Quý Khinh Chu mới vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng, ngơ ngác gật đầu, hỏi anh, "Tôi ngủ bao lâu rồi?" "3, 4 tiếng, cũng không lâu lắm." Sở Thành đứng lên, đi tới trước mặt cậu, đưa ly trà trong tay ra, "Đây, nếm thử trà tôi pha xem." Quý Khinh Chu nhận lấy, nâng ly uống một ngụm, tán dương, "Không tệ." "Cậu có phúc ghê chưa," Sở Thành ngồi xuống bên giường, "Cậu còn chưa kính trà papa đâu, papa đã hầu hạ cậu trước rồi." Quý Khinh Chu lập tức dâng trà lên, "Kính papa." "Mượn hoa hiến Phật à? Lấy trà của tôi kính tôi?" Quý Khinh Chu cười cười, "Vậy để hôm khác tôi pha một bình trà để kính anh." "Vầy còn tạm được." Sở Thành nhìn cậu, "Được rồi, đã dậy rồi thì đi ăn cơm thôi, cũng đến giờ cơm rồi." Quý Khinh Chu gật đầu, vén chăn leo xuống giường. Chờ Quý Khinh Chu thay quần áo xong, hai người đi thang máy xuống lầu, đến phòng ăn dùng bữa tối. Quý Khinh Chu thấy Sở Thành như vậy, hẳn là không định để cậu quay về, hỏi anh, "Tối nay tôi cũng ở đây à?" "Không thì đâu?" "Vậy sáng mai tôi gọi Tiểu Tiền qua rước tôi." "Không cần," Sở Thành nói, "Tôi đưa cậu về, ngày mai tôi sẽ ngồi ở khu nghỉ ngơi của mấy cậu, xem thử ai dám giở trò dưới mí mắt tôi." Quý Khinh Chu nghe vậy, nhìn anh, "Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu thành ngữ." "Câu gì?" "Cáo mượn oai hùm." Quý Khinh Chu chống tay nhìn anh, "Bây giờ tôi giống như hồ ly theo sau anh." "Ở trước mặt tôi cậu cũng là hồ ly vậy." Sở Thành gắp thức ăn cho cậu, "Cậu là người của tôi, tôi cũng không phải là không cho cậu nhắc tới tôi ở bên ngoài, lúc nên xài danh của tôi áp người khác thì xài đi, lúc cần tôi ra mặt thì gọi cho tôi, tôi cho cậu làm hồ ly phía sau tôi, trốn sang một bên." Quý Khinh Chu cũng đáp lễ gắp thức ăn lại cho anh, giải thích, "Không phải đạo lý này, anh để tôi theo sau anh thì tốt thôi, nhưng tôi không thể cả đời đều theo sau anh mà." Quý Khinh Chu rất rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, Sở Thành là người tốt, dễ tính lại rộng lượng, cho nên đôi khi cậu làm nũng chơi xấu anh cũng không tính toán với cậu, nhưng thời gian giữa bọn họ chỉ có 1 năm, hết 1 năm thì hiệp ước kết thúc, Sở Thành đi tìm người mới mà anh thích, cậu cũng mất đi chỗ dựa này. Quý Khinh Chu không muốn quá dựa dẫm vào anh, càng không muốn phụ thuộc vào quyền lợi có được từ anh, nếu không một một năm sau khi Sở Thành rời đi, cậu sẽ không thích ứng được, mà những người cậu đắc tội trong một năm này sẽ bắt đầu công kích cậu sau khi cậu mất đi chỗ dựa. Đối với Quý Khinh Chu mà nói, mặc dù cậu chưa từng chịu khổ gì quá lớn, nhưng cũng không phải là không thể chịu, cũng không phải không biết rằng sẽ phải chịu khổ. Người mới nói chung thì sẽ phải chịu một ít đãi ngộ không công bằng, cần phải nhẫn nại, ngành nghề nào cũng như vậy, đặc biệt là một nơi nịnh giàu đạp nghèo như giới giải trí. Nhiều người không có chỗ dựa đều phải chịu khổ trong cái giới này, Quý Khinh Chu không cảm thấy chính mình có chỗ nào không bằng người ta, cho nên người khác có thể làm được, cậu cũng có thể làm được. Nên cậu hy vọng tự mình từng bước tiến lên, như vậy thì cho dù một năm sau Sở Thành rời đi, cậu cũng sẽ không vì thế mà bối rối, mà sẽ cười chúc phúc cho anh, cũng chúc phúc cho bản thân mình. Sở Thành nghe cậu nói vậy, cũng hiểu ý của cậu, anh nhìn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại anh, Sở Thành đột nhiên lại có chút thưởng thức cậu. Anh thấy được Quý Khinh Chu sống rất tỉnh táo, rất rõ ràng, cậu biết mình đang làm gì, cũng biết mình muốn cái gì. Cậu tiếp thu thân phận của bản thân, thậm chí có thể làm nũng nói ngọt với anh, nhưng lại rất rõ ràng giới hạn giữa bọn họ, sẽ không mơ mộng viển vông. Được vậy rất hiếm, cho nên Sở Thành rất vui vẻ, không hổ là người mà anh nhìn trúng, Sở Thành nghĩ, thật sự là không giống với tình nhân nhà người khác. "Vậy thì làm theo suy nghĩ của cậu đi." Sở Thành nói. Quý Khinh Chu gật đầu, bọn họ đều là người thông minh, cho nên Quý Khinh Chu biết, câu này của Sở Thành không phải xuất phát từ sự tốt tính của anh, mà là vì anh cũng nhớ tới hiệp ước 1 năm này. Chắc hẳn Sở Thành sợ cậu sẽ không tuân thủ ước định đi, Quý Khinh Chu nghĩ, mà cũng không sao, cậu cũng không phải là người không biết điều như thế. Cậu cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm. ° Do bận rộn đóng phim nên Quý Khinh Chu không có thời gian đi thăm mẹ Quý, nên trước giờ vẫn luôn giữ liên lạc với Tiểu Tần. Sở Thành thay Quý Khinh Chu đi bệnh viện thăm mẹ Quý hai lần, trạng thái của bà cũng không tệ lắm, có lúc còn có thể nói chuyện phiếm với anh, Sở Thành rất biết nói chuyện, có lúc chọc cho mẹ Quý cứ cười không ngừng. Quý Khinh Chu nghe vậy, rất trịnh trọng cảm tạ anh. "Không cần phải thế, cậu ở cùng tôi, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì mẹ cậu, bác ấy làm trung gian cho chúng ta, đương nhiên tôi phải quan tâm tới bác một chút." "Anh đúng là người tốt." Sở Thành đang chuẩn bị từ chối, bỗng hai mắt sáng lên, chỉ vào cậu nói, "Ghi lại, thẻ thứ 2 ngày hôm nay." Quý Khinh Chu không ngờ trong vòng một ngày cậu nói câu này tới hai lần, vội vàng nói, "Hôm nay đã phát thẻ rồi, cái này không tính." "Lại còn tự ý đổi quy tắc nữa, cậu nhìn quy tắc cậu viết xem, làm gì có câu này." "Bây giờ tôi thêm vào." Quý Khinh Chu chơi xấu nói. Sở Thành quả thực sợ ngây người, "Gian thương lừa đảo qua mạng à. Bảo bối, papa dạy cậu như vậy sao?" "Buôn bán phải dối gian mà." Quý Khinh Chu trả lời anh. "Cho nên cậu gian đến trên đầu papa cậu luôn?" Quý Khinh Chu nở nụ cười, cảm thấy câu này của anh có thể nghe ra nghĩa khác. "Cười gì?" Sở Thành hỏi cậu. Quý Khinh Chu lắc đầu, Sở Thành không tin, nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới ngộ ra, đè Quý Khinh Chu xuống giường. "Sao cậu đen tối thế?" *Các chữ gian ở trên còn là chữ gian trong gian dâm. Quý Khinh Chu cảm nhận được nguy hiểm, chớp chớp mắt, "Anh nói gì thế? Tôi nghe không hiểu." "Không hiểu?" Sở Thành nói, liền chuẩn bị cởi đồ cậu, Quý Khinh Chu vội vã hô, "Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không nên lái xe bừa bãi." Sở Thành lắc đầu, "Trước đây tôi cứ nghĩ cậu là củ từ, trắng như tuyết, không ngờ cậu là trứng gà ta, ngoài trắng trong vàng." Quý Khinh Chu phủ nhận, "Tôi không phải tôi không có đừng nói bừa." "Thôi đi, rõ ràng cậu là tài xế già." "Tôi chỉ là hành khách thôi." "Khiêm nhường vậy, Chu Chu." "Sự thật mà, A Thành." Sở Thành "Ha" một tiếng, "Ai tin!" "Thật mà." Quý Khinh Chu chớp đôi mắt, "Anh nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi đi." "Tôi chỉ nhìn thấy cặp mắt không chân thành của cậu." "Do anh không nhìn kỹ đó, " Quý Khinh Chu nói "Anh nhìn lại xem, nghiêm túc nhìn này." Sở Thành gõ nhẹ lên trán cậu, "Nhìn lại cũng không thay đổi được sự thật cậu là tài xế già đâu." Anh đứng lên, thả Quý Khinh Chu ra, "Đi thôi, tắm, chuẩn bị ngủ." Lúc này Quý Khinh Chu mới thở ra, đứng dậy đi vào phòng tắm. ° Sáng hôm sau, Sở Thành lái xe đưa Quý Khinh Chu tới trường quay, anh không đi vội, ngồi nhìn Quý Khinh Chu đóng phim ở khu nghỉ ngơi, doạ phó đạo diễn cứ nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời, sợ chọc giận vị hung thần này. Bởi vì vết thương trên mặt Trần Ký Nguyên chưa lành nên không tới quay, Trương Huy thì có tới, muốn hỏi Sở Thành việc hôm qua Tiểu Tiền truyền đạt lại rốt cuộc là ý gì? Có điều Sở Thành không để ý tới hắn, gọi Tiểu Tiền và nhân viên đoàn phim đuổi hắn đi. Quý Khinh Chu quay phim rất nhanh, cậu thuộc loại hình diễn viên trời sinh, nhập diễn nhanh, kỹ năng diễn xuất tốt, không mất bao lâu đã quay xong cảnh diễn buổi sáng. Hai người cùng nhau ăn trưa, Sở Thành thấy đoàn phim cũng coi như thái bình rồi, liền chuẩn bị rời đi. Quý Khinh Chu nghe vậy ngừng đũa một chút, kinh ngạc nói, "Anh phải về à?" "Ừ," Sở Thành nhìn cậu, "Có một cuộc họp cần tổ chức, nên tôi phải về." Quý Khinh Chu nghe vậy, mặc dù có chút không nỡ để anh đi, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: "Vậy anh họp cho tốt nhé." "Sao thế, không nỡ xa tôi à?" Sở Thành nhìn vẻ u sầu bất giác ngưng tụ giữa hai hàng lông mày của cậu, hỏi một câu. Quý Khinh Chu gật đầu thừa nhận, "Có hơi không nỡ." Sở Thành nở nụ cười, an ủi, "Yên tâm đi, nếu không có gì bất ngờ thì hai ngày nữa tôi lại tới tham ban cậu lần nữa." "Nhanh vậy á?" Quý Khinh Chu kinh ngạc. Sở Thành gật đầu, "Gần đây việc không nhiều, lần này tôi về cũng do có cuộc họp cần tổ chức, không có mặt không được, sau khi họp xong rồi không có việc gì nữa, thì có thể tới thăm cậu lần hai." Quý Khinh Chu trong nháy mắt liền vui vẻ. Sở Thành nhìn vui mừng trên mặt cậu, cảm thấy cậu đúng là buồn vui gì cũng thể hiện ra mặt, gắp thêm vài món vào trong chén cậu. Quý Khinh Chu trả lễ gắp lại cho anh, cũng coi như là ăn một bữa cơm rất vui vẻ hoà thuận. ° Sở Thành chân trước mới vừa rời đi, chân sau Chu Thành Phong đã trở lại. Tiểu Tiền kể lại mọi chuyện cho Chu Thành Phong, Chu Thành Phong thấy chuyện lần này còn kinh động tới Sở Thành cũng hơi kinh ngạc, có điều hắn nghĩ đến quan hệ hai người, lại thấy cũng bình thường. Chỉ là, Chu Thành Phong cảm thấy có lẽ hắn sắp bị mắng... Đúng như dự đoán, điện thoại mới vừa thông qua, Sở Thành ở đầu bên kia liền quái gở nói, "Ồ, đây không phải là đại diện Chu của chúng sao, còn biết trở về à?" Chu Thành Phong đau đầu day day huyệt thái dương, kiểm điểm nói, "Lần này là tôi không tốt, tôi biết rõ Trần Ký Nguyên là tính cách gì, không nên giữa đường rời đi, cho hắn ta cơ hội, là lỗi của tôi." "Việc bên Liên Cảnh Hành giải quyết sao rồi?" Liên Cảnh Hành chính là đàn anh của Quý Khinh Chu, nghệ sĩ khác dưới tay Chu Thành Phong. "Đã giải quyết xong, tiện đường nói với Cảnh Hành một tiếng, để cậu ấy giới thiệu một chút, chờ mùa sau [Quyết Chiến 4 Giờ] chuẩn bị xong, để Khinh Chu đi ghi hình vài tập, cậu ấy thuộc bên ghi hình cố định, địa vị lại lớn, nói chuyện cũng tương đối có trọng lượng." "Vậy còn tạm được." Sở Thành thấy hắn còn nhớ giúp Quý Khinh Chu đề cử, lúc này mới hết giận, "Được rồi, chuyện lần này, anh có lỗi, Quý Khinh Chu cũng có lỗi, nếu cậu ấy sớm nói cho tôi biết, nào có nhiều phiền phức như vậy, nếu anh không rời đi, cũng nào có nhiều phiền toái như vậy, sau này đều chú ý một chút." "Vâng." "Chu Thành Phong, Quý Khinh Chu nói gì cũng là người của tôi, tôi đương nhiên sẽ quan tâm, nhưng tôi không ở trong giới giải trí, cho nên khi tôi không thể chăm sóc cậu ấy, phải dựa vào anh để mắt. Anh cũng xem như là người đại diện cho Tây Ngu, lại có con át chủ bài như Liên Cảnh Hành dưới tay, tôi có thể yên tâm về năng lực của anh, nhưng anh phải để tâm, hiểu không?  " "Tôi biết," Chu Thành Phong nói, "Tôi có thể ký Quý Khinh Chu, nhất định sẽ bồi dưỡng cậu ấy thật tốt, cậu yên tâm đi Sở thiếu."