lại một bước, "Ngươi nói đây là của quý phi sao?"
Phi tần xung quanh ngay tại lúc Thẩm Thường Xuyên lấy kiện áo lót kia ra đã đồng thời che mặt giấu mũi, một bộ dáng không nỡ nhìn thẳng, hiện giờ nghe thế lời kinh động như thế, ngược lại trừng lớn mắt, liều mạng vươn cổ chỉ để cẩn thận nhìn một cái —— tết Trùng Dương năm nay không khỏi quá náo nhiệt rồi nhỉ?
Thẩm Thường Xuyên nắm chắc thắng lợi, cũng không muốn giấu giếm nữa, "Mẫu hậu nếu không tin, chỉ cần điều cung nhân kia tới thẩm vấn, xem có phải đồ vật trong tẩm điện quý phi hay không."
Cảnh thái hậu nổi giận nhìn về phía đối diện, "Quý phi, ngươi nói sao đây?"
Ai ngờ chờ đến lúc này, Cố Tuệ đang muốn thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội, đột nhiên một bóng dáng váy áo màu xanh nhạt nhảy ra bên cạnh, quỳ rạp xuống đất nói: "Khởi bẩm thái hậu, đó là đồ vật của thần thiếp vô ý để lại ở Thừa Càn Cung, không có liên quan gì tới Quý Phi nương nương đâu."
Cố Tuệ:......!Có cần tranh đua như vậy không?
Thẩm Thường Xuyên vừa tức vừa gấp, không thể ngờ được người cản trở kế hoạch của hắn sẽ là vị cô nương này, "Nói hươu nói vượn, rõ ràng ngày đó không phải là quý thủy của ngươi, vì sao phải giúp quý phi giấu giếm?"
Cảnh thái hậu nhạy bén bắt lấy trọng điểm, "Sao ngươi lại biết kỳ nguyệt sự của Bạch tài tử?"
Thẩm Thường Xuyên:......!
Nhưng cho dù có vò đầu bứt tai nghĩ thế nào cũng không biết đáp làm sao, cũng may Bạch Thanh Thanh đã nói trước, "Vương gia nói vậy là hiểu lầm rồi chăng? Kinh nguyệt của thiếp vốn gần với Quý Phi nương nương, nếu không tin, chỉ cần tới Kính Sự Phòng kiểm tra là được."
Kính Sự Phòng quả thật có ghi lại kỳ nguyệt sự của mỗi vị phi tần, vì để dễ tính ngày có thai, tránh cho chuyện giả dựng hoặc "vượt tường" phát sinh.
Cố Tuệ hơi hơi híp mắt, nàng thế nhưng xem nhẹ chuyện này, quả thật, Bạch Thanh Thanh và nàng ở chung lâu ngày, nguyệt sự rất gần nhau —— giống như trong ký túc xá đại học có một hội tổ ong mà đại di mụ cùng tới một ngày, thật là vô cùng thần kỳ.
Cũng may Thẩm Thường Xuyên cũng không phải người dễ bị lừa như vậy, cứ việc Bạch Thanh Thanh chủ động ôm chuyện huyết y về mình, nhưng, giấu được nhất thời chứ không thể gạt được một đời, Thẩm Thường Xuyên lạnh lùng nói: "Có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng vì để ổn thỏa, mẫu hậu, nhi thần cảm thấy vẫn nên thỉnh thái y bắt mạch thêm một lần để xác nhận đi."
Đây là nói rõ không tin quý phi có mang long chủng.
Bởi vì hôm nay hắn đến để gây chuyện, lòng hiếu tâm của hắn đối với Cảnh thái hậu cũng suy giảm trầm trọng, Cảnh thái hậu vốn dĩ có chút không vui, nhưng nghĩ lại, chuyện con vua cẩn thận chút cũng hẳn là, thừa dịp mọi người đều ở đây, nhưng vì không muốn bị nghĩ là mang danh mẹ chồng mà làm khó dễ, vì thế liền quay đầu nhìn Cố Tuệ, "Quý phi, ý của ngươi thế nào?"
Cố Tuệ đang muốn dũng cảm tiếp án, chợt nghe giọng nói cao vút lảnh lót của Phúc Lộc vang lên, "Bệ hạ giá lâm."
Trách không được đều nói giọng của người béo dễ nghe, lượng hơi này của hắn chắc có thể tham gia đoàn dân ca luôn rồi đấy.
Sắc mặt Thẩm Thường Xuyên hơi trắng bệch, vốn dĩ nghĩ chờ tra ra manh mối chân tướng mới đến thông báo cho hoàng đế, bản thân cũng dễ phủi sạch hiềm nghi, nào biết nhanh như vậy hoàng đế đã nghe tin chạy đến.
.
Đam Mỹ Hay
Thẩm Trường Trạch nhìn một màn quỷ dị trước mặt, đệ đệ và ái phi của mình đều giống như đang chột dạ, mày không ngăn được nhăn lại: Hắn đây là vô cớ có thêm một cái nón xanh sao?.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
110 chương
9 chương
11 chương
12 chương
750 chương
30 chương
50 chương