Sở Thành hôn Quý Khinh Chu một lúc sau khi Tiểu Tiền rời đi, ngồi xuống cạnh cậu, nhìn cậu dọn đồ trên bàn đi.
"Gì mà không cho tôi xem thế."
"Mật khẩu tài khoản Weibo hậu viên hội của anh với tài khoản tiếp ứng cho anh, anh xem cũng không để làm gì."
"Cậu cũng ra dáng ghê." Sở Thành nhìn cậu.
"Chứ sao, yên tâm đi oppa, những gì người khác có, anh sẽ có, những gì người khác không có, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để anh có."
"Cậu nên lo cho mình đi, tôi chỉ vào đây chơi thôi, còn cậu tương lai phát triển trong giới này đấy."
"Yên tâm, tôi tự có chừng mực."
Sở Thành nghe câu nói quen thuộc này, cảm thấy mình có thể hiểu được tâm tình của Sở Tín hai ngày trước rồi.
"Quay lại vấn đề chính, tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?" Quý Khinh Chu hiếu kỳ.
Sở Thành cười cười, "Cậu muốn biết tại sao Phương Diệu Tuyên lại đối xử khác biệt với cậu, thậm chí còn bám riết lấy cậu không buông không?"
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, đương nhiên cậu biết nhưng Sở Thành hỏi câu này ý là, "Anh biết?"
"Nếu lời An Nghi nói không sai."
"An Nghi lại nói gì với anh rồi?"
"Em ấy nói có khả năng Phương Diệu Tuyên thích cậu không phải xuất phát từ thật lòng, mà là hắn thích La Dư Tân coi cậu là thế thân cho La Dư Tân nên mới bám lấy cậu.
Không phải lúc trước tôi có nói rồi sao, cậu nhìn hơi giống tên La Dư Tân kia."
Quý Khinh Chu gật đầu, thầm nghĩ Dư An Nghi cũng giỏi ghê, vậy mà cũng nhìn ra được còn nói cho Sở Thành biết nữa.
Sở Thành thấy cậu chỉ gật đầu không nói lời nào, cho là cậu biết mình bị người ta xem là thế thân nên khó chịu, anh suy nghĩ một chút, cũng phải, lúc đó Quý Khinh Chu còn chịu vì Phương Diệu Tuyên giải ước với anh, kết quả quay đầu lại mới phát hiện Phương Diệu Tuyên căn bản không phải thích cậu ấy, chỉ xem cậu ấy như trò tiêu khiển, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Anh vỗ vai Quý Khinh Chu, "Vậy mới nói, biết người biết mặt không biết lòng, cậu thấy đấy, mặc dù tôi nói chuyện thẳng thắn, nói mình coi trọng cậu muốn lên giường với cậu có hơi khó nghe nhưng tôi không lừa cậu, đâu như tên Phương Diệu Tuyên mặt người dạ thú, còn chơi trò thế thân, thực sự coi bản thân mình là ông lớn cơ đấy."
"Đúng, tên rác rưởi." Quý Khinh Chu mắng.
"Có điều cậu cũng rất thông minh, tuy lúc trước có hơi khờ một tí, làm ra chuyện không được hay nhưng cậu tỉnh ngộ sớm nhạy cảm phát hiện sự dị thường của hắn, dừng lại kịp thời nên cũng ổn, không giờ cậu ở cùng hắn ta thì toang." Sở Thành nói xong cũng muốn nhìn thử cảnh đấy, anh cảm thấy dựa theo tính cách của anh chắc là sẽ đi gặp Quý Khinh Chu hỏi cậu thích không? Đây chính là true love cậu liều mạng chọn đấy, vui không, hahahaha.
Có điều anh nhìn người trước mặt mình, cũng không có nói lời tự đáy lòng ra, chỉ nói, "Trên đời nào có nhiều chuyện tốt đến vậy, phần lớn đều là có mưu đồ cả, có tình yêu sét đánh không? Có, nhưng cậu làm sao biết được vừa hay tình cờ là cậu đây."
Là đạo lý này, Quý Khinh Chu khẳng định nói.
"Nên ấy," Sở Thành kết luận, "Vẫn là theo tôi thì tốt hơn."
Quý Khinh Chu quay đầu nhìn anh, Sở Thành hỏi cậu, "Tôi nói không đúng à? Cậu tìm được kim chủ nào tốt hơn tôi không?"
Quý Khinh Chu nở nụ cười, "Anh nói đúng, đúng là ở cùng anh tốt hơn."
"Biết vậy là được rồi." Sở Thành khoanh tay tựa vào ghế salông, "Giờ cậu biết mục đích thực sự Phương Diệu Tuyên tiếp cận cậu rồi đấy, sau này cách xa hắn chút, để hắn tỉnh ra đừng có bám lấy cậu chơi trò thế thân nữa."
Quý Khinh Chu thở dài, bất đắc dĩ nói, "Chẳng phải tôi đã sớm phân giới hạn với hắn rồi sao, trốn hắn mãi đấy còn gì?"
"Vậy cậu tiếp tục bảo trì."
"Yên tâm đi," Quý Khinh Chu nhìn anh, "Anh đối xử tốt với tôi như thế, tôi đi đâu tìm kim chủ papa tốt hơn anh đây, tôi cũng đâu ngốc."
Cậu suy nghĩ một chút, hiện tại Sở Thành đã biết Phương Diệu Tuyên chỉ xem cậu là thế thân, vậy cũng tốt, ngày sau nếu Phương Diệu Tuyên lại giở quẻ thì có thể trực tiếp nói thẳng là Phương Diệu Tuyên thích La Dư Tân nhưng không có được mới tìm tới mình, không bị Sở Thành hiểu lầm là cậu vẫn còn dư tình với Phương Diệu Tuyên nữa.
"Được," cậu vỗ vỗ cánh tay Sở Thành, "Việc Phương Diệu Tuyên cứ như vậy đi, đừng nói tới tên khốn đấy nữa, kịch bản của anh đâu? Tôi đối diễn cảnh của anh tối nay."
Sở Thành nhìn cậu bình tĩnh như thế, cứ cảm thấy hơi sai sai, "Hình như cậu không bị sốc hay khó chịu gì cả?"
Lúc này Quý Khinh Chu mới sực nhớ, phản ứng của cậu không giống người biết mình bị người mình từng thích lừa gạt tình cảm, chỉ coi là thế thân.
Bất cẩn rồi, Quý Khinh Chu thầm nói, cậu nhìn Sở Thành, vớt vát nói, "Lúc trước tôi nói với anh rồi còn gì, tôi chuyển từ fan thành anti lâu rồi nên với tôi hắn chỉ là người qua đường thôi, tôi không để ý việc tại sao hắn ta thích mình nữa."
"Phải vậy không?" Sở Thành không tin lắm, "Cậu biết từ trước rồi đúng không?"
Sở Thành càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, "Hôm cậu định nhảy lầu, leo lên tới bệ cửa rồi vẫn cứ chết cũng không muốn dính dáng quan hệ gì với tôi nhưng vừa đứng lên bệ cửa sổ thì lại leo xuống chịu theo tôi.
Cậu đứng trên đó nhìn thấy gì? Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân? Cậu nhìn thấy La Dư Tân nên hiểu ra mọi chuyện, bởi vậy mới trở mặt với Phương Diệu Tuyên từ fan thành anti."
Quý Khinh Chu:...!
"Cũng không đúng." Sở Thành suy nghĩ một chút, "Lúc cậu leo xuống đâu giống người vừa biết mình bị người mình thích lợi dụng làm thế thân, còn có thể cò kè mặc cả với tôi đây.
Hơn nữa hôm đó cậu gặp Phương Diệu Tuyên cũng không thấy thương tâm mất mát gì, chỉ có tránh còn không kịp, hơi lạ à."
Quý Khinh Chu nhìn anh vẫn muốn tiếp tục suy tư, chỉ lo một giây sau liền muốn cậu giải thích trình bày chuyển biến của tâm lý, sợ tới nỗi nắm chặt tay Sở Thành, khẩn cầu nói, "Papa, cất thần thông của anh vào đi, chúng ta đổi đề tài được không?"
Sở Thành hạ mắt nhìn cậu dò xét, "Cậu rất sợ tôi tiếp tục suy nghĩ?"
"Đây là lịch sử đen của tôi, tôi có thể không sợ sao?" Cậu lắc lắc tay Sở Thành, lấy lòng nói, "Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, đừng bàn về lịch sử đen của tôi nữa được không? Tôi đã ăn năn hướng thiện rồi, hiện tại trong mắt trong tim tôi đều là anh, anh nhìn nè, tôi còn chuẩn bị xây group fan cho anh đó!"
Sở Thành thấy cậu không muốn nhắc tới, tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc nhưng không chịu nổi Quý Khinh Chu hai mắt đều viết đầy, "Anh tha cho tôi đi mà", chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
"Được rồi, đổi đề tài vậy."
Quý Khinh Chu cảm thấy papa của cậu thực sự quá lương thiện, ôm lấy Sở Thành hôn anh một cái, "Anh tốt nhất!"
Cậu chủ động nói, "Phát thẻ cho anh, tấm thứ ba."
Sở Thành nhìn cậu trong nháy mắt trời quang mây tạnh hồi phục sinh lực, cảm thấy cậu cũng dễ dỗ ghê, nhắc nhở nói: "Ghi vào điện thoại cậu đi."
"Vậy sau này chúng ta có thể bỏ qua đề tài này luôn không?" Quý Khinh Chu nhỏ giọng hỏi anh.
Sở Thành nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài, "Được, ai bảo cậu là người tôi yêu thương nhất chứ."
Quý Khinh Chu lập tức tiếp lời nói, "Anh cũng là quan môn đệ tử tôi yêu thích nhất."
Sở Thành cười một tiếng, "Không phải muốn đối diễn sao? Đến đây đi, tranh thủ giúp tôi quay cảnh buổi tối xong nhanh."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Yên tâm, không thành vấn đề."
Nhưng mà vấn đề ấy hả, vẫn phải có.
Sở Thành cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, diễn Trang Hướng Dương thiên về bản sắc diễn xuất, thiết lập tính cách của Trang Hướng Dương so với nam chính Trương Phỉ thì dịu dàng hơn, bởi vậy Quý Khinh Chu không thể không nhấn mạnh, "Anh ôn nhu một chút, mang theo nụ cười, không phải cười như vậy, anh cười như vậy vừa nhìn là thấy có ý đồ xấu, cười nhẹ nhàng."
Sở Thành nghe chỉ cảm thấy phải đổi chỗ nhân vật của mình với Quý Khinh Chu, rõ ràng là Quý Khinh Chu so với anh thì thích hợp loại nhân vật ôn nhu này hơn.
"Đúng là thế sự đổi thay, không ngờ cũng có ngày cậu dạy tôi." Sở Thành lắc lắc đầu, "Khó có thể tin."
Quý Khinh Chu thì lại rất vui, "Có trước có sau mà, tôi là diễn viên nên chắc chắn ở mảng này thì hơn anh rồi." Cậu cảm khái nói, "Thật hiếm khi tôi có thể hơn anh."
"Vui không?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Vui."
Sở Thành thấy cậu thật sự gật đầu thừa nhận, không khỏi bật cười, "Cậu cũng dễ vui ghê đấy."
"Cho nên bạn học Sở cố lên!" Quý Khinh Chu cổ vũ anh nói.
°
Tựu chung thì phim thần tượng không yêu cầu kỹ năng diễn xuất cao, hơn nữa mỗi ngày Quý Khinh Chu đều đóng cửa dạy quan môn đệ tử của mình, Sở Thành đóng phim cũng coi là thuận lợi.
Chỉ là có mấy cảnh anh và Quý Khinh Chu diễn chung thì hơi sai lệch một cách vi diệu so với kịch bản gốc của biên kịch.
Cảnh Trương Phỉ đụng trúng Trang Hướng Dương trong công viên đồng thời nhanh tay tóm lấy Trang Hướng Dương, Quý Khinh Chu nhanh tay kéo Sở Thành, Sở Thành theo quán tính để không ngã sấp xuống, dùng chút sức kéo lại cậu một cái, kết quả thiếu chút nữa đem người kéo vào trong lồng ngực mình.
Cảnh Trương Phỉ và Trang Hướng Dương ngồi trên khán đài xem Tưởng Vi Vi tham gia hạng mục thể dục, Trang Hướng Dương uống nhầm nước của Trương Phỉ, Trương Phỉ tức giận với anh, Trang Hướng Dương bất đắc dĩ đi mua chai nước mới cho cậu, Quý Khinh Chu - Trương Phỉ không vấn đề gì nhưng là Sở Thành - Trang Hướng Dương lại tự mang theo một loại tùy ý bao dung cùng với sự ôn nhu không tự chủ, sau khi mua lại chai nước khác trả cho Quý Khinh Chu nhìn vào có một loại cảm giác như đang dỗ trẻ con, vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.
Còn phân cảnh sau khi Trương Phỉ cãi nhau với Tưởng Vi Vi, Trang Hướng Dương khuyên cậu, sau khi Sở Thành nói xong lời thoại, anh thực hiện thay đổi hiếm hoi với cảnh diễn dựa trên sự hiểu biết của mình về nhân vật, anh lấy ra một cây bút trong cặp, vẽ một khuôn mặt tươi cười trong lòng bàn tay của Quý Khinh Chu, nói với cậu: "Không phải chuyện gì lớn, đừng tức giận như vậy, bình tĩnh lại rồi đi dỗ Vi Vi đi."
Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên khi anh tự thêm hành động này nhưng đạo diễn cũng không kêu ngừng, cậu cũng chỉ có thể dựa theo kịch bản hỏi, "Tôi dỗ cô ấy thế nào?"
Sở Thành cười cười, "Lúc trước Vi Vi có nói với tôi, hồi trung học cơ sở khi cô ấy mới bắt đầu muốn yêu đương, cô ấy đã tưởng tượng rằng sẽ có người viết cho cô ấy một bức thư tình, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận được.
Vì vậy, cậu hãy viết cho cô ấy một bức thư tình đi."
Quý Khinh Chu nghe vậy, có hơi bất mãn, "Sao cái gì cô ấy cũng nói với anh thế."
"Bởi vì sự mong đợi của cô ấy không dành cho tôi," Sở Thành nói, "Người ta càng muốn thứ gì, càng muốn lấy thứ gì từ ai, họ sẽ càng không nói, họ sẽ mong chờ người mình nhớ sẽ gửi một bất ngờ như vậy vào một ngày nào đó.
Với cô ấy, càng mong đợi thì cô ấy càng ít nói, chỉ những người không được cô ấy mong đợi mới biết được vì điều bất ngờ mà cô ấy muốn không có ở đây."
Quý Khinh Chu nhìn anh, không nói gì.
Đây là một trong những cảnh quan trọng nhất của bộ phim, vì tình tiết này, Trương Phỉ đã dành ba ngày để viết một bức thư tình cho Tưởng Vi Vi, đây là lý do tại sao cuốn sách này được đặt tên là [Một Bức Thư Tình]..
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
23 chương
25 chương