Sở Thành nhìn cậu, khẽ cười nói: "Cậu sao lại là Mã Văn Tài được, tôi là Mã Văn Tài mới phải." Quý Khinh Chu bất đắc dĩ, cười khan nhìn anh: "Đều là Văn Tài cả, cần gì làm khó nhau." "Chắc là do xuân sắc mãn viên quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai." Sở Thành trả lời. *Hồng hạnh xuất tường aka ngoại tình Quý hồng hạnh:... Quý Khinh Chu quay đầu nhìn về phía Phương Diệu Tuyên, vô lực nói: "Tôi không cần anh giúp tôi trả tiền, Sở Thành cũng không ép tôi, là tôi tự nguyện. Cho nên về sau anh đừng tới tìm tôi nữa được không?" Phương Diệu Tuyên nhìn cậu rồi lại nhìn Sở Thành, luôn cảm thấy Quý Khinh Chu có nỗi khổ riêng, nếu không thì sao đột nhiên lại bỏ hắn chuyển qua ôm ấp với Sở Thành chứ, "Tiểu Chu, rốt cuộc em có nỗi khổ gì? Nói anh biết, anh có thể giúp em." "Tôi không có nỗi khổ gì cả," Quý Khinh Chu thấy mình kiên nhẫn vl, "Ngược lại là anh đấy, sao cứ bám lấy tôi không buông vậy?" Phương Diệu Tuyên nghẹn một chút, hắn đương nhiên không thể nói là bởi vì Quý Khinh Chu quá giống La Dư Tân, không nhịn được muốn đem Quý Khinh Chu làm thế thân, chỉ có thể nói, "Vì anh thích em." "Nhưng tôi không thích anh." "Lúc đầu em..." "Là vì anh nổi tiếng, tôi là diễn viên cũng muốn được nổi tiếng nên xem anh như thần tượng, anh biết mà truy tinh đó, trèo tường là chuyện bình thường, tôi trèo tường cho nên tôi thoát fan anh rồi." Phương Diệu Tuyên: "... Em trèo qua người nào?" Quý Khinh Chu kéo Sở Thành qua, "Anh ấy." "Hắn không phải diễn viên cũng không phải thần tượng!" Phương Diệu Tuyên cả giận nói, "Tiểu Chu em muốn gạt anh tốt xấu gì cũng nên tìm cớ hợp lý hơn đi." "Anh không hiểu, anh ấy trong lòng tôi chính là thần tượng" Sở Thành nhíu mày. Quý Khinh Chu nói năng hùng hồn, "Tuổi trẻ tài cao, tự chủ gây dựng sự nghiệp, chấn hưng sản nghiệp hiện đại văn hóa, lại còn đẹp trai, không đáng để tôi thành fan hâm mộ à?" Phương Diệu Tuyên: "... Trước kia em không nói vậy." Đúng, lúc trước cậu không cho là vậy, Sở Thành thầm nói. Quý Khinh Chu thở dài, "Đó là do tôi ngạo kiều mới nói lời không thật lòng, dù sao đều là người cùng lứa, làm người chênh lệch lớn như vậy, tôi tự ti." Phương Diệu Tuyên:... Sở Thành:... Quý Khinh Chu, "Nhưng Lỗ Tấn tiên sinh từng nói, dám đối mặt với hiện thực mới là dũng sĩ chân chính, cho nên bây giờ tôi đã dám dũng cảm đối diện với hiện thực. Tôi cảm thấy thân làm thần tượng, nên mang trên người năng lượng tích cực hướng lên phía trước, cho nên tôi thoát fan anh, quyết định chuyển qua làm fan Sở Thành, học tập anh ấy, nỗ lực chăm chỉ tiến lên, tích cực tiến thủ, phấn đấu thật tốt cho sự nghiệp của chính mình." Phương Diệu Tuyên:... Sở Thành:... "Nên anh đừng tới tìm tôi nữa, anh biết đó thoát fan rồi khó về lại lắm, nếu như chịu kích thích có khi từ fan biến thành anti luôn đó!" Phương Diệu Tuyên:... Quý Khinh Chu thấy hắn không nói được nữa, quay người lôi kéo Sở Thành rời đi. Mãi cho đến khi đi tới cửa phòng bệnh của mẹ Quý, Quý Khinh Chu mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, nhưng còn chưa kịp đụng tới chốt cửa, liền bị Sở Thành kéo đến một góc cầu thang. "Anh làm gì?" Quý Khinh Chu hỏi hắn. "Không làm gì, giải quyết một vấn đề giữa chúng ta." "Giữa chúng ta không phải rất tốt sao?" Quý Khinh Chu cười khan nói, "Ở chung hòa hợp." "Phải vậy không?" Quý Khinh Chu giả ngơ gật đầu, "Đương nhiên." "Cho nên cậu thừa dịp tôi đi mua bữa sáng cho cậu, cùng tình cũ tâm sự ở bệnh viện?" "Oan uổng a!" Quý Khinh Chu lôi kéo tay áo của hắn, "Là anh ta đột nhiên xuất hiện, tôi lạnh lùng vô tình tàn khốc làm cho anh ta rời đi." "Trùng hợp như vậy?" "Là trùng hợp như vậy đó, tôi cũng không muốn, anh thấy tôi gặp anh ta có vui vẻ gì đâu?" Đúng là không có. Sở Thành có chút không rõ, "Cậu nếu không muốn ngủ với tôi, sao không để hắn giúp cậu trả tiền lại?" "Tôi với anh ta không quen không biết, nếu để anh ta giúp tôi trả tiền cũng chỉ là đem chủ nợ từ anh biến thành anh ta, khác nhau chỗ nào." "Đương nhiên là có, hai người trước kia ở chung hoà hợp hơn so với chúng ta bây giờ.." "Đó là giả!" Quý Khinh Chu nghĩa chính ngôn từ nói, "Đều là giả." "Có ý gì?" Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi hỏi anh, anh sở dĩ đồng ý giúp tôi ra tiền là bởi vì muốn ngủ tôi đúng không?" "Đúng vậy." Sở Thành thẳng thắn nói. "Vậy anh cảm thấy, người như anh ta, theo đuổi tôi như thế là tại sao chứ? Là vì thích tôi sao? Tôi có gì khác với người ta đâu? Hơn nữa tôi có quen anh ta bao lâu đâu, nhiệt tình theo đuổi tôi, còn muốn giúp tôi trả nợ?" Sở Thành minh bạch, "Cậu cảm thấy hắn cũng có mục đích, có lòng bất chính với cậu." "Tôi không biết." Quý Khinh Chu nửa thật nửa giả trả lời, "Thế nhưng tôi cảm thấy nhất định là có nguyên nhân gì đó, chỉ là hắn không cho tôi biết, vậy so ra, tốt xấu gì tôi cũng biết anh muốn gì, tôi có thể trả nổi, còn hắn có khi tôi trả không nổi." Sở Thành nở cười một tiếng, "Cậu trả nổi?" Anh nhìn Quý Khinh Chu, "Cậu trả nổi, mà tôi muốn cậu còn sống chết không trả cho đây." Quý Khinh Chu không nghĩ tới hắn sẽ tiếp một câu như thế, cười cười mang tính trấn an, mềm giọng nói: "Sớm muộn cũng sẽ trả anh, thật mà." Sở Thành lười cùng cậu tính toán, tiếp tục hỏi, "Vậy lúc cậu giấu tôi thông đồng với hắn sao không nghĩ tới những chuyện này?" "Sao gọi là thông đồng được," Quý Khinh Chu không muốn bởi vì việc làm của nguyên chủ khiến Sở Thành đối với cậu có gì bất mãn, giải thích, "Chỉ là khi đó thấy con người anh ta cũng được mà thôi. Dù sao thì khi đó áp lực trong lòng tôi lớn, lại bị vầng sáng minh tinh của anh ta làm mờ mắt, trí thông minh logout, cho nên cảm thấy anh ta cũng không tệ. Hiện tại không giống, hiện tại lý trí của tôi online, càng nghĩ càng thấy không đúng, cho nên tôi vẫn là cách xa anh ta chút." Sở Thành miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, "Hy vọng câụ nhớ kỹ lời cậu nói bây giờ." "Yên tâm đi, anh thấy thái độ vừa rồi của tôi rồi đó, anh giờ là thần tượng của tôi nha." Sở Thành cười lạnh một tiếng, "Thần tượng của cậu cũng quá không đáng giá, không chỉ có nguy cơ trèo tường còn chuyển từ fan thành anti." "Anh không giống," Quý Khinh Chu làm hắn vui lòng, "Anh tốt như vậy, anh chỉ cần sủng fan nhiều chút, vĩnh viễn không có khả năng trèo tường thoát fan." "Cậu đang ám chỉ tôi đối tốt với cậu chút đi à?" Quý Khinh Chu kéo khoảng cách hai ngón tay ra một xíu, "Nhiều cỡ này được rồi." Sở Thành khẽ mỉm cười, sau đó mạnh mẽ gõ đầu cậu một chút, "Nghĩ đẹp đấy, cậu không hiểu thần tượng của cậu, cho tôi là Phương Diệu Tuyên thiết lập tính cách sủng fan à, tôi là thiết lập lãnh diễm cao quý." Quý Khinh Chu nhìn anh từ trên xuống dưới, cảm thấy bốn chữ lãnh diễm cao quý, anh đại khái phù hợp chữ cao. "Ánh mắt gì đấy?" Sở Thành bất mãn nói. Quý Khinh Chu lắc đầu, "Không có, chúng ta trở về thôi, mẹ tôi chắc tỉnh rồi, đi thôi, về nào." Sở Thành nhắc nhở cậu, "Ít tiếp xúc với Phương Diệu Tuyên đi, cậu có ý thức nguy cơ thì cách hắn xa chút." "Nếu anh ta cứ bám lên thì sao?" "Vậy cậu đánh hắn ta một trận, để hắn hết hy vọng." Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ, thành thực nói: "Tôi thấy tôi đánh không lại hắn đâu." Sở Thành khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu, "Vậy gọi cho tôi, tôi đánh giúp cậu." Quý Khinh Chu hứng thú nói, "Vậy anh ra tay tàn nhẫn một chút! Loại đánh chết được ấy!" Sở Thành: "... Cậu cũng không phải là từ fan biến thành anti bình thường đi." "Phương Diệu Tuyên xứng đáng." "Là vì hắn có thể là đối với cậu có mục đích không thể cho ai biết?" Sở Thành lắc lắc đầu, "Tôi hiện tại cảm thấy, làm thần tượng của cậu là một chuyện nguy hiểm." "Yên tâm đi, " Quý Khinh Chu an ủi hắn, "Đều đã nói, anh sủng fan một chút, tôi sẽ vĩnh viễn support anh." "Không cần, cậu cũng không đánh lại được tôi." Sở Thành nhìn cậu, rất tự tin nói, "Coi như cậu thuê người, khẳng định cũng không đánh lại được tôi." Quý Khinh Chu không tự chủ phùng má, Sở Thành chọt chọt má cậu, tâm tình rất tốt đi về phía trước. Lúc họ tiến vào phòng bệnh, Uông Phương đã tỉnh rồi, bà lần đầu nhìn thấy Sở Thành, hỏi, "Tiểu Chu, vị này là...?"