Cuối cùng Tiểu Tiền vẫn tạo Weibo giúp Sở Thành, anh lên follow Quý Khinh Chu rồi share trailer của [Một Bức Thư Tình].
Sau đó bảo Quý Khinh Chu đăng Weibo về anh để tương tác lại.
Yêu cầu này của anh nằm sẵn trong dự liệu của Quý Khinh Chu, cậu mở album ra chọn một tấm ảnh Tiểu Tiền chụp cậu và Sở Thành lúc đang đối diễn, viết caption rồi đăng lên: Hậu trường #Một_Bức_Thư_Tình with Sở Thành.
Sở thành lập tức share lại rồi đăng một tấm ảnh khác trả lời: Another hậu trường.
Fans Quý Khinh Chu lần theo Weibo lưu lại hình, vào comment: Cảm ơn anh đẹp trai nha.
Sở Thành nhìn comment nhảy liên hồi dưới bài trả lời của mình, thử search siêu thoại về CP của hai người trên thanh tìm kiếm, nhưng màn hình điện thoại vẫn hiển thị: Rất tiếc, không có kết quả tương quan.
Sở Thành:...!Làm việc không hiệu quả gì hết, 10 phút rồi mà vẫn chưa có ai lập siêu thoại CP cho bọn họ!
Sở Thành quay đầu nhìn Tiểu Tiền, "Qua đây, giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Mời Sở thiếu nói."
Sở Thành chỉ vào siêu thoại CP #Liên Chu đứng đầu bảng xếp hạng siêu thoại CP của Quý Khinh Chu, "Tôi cũng muốn có một cái như này."
Tiểu Tiền:...!
Tiểu Tiền thấy mình nên nằm dưới gầm xe chứ không nên ngồi đây, ở lại chi rồi phải chịu cảnh bị thức ăn cho chó đập bốp bốp lên mặt như giờ.
"Với lại thứ hạng phải cao hơn cái này."
Tiểu Tiền:...!Yêu cầu của ngài viển vông thực sự luôn á!
"Sở thiếu, để em mở siêu thoại giúp anh trước đã, mấy cái khác chúng ta tính sau đi."
"Cậu không làm được à?" Sở Thành hỏi thẳng.
"Không phải làm được hay không mà quan trọng là nhìn nó pha kè lắm!" Tiểu Tiền sa mạc lời, "Giờ anh đang flop còn anh Liên là lưu lượng đỉnh cấp, anh muốn CP của anh với anh Quý vượt lên cp của ảnh với anh Quý là chuyện không thể nào."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Tiểu Tiền nói rất đúng."
Sở Thành liếc cậu, "Em bên phe ai đấy?"
"Bên phe anh mà." Quý Khinh Chu lắc lắc điện thoại của mình, màn hình hiển thị cậu dùng nick phụ comment dưới post của Sở Thành, gì mà "Anh ưi anh đẹp trai quá đi àaaa, hôm nay lại phải rung động vì anh nữa rùi", lại còn "Tiến lên anh ưiii, muốn để cả thế giới biết anh là tốt nhất luôn á."
Sở Thành: "Trên này thì anh ơi anh à, bình thường sao không thấy em gọi vậy đi."
Quý Khinh Chu nghe thế, ngoan ngoãn làm theo, "Giờ tôi gọi nè, anh ưi."
Cậu gọi xong còn không quên nịnh Sở Thành, "Anh ơi anh cố lên nha, anh là ngôi sao sáng nhất thế giới luôn á."
Sở Thành bị cậu đâm cho một nhát thẳng vào tim, "Thôi, em tắt đài đi."
Đm, ngọt vl ai chịu cho nổi!
Quý Khinh Chu cười hì hì nhìn anh.
Tiểu Tiền:...!
Tiểu Tiền rơi vào trầm tư.
Cuối cùng Sở Thành cũng từ bỏ ý định không thực tế khiến CP #Thành Chu vượt qua CP #Liên Chu, chỉ yêu cầu Tiểu Tiền, "Cậu nhớ vào siêu thoại đăng bài mỗi ngày đấy, cho tăng hạng nhanh nhanh chút, đã thấp hơn #Liên Chu rồi sao lại còn thấp hơn #Vết Tích nữa, này là gì đây, #Cá Chép? Sao có cả CP với Dư An Nghi nữa vậy? Giới mấy cậu làm sao đấy, từng tương tác là có fans CP à?"
"Không tương tác cũng có luôn." Tiểu Tiền đáp, "Fans mà, mấy chuyện này bình thường thôi, thích ai là muốn ship sao ship vậy á."
"Thế à?" Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, "Thế em ship CP nào?"
Câu này vừa nhìn là biết câu cho điểm, Quý Khinh Chu trả lời vô cùng chính xác, "Tất nhiên tôi ship Thành Chu rồi, anh là thần tượng của tôi cơ mà."
"Biết nói chuyện đấy." Sở Thành hài lòng.
Quý Khinh Chu lập tức vỗ ngực nói tiếp, "Lời thật lòng đó."
Sở Thành nhìn cậu cười, không nói gì.
°
Xế chiều hôm đó, [Chá Cô Thiên] chính thức khởi quay.
[Chá Cô Thiên] kể về một thiếu niên thiên tài có xuất thân gia thế - Thẩm Kiều, trong một lần tỉ thí cậu ta trúng phải gian kế bị phế bỏ tu vi sau đó gia đình còn bị giết hại tàn nhẫn, Thẩm Kiều đã thoát nạn nhờ vào sự tài trí của bản thân, thề rằng phải báo thù, cậu cố gắng tu luyện để trở nên mạnh hơn, trong lúc điều tra về lý do gia tộc bị diệt môn thì phát hiện một bí mật động trời.
Hầu hết các xung đột trong bộ phim này đều xảy ra trên người Thẩm Kiều, vì vậy cảnh quay của Quý Khinh Chu dày đặc hơn so với những người khác, cậu luôn làm việc rất nghiêm túc, nhiều lúc bận quá nên không có thời gian nói chuyện với Sở Thành.
Đôi khi Sở Thành sẽ cố ý trêu cậu, nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận việc của mình.
Dương Phàm thấy bọn họ thân mật như vậy, hỏi Sở Thành có quan hệ gì với Quý Khinh Chu.
Sở Thành trả lời là anh em họ hàng xa như lần trước nói với Khương Nam.
Trong khoảng thời gian này, Sở Thành đã hỏi rõ về việc của Ứng Niên.
Anh không có hứng thú với Ứng Niên, nhưng Ứng Niên lại tìm tới chỗ Quý Khinh Chu, còn một lòng muốn vào Tây Ngu.
Bất kể là Quý Khinh Chu hay Tây Ngu thì đều có quan hệ mật thiết với anh, Quý Khinh Chu ngại hỏi cậu ta lý do, Sở Thành không thèm hỏi cho người đi điều tra luôn.
Không điều tra thì không biết, sau khi điều tra xong Sở Thành mới hiểu, bảo sao Ứng Niên lại nói đã từng gặp anh trước đây.
Cậu ta đúng là có cơ hội gặp được anh, dù gì cậu ta cũng là người của Đường Dục, tuy rằng Đường Dục không cùng cấp bậc với anh, nhưng cả hai đều xuất thân từ gia đình giàu có nên cũng quen biết nhau.
Có điều bởi vì thân phận của Đường Dục, khi hai người họ yêu nhau tự nhiên mọi chuyện đều tốt đẹp, còn một khi đã hết yêu thì không phải Ứng Niên muốn chia tay là chia tay được.
Ứng Niên hoàn toàn không có cơ hội để đấu với Đường Dục, công ty cậu ta ký là do Đường Dục liên hệ giúp, người đại diện và ông chủ của cậu ta đều hướng về Đường Dục.
Tất nhiên cậu ta có thể rời khỏi công ty này chuyển qua công ty khác, nhưng với thân phận của Đường Dục, một khi gã đã muốn can thiệp vào sự phát triển của Ứng Niên thì tất cả mọi người đều sẽ cho gã mặt mũi, làm theo ý gã, ngoại trừ —— Tây Ngu.
Lãnh đạo hiện tại của Tây Ngu là Sở Tín, Sở Tín khác với Sở Thành, Sở Thành dễ tính hơn còn Sở Tín thì lạnh nhạt hơn, Sở Tín chỉ hoà nhã với người nhà và bạn bè.
Anh sẽ không vì Đường Dục mà đi chèn ép nghệ sĩ công ty, cũng không cần phải nể mặt Đường Dục làm gì, Đường Dục cũng không dám tự phụ trước mặt anh.
Bởi vậy, đối với Ứng Niên, Tây Ngu thực sự là lựa chọn tốt nhất cho cậu ta và cũng là sự lựa chọn duy nhất.
Về phần tại sao lại nói chuyện này thông qua Quý Khinh Chu, Sở Thành nghĩ có lẽ do cậu ta muốn nhờ vào quan hệ của Chu Thành Phong.
Chỉ cần Đường Dục còn ở đó, ngay cả khi tin tức muốn chấm dứt hợp đồng với công ty được tung ra, người đại diện của Tây Ngu cũng sẽ tự động bỏ qua cậu ta vì sợ gặp rắc rối từ phía Đường Dục.
Bởi vậy Ứng Niên mới thông qua Quý Khinh Chu, đưa ra ý định muốn ký hợp đồng với Tây Ngu cho Chu Thành Phong biết, hy vọng Chu Thành Phong có thể thông báo tin tức cho những người đại diện khác, để cậu ta được một người đại diện nào đó coi trọng.
Đây thực ra cũng không phải là chuyện phiền phức gì, thậm chí xét theo tình hình hiện tại của Ứng Niên, việc chấm dứt hợp đồng và ký với công ty mới là một vấn đề rất đơn giản, nhưng vì vướng phải một kẻ có tiền có thế như Đường Dục ở giữa, nên mới rắc rối như vầy.
Sở Thành thở dài, thật ra anh cũng không hiểu tại sao cuối cùng mọi chuyện lại đi đến bước này.
Ban đầu Đường Dục và Ứng Niên có vẻ cũng yêu nhau chân thành, về sau Đường Dục lại lừa dối cậu ta đi ngoại tình không ít lần, theo lý thì hẳn là gã đã không còn thích Ứng Niên nữa, nhưng khi Ứng Niên muốn chia tay thì gã lại sống chết không chịu, anh không hiểu nổi một cuộc tình đang tốt đẹp sao lại kết thúc theo cách như thế này.
Từ nhỏ anh đã nhận được vô số lời tỏ tình từ các cô gái, đôi khi cũng có một vài cậu trai mạnh dạn bày tỏ với anh, nhưng Sở Thành đều không đồng ý.
Anh nhìn đối phương, nội tâm không hề gợn sóng.
Sở Thành vẫn cảm thấy tình yêu là một môn học mà anh chẳng thể nào hiểu được —— bởi vì anh hoàn toàn không có sự khát khao đối với tình yêu.
Thời điểm niên thiếu khinh cuồng nhất, Thiệu Vĩnh theo đuổi hoa khôi của trường, Tần Học thích thầm đàn em khoá dưới, ngay cả Diêu Tu Viễn cũng la hét mình muốn được yêu, chỉ có anh và Dư An Minh như hai cây cột sắt không biết nở hoa.
Sau khi tốt nghiệp, cảm giác muốn được yêu đương cũng ngày càng phai nhạt.
Anh đã từng nghĩ, nếu như anh thích một người vậy người kia sẽ như thế nào, chắc là ngoại hình sẽ rất đẹp, còn rất thông minh, văn võ song toàn, không quá lập dị cũng không dính người, bình thường ai bận việc người nấy, hết bận có thể trò chuyện với nhau về vài thứ mà hai người hứng thú.
Vậy cũng rất tốt.
Nhưng anh chưa bao giờ gặp được người như vậy.
Sở Thành thở dài, anh nghĩ nếu như anh có người mà mình thích, nếu đến một ngày giữa bọn họ đã không còn tình cảm, anh chắc chắn sẽ không dùng quyền thế của mình để chèn ép đối phương, anh sẽ để đối phương giữ được thể diện mà rời đi, hảo tụ hảo tán.
Đột nhiên Sở Thành nhớ đến Quý Khinh Chu, anh nhìn thời gian trên lịch, đã gần tới tháng 5, cuộc giao dịch của bọn họ bắt đầu từ tháng 9 năm ngoái, tức là còn khoảng 3 tháng nữa cuộc giao dịch này sẽ kết thúc, đã sắp tới lúc Quý Khinh Chu phải rời xa anh rồi.
Anh nghiêm túc nghĩ về 9 tháng qua, phải thừa nhận rằng, ngoại trừ lúc ban đầu Quý Khinh Chu tìm chỗ chết sau lưng anh thì thời gian còn lại bọn họ đều rất hòa hợp.
Quý Khinh Chu thực sự rất tốt tính, cậu là một người vừa ân cần vừa dịu dàng, tuy có chút dính người lại còn hay bị cảm động.
Tính cách cậu như vậy rất dễ chịu thiệt thòi, cũng chẳng biết sau này sẽ gặp phải hạng người gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Sở Thành vẫn mong cậu có thể gặp được người biết trân trọng cậu.
Anh nhìn ngày tháng trên lịch, quyết định tặng cho Quý Khinh Chu một món quà, khi đến bên cạnh anh, cậu trong sạch thuần khiết như một miếng ngọc thô chưa được mài dũa, hiện tại cậu sắp phải đi, Sở Thành hy vọng cậu vẫn trong sạch như trước, không nhiễm một hạt bụi, giữ được thể diện mà rời đi.
Cuộc đời cậu không có một vết nhơ nào, dù cho bọn họ từng ở bên nhau 1 năm nhưng cậu vẫn sẽ trong sạch như trước, có thể vui vẻ ôm lấy tình yêu của mình khi nó đến như bao người mà không chút mặc cảm.
Đây là những gì Quý Khinh Chu nên có.
Sở Thành không kể lại việc của Ứng Niên cho Quý Khinh Chu nghe, sợ sau khi cậu biết sẽ nảy sinh cảm giác đồng tình với Ứng Niên, trong lúc ở chung sẽ vô tình lộ ra.
Chuyện này vốn không liên quan đến Quý Khinh Chu, nếu cậu cần biết Ứng Niên sẽ chủ động nói với cậu.
Ứng Niên không nói, chứng minh chuyện này Quý Khinh Chu không cần phải biết.
Còn anh chẳng qua do thấy biểu hiện của Ứng Niên quá kiên trì, lo Ứng Niên muốn vào Tây Ngu vì có mục đích riêng, nên mới tìm người điều tra, không có gì hơn.
°
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Hai người Ứng Niên và Đường Dục này, đến cuối cùng đều không còn chút thể diện nào, nhưng Chu Chu của tôi có thể diện mà đến sau này cũng phải có thể diện mà đi, không thể để lại dù chỉ một chút vết nhơ, nên vụ lái xe coi như bỏ vậy.
Chu Chu:???? Papa anh tỉnh lại đi!!! Anh điên rồi ư?!!! Anh còn nhớ mục đích ban đầu của anh là gì không? Anh là kim chủ papa của em, không phải papa ruột em đâu!
Hôm nay Chu Chu vẫn không hiểu gì.
.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
14 chương
85 chương
23 chương
253 chương