Cô nhìn thiếu niên bên trong màn hình: "Lục Chiết, kết quả kiểm tra của anh thế nào?"
Cô cảm thấy kẹo bông gòn kim sắc đối với Lục Chiết hẳn là rất hữu dụng, nếu không Phú Quý sẽ không mỗi ngày đều đánh chủ ý vào kẹo bông gòn kim sắc.
Trước kia cô còn sẽ thấy Lục Chiết đi đường có chút quải, nhưng hiện tại hắn đã không còn tình huống này nữa, hơn nữa, hắn cũng không tái hiện hiện tượng đột nhiên té ngã khi đi tới đi lui.
Thần sắc Lục Chiết nhàn nhạt: "Kết quả kiểm tra giống như trước kia." Hắn hẳn là may mắn, bệnh tình của mình không có chuyển biến xấu.
Hắn biết rõ giai đoạn cuối của bệnh ALS.
Tứ chi hắn sẽ xơ cứng, thân thể héo rút, tựa như người bệnh ALS mà hắn thấy được trong bệnh viện hôm nay, tê liệt ở trên giường, không thể ăn cơm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, sau đó, là nằm chờ đợi cái chết.
Lục Chiết nghĩ tới, về sau hắn biến thành bộ dáng này, cho dù Tô Từ có ghét bỏ hắn hay không, hắn đều sẽ rời đi đến một nơi thật xa.
Hắn không hy vọng Tô Từ trở thành người phụ nữ đẩy xe lăn cho chồng mình ở bệnh viện hôm nay.
Nhưng mà, chung quy lại vẫn là hắn hy vọng xa vời quá nhiều, ngay cả hiện tại, hắn cũng không thể tiếp tục bồi cô.
"Giống nhau sao?" Tô Từ chớp mắt, cô ở trên giường nằm sấp xuống, điều chỉnh một tư thế thoải mái, chân tuyết giơ lên, thỉnh thoảng quơ qua quơ lại.
"Không sao, dù sao anh cũng sẽ sống lâu trăm tuổi." Chỉ cần cô lấy được càng nhiều kẹo bông gòn kim sắc cho hắn, bệnh của hắn liền có thể tốt lên.
Lục Chiết cười nhẹ một tiếng, sống lâu trăm tuổi sao.
Hắn không cầu trăm tuổi, hắn chỉ cầu được ở bên người cô một năm, nhưng hiện tại cũng thành hy vọng xa vời.
"Anh cười cái gì vậy?" Thiếu niên cười rất nhẹ, nhưng Tô Từ vẫn nghe được.
Cô thích nhìn bộ dáng Lục Chiết bị cô bức đến mất khống chế nhưng lại không thể làm gì, cô cũng thích nhìn bộ dáng hắn cười lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Dù sao, bộ dáng gì của Lục Chiết, cô đều thích.
Trong màn hình, đôi mắt ẩm ướt của thiếu nữ doanh doanh, gương mặt trắng nõn tinh xảo rất gần ống kính, xinh đẹp rồi lại mạc danh có vài phần đáng yêu, Lục Chiết cong môi với cô.
Tô Từ cảm thấy bản thân thật không có cốt khí.
Làm sao Lục Chiết cười một cái, đầu quả tim cô đã run rẩy rồi?
Nhưng Tô Từ không biết xấu hổ, cho dù đỏ mặt, cũng muốn trêu chọc hắn: "Lục Chiết, em muốn liếm lúm đồng tiền trên mặt anh, khẳng định rất ngọt."
Lục Chiết nhìn cô thật sâu một cái, thu liễm ý cười nổi trên đáy mắt: "Lần trước, em hỏi tôi có thích em hay không."
Tô Từ chớp mắt, hắn đột nhiên nhắc tới vấn đề này, là muốn tỏ tình với cô sao?
Nghĩ như vậy, một đôi mắt của Tô Từ sáng lên, chân tuyết đang nâng lên cũng không lay động nữa, cô chờ mong nhìn Lục Chiết.
Dưới ánh đèn màu da trắng lạnh của Lục Chiết có vài phần trắng bệch, bộ mặt càng thêm cương lãnh: "Tô Từ, tôi không thích em."
Ý cười trên khoé môi Tô Từ giảm đi.
Cô nhìn Lục Chiết, hung dữ nói: "Anh một chút cũng không buồn cười."
"Không phải vui đùa." Lục Chiết buông xuống mi mắt, mặt mày lãnh đến quá mức: "Em quá kiều khí, tôi không thích, em thường xuyên cất giấu một bụng ý nghĩ xấu, tôi cũng không thích, em thích trêu cợt người, tôi cũng không thích."
Tô Từ từ trên giường ngồi dậy, cô nắm chặt di động, một đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chiết ở trên màn hình: "Anh đang nói dối, em lớn lên đẹp như vậy, tính cách em thiện lương như vậy, anh không có khả năng sẽ không thích em."
Tô Từ chết cũng không tin bản thân thế mà lại bị cự tuyệt.
Cho dù trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, cô đều được đơn phương theo đuổi.
Chỉ có Lục Chiết, cô thua trên người hắn thì thôi, hiện tại còn bị cự tuyệt?
Sao có thể được?
Lục Chiết thấp giọng nói: "Ngay cả em tự luyến, tôi cũng không thích."
Tô Từ cảm thấy ngực mình ngột ngạt thật sự, như thể bị tắc một khối bông cực lớn, đến mức khiến cô hoảng hốt, khó chịu.
Cô có loại cảm giác sắp thở không xong.
Cô tức giận hung hăng hỏi Lục Chiết: "Anh ở bên ngoài có con thỏ mới sao?"
Một câu của thiếu nữ, thiếu chút nữa bức cười Lục Chiết, hắn ngước mắt, sâu kín nhìn cô: "Không phải!"
Lông mày tinh xảo của Tô Từ nhíu chặt.
Cũng đúng, đến thịnh thế mỹ nhan như cô Lục Chiết cũng có thể làm như không thấy, hắn không có khả năng sẽ nhìn trúng cô gái hay con thỏ khác.
Tô Từ luôn luôn thông minh, rất nhanh liền phản ứng lại: "Là bởi vì hôm nay mẹ em nói với anh cái gì sao?"
Lục Chiết không có lên tiếng.
"Mẹ em không cho anh cùng em ở bên nhau sao?" Tô Từ như thể tìm được nguyên nhân: "Anh yên tâm, em sẽ cùng mẹ câu thông.."
"Không phải." Lục Chiết đánh gãy lời nói của thiếu nữ, đáy mắt đen nhánh của hắn ảm đạm không ánh sáng: "Là tôi không thích em, cùng người khác không có quan hệ gì."
Tô Từ tức giận, hung hăng trừng mắt với Lục Chiết: "Lục Chiết, em tức giận."
Cô một phen cắt đứt video, không nghĩ lại nghe lời khiến mình khó chịu.
Nhìn màn hình hiện lên dòng chữ rời khỏi nói chuyện phiếm, dưới ánh đèn, sắc mặt Lục Chiết càng thêm trắng bệch.
Tô Từ bị tức đến nơi rồi.
Cô một phen bỏ qua di động, nằm ở trên giường, ngực vừa chua vừa chát.
Cô cảm thấy Lục Chiết so với cục đá còn cứng, còn lạnh hơn.
Cục đá có thể cọ đến phát nóng, mà Lục Chiết người này lại là càng cọ càng phát lạnh.
Làm sao lại có người đáng giận như vậy?
A, tức giận đến cả người cô muốn bốc hỏa!
Mà lúc này Tô phụ và Tô mẫu đang ở trong phòng.
Hôm nay lúc Lục Chiết đi làm kiểm tra, Tô mẫu đã cố ý giao phó, cho người lấy được tóc của Lục Chiết.
Tô phụ nói với Tô mẫu: "Sáng mai là có thể có kết quả giám định."
"Nếu Lục Chiết là con của Lục gia, cũng coi như là một chuyện tốt.
Dù sao thì trước kia cậu ấy đã chịu không ít khổ." Tô mẫu đối với Lục Chiết vừa cảm kích, vừa áy náy.
Tô phụ gật đầu, Bỏ qua một bên chuyện ông khó chịu với Lục Trầm, nếu có thể giúp thiếu niên Lục Chiết tìm về thân nhân, cũng coi như là báo đáp Lục Chiết có ân cứu mạng với Tô gia.
Mà lúc này, cửa bị gõ vang.
Tô mẫu mở cửa, liền thấy đứng ở ngoài cửa là con gái mình: "Từ Từ, làm sao vậy con?"
"Mẹ, con có chút việc muốn nói với mẹ." Tô Từ nói.
"Làm sao, con và mẹ con nói chuyện bí mật gì, cha không thể nghe sao?" Trong phòng, Tô phụ cười hỏi con gái.
"Đây là bí mật của con với mẹ ạ." Tô Từ kéo Tô mẫu đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, hành lang có chút yên tĩnh.
Tô Từ trực tiếp nói với Tô mẫu: "Mẹ, trước kia con đã nói với mẹ, con thích Lục Chiết."
Trong lòng Tô mẫu căng thẳng, biết khẳng định Lục Chiết đã nói gì đó với con gái.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ là thần sắc nghiêm túc: "Nhưng con không có nói với mẹ, ngoại trừ Lục Chiết, con có khả năng sẽ không bao giờ thích bất kỳ người nào khác."
"Từ Từ!" Tô mẫu khiếp sợ nhìn con gái.
"Từ nhỏ đến lớn, con thích cái gì, mẹ đều sẽ cho người đưa đến trước mặt con." Mặc kệ là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, cô thích cái gì sẽ có cái đó.
Đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên cô khát cầu một thứ.
Cô khát cầu Lục Chiết.
"Mẹ, con thích Lục Chiết, con hy vọng mẹ sẽ không ngăn cản chúng con." Một đôi mắt đen của Tô Từ nghiêm túc mà nhìn Tô mẫu: "Bởi vì mẹ ngăn cản không được."
"Từ Từ!" Tô mẫu lúc này là thật sự bị con gái làm cho giật mình.
Như con bé đã nói, từ nhỏ đến lớn, con bé muốn cái gì là có cái đó, đây là lần đầu tiên con gái bà kiên quyết nói với bà, con bé muốn Lục Chiết như vậy.
"Nếu mẹ là bởi vì Lục Chiết có bệnh ALS, cái này cũng không phải là vấn đề." Tô Từ không biết giải thích như thế nào: "Mặc kệ bệnh của Lục Chiết thế nào, anh ấy còn có bao nhiêu thời gian, con cũng muốn cùng anh ấy ở bên nhau."
"Nhưng cậu ấy sẽ chết." Tô mẫu ý thức được con gái bà là thật sự thích Lục Chiết, cũng không phải nói nói mà thôi: "Nếu cậu ấy chết, con sẽ làm sao bây giờ?"
Nếu Lục Chiết chết, Từ Từ lại thích hắn như vậy, liệu cô có thể bởi vì Lục Chiết mà làm ra việc ngu ngốc hay không, đây là nguyên nhân mà bà vẫn luôn lo lắng.
Tô Từ phản bác: "Anh ấy sẽ không chết, con có thể.."
Tô Từ nói tới miệng, lại phát không ra thanh âm, cô cảm thấy bất lực.
Tô mẫu nghe được lời nói ngây thơ của con gái, bà sờ đầu con gái mình, trấn an nói: "Từ Từ, mẹ biết con thích Lục Chiết, nhưng Lục Chiết nói cho mẹ, thằng bé không thích con."
Bà tin tưởng nhân phẩm của Lục Chiết, đáp ứng bà rời xa Từ Từ, hắn sẽ làm được.
Lời nói của Tô mẫu như thể con dao vô hình cắm vào lồng ngực Tô Từ.
Tô Từ nhớ lại lời nói vừa rồi của Lục Chiết ở trong video, cô rốt cuộc nói không nên lời.
Tô mẫu không đành lòng nhìn bộ dáng con gái mất mát, bà vỗ về đầu tóc của con gái, nhẹ giọng nói: "Từ Từ, về sau con sẽ gặp được người càng thêm thích con."
Tô Từ muộn thanh phản bác: "Sẽ không." Ném xuống một câu như vậy, cô rời đi.
* * *.
Truyện khác cùng thể loại
963 chương
36 chương
31 chương
8 chương
407 chương