Lục Chiết mới vừa rèn luyện xong, trên người ra không ít mồ hôi.
Hắn đứng ở phía sau cửa nhìn Tô Từ đang muốn đi vào, lạnh lùng nói: "Hai người không ngủ được giường gấp."
Tô Từ còn chưa ngủ qua giường gấp, hơn nữa có thể cùng Lục Chiết chen chung một chỗ, cô tò mò lại cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Từ bên cạnh thiếu niên chui vào phòng, Tô Từ cười nói: "Không quan hệ, em gầy, hơn nữa em cũng sẽ không ghét bỏ cùng anh chen một chỗ."
Lục Chiết đã biết rõ tính cách của thiếu nữ.
Nhìn cô đã ngồi trên mép giường gấp, hắn mím môi, lấy quần áo qua, đi tắm rửa.
Cửa bị đóng lại.
Sau khi Lục Chiết rời khỏi đây, Tô Từ nghiêm túc đánh giá phòng hắn.
Trước kia cô cũng vào được mấy lần, nhưng không có quan sát kỹ.
Tô Từ nhớ tới phòng của anh trai Tô Trí Viễn, ước chừng còn lớn hơn gấp trăm lần so với phòng tạp vật nhỏ bé của Lục Chiết.
Mỗi loại bố trí, vật trang trí đều trị giá xa xỉ, cho dù có đơn giản, cũng ẩn ẩn lộ ra mùi tiền.
Ngay cả phòng của tiểu Tô Ninh.
Cho dù em ấy chỉ là một đứa bé nhỏ, nhưng phòng của em ấy cũng rất lớn, thậm chí chỉ tính giường của em ấy, cũng sắp lớn hơn so với căn phòng này.
Tô Từ nhìn căn phòng đơn sơ, nghĩ đến mỗi ngày tiểu đáng thương phải ở phòng tạp vật nhỏ như vậy, trong lòng cô ê ẩm.
Tô Từ đột nhiên nhớ lại, lúc trước khi cô vẫn còn là con thỏ đi theo Lục Chiết đến nhà Triệu Ưu Ưu thu thập hành lý, phòng của Lục Chiết ở nơi đó hình như cũng là phòng tạp vật đã được cải cách, không có lớn hơn nơi này bao nhiêu.
Tô Từ cảm thấy càng chua xót, tiểu đáng thương hình như vẫn luôn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Cô phát hiện, bản thân vẫn luôn là đóa hoa được nhà ấm kiều dưỡng, nhưng Lục Chiết lại hoàn toàn tương phản với cô, tiểu đáng thương là cỏ dại ven đường sinh trưởng tự nhiên.
Hiện tại, cỏ dại đã trưởng thành thành giáo thảo đẹp trai.
Tô Từ cởi giày ra, cả người nằm lên giường gấp của Lục Chiết.
Cô phát hiện giường gấp này nằm một chút cũng không thoải mái.
Cô nghiêng thân, vẫn như cũ cảm thấy không thoải mái, có loại cảm giác tùy thời muốn ngã xuống.
Lục Chiết ngủ ở chỗ này lâu như vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Tô Từ có chút hối hận khi đưa ra ý tưởng ngủ giường gấp.
Nhưng khi nghĩ đến có thể cùng Lục Chiết nằm ở bên nhau, cô lại cảm thấy vẫn là có thể nhẫn nhịn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra.
Lục Chiết tắm rửa xong thì tiến vào, mang theo một thân hơi ẩm.
Bọt nước trên mặt hắn chưa có lau khô, dừng lại sườn mặt mà đi xuống, chảy xuống miệng cổ áo, lộ ra vài phần gợi cảm không tiếng động.
Nhìn trên giường gấp, thiếu nữ lăn qua lộn lại, mấp mấy giống như một con sâu, Lục Chiết cảm thấy buồn cười, biết cô kiều khí, nhất định là ngủ không quen loại giường như vậy.
"Nằm không thoải mái?" Lục Chiết từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ.
Tô Từ đình chỉ động tác xoay người, cô chịu đựng thân thể đột nhiên toát ra một đợt cảm giác khác thường, ngồi dậy, tránh ra một chút nhường vị trí cho Lục Chiết, cô muộn thanh nói: "Không có."
"Anh mau nằm xuống đi." Cô thúc giục hắn.
Cảm giác trong cơ thể rất kỳ quái, làm cô bức thiết muốn làm chút gì đó để phát tiết khó chịu.
Lục Chiết nhìn vị trí chỉ có một chút xíu, hắn cong môi: "Tôi đi ngủ ở sofa trong phòng khách."
Tô Từ nơi nào nguyện ý buông tha cơ hội thật vất vật mới có thể chung chăn gối như vậy, hơn nữa thân thể của cô lại khó chịu, cô hiện tại chỉ nghĩ tới muốn gần Lục Chiết.
Cô từ giường gấp xuống dưới: "Anh nằm trước đi."
"Mang giày vào." Lục Chiết nhìn chân trần trụi của thiếu nữ trực tiếp dẫm xuống mặt đất, hắn nhíu mày theo bản năng.
Phòng hắn và phòng cô không giống nhau, mặt đất chỗ này là dán mảnh sứ, không có trải thảm, chân thiếu nữ trực tiếp dẫm lên mặt đất, rất dễ bị cảm lạnh.
Nghe vậy, Tô Từ nghe lời mà mang vào giày, vẻ mặt bức bách không thể đối đãi: "Anh mau ngủ đi."
Lục Chiết nhìn cô thật sâu một cái, sau đó ở trên giường gấp nằm xuống.
Thiếu niên thân cao thể đại, sau khi hắn nằm xuống, cơ hồ là chiếm đầy hai phần ba vị trí giường gấp, nơi nào còn có chỗ trống cho Tô Từ nằm?
Kỳ thật, giường gấp này của Lục Chiết đã là phiên bản phóng lớn, dài một mét chín, rộng gần tám mươi cen-ti-mét, nhưng nếu muốn hai người cùng nằm xuống vẫn là rất miễn cưỡng.
Một tay Lục Chiết gối lên cái ót, hắn nằm, đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần ý cười nhìn thiếu nữ đang đứng ở bên mép giường: "Em ngủ không được."
Tô Từ phát hiện, thiếu niên biến xấu.
Cô khẽ hừ một tiếng, một phen đá rớt giày xuống, dáng người mảnh khảnh trực tiếp chui vào trong ngực của thiếu niên, gắt gao dựa vào hắn.
Lục Chiết theo bản năng tiếp được thiếu nữ, sợ cô ngã xuống, thân thể hắn còn xê dịch sang bên cạnh, tận lực nhường ra càng nhiều vị trí.
"Hiện tại không phải em đã ngủ được rồi sao?" Đuôi mắt Tô Từ cong lên, trong mắt mang theo đắc ý.
Lục Chiết: "Nằm như vậy, em không khó chịu sao?"
"Khó chịu." Tô Từ được tiện nghi còn khoe mẽ: "Lục Chiết, anh ôm chặt một chút, em muốn ngã xuống."
Quả nhiên, dán Lục Chiết như vậy, cảm giác khác thường trong thân thể cô giảm bớt rất nhiều, không còn khó chịu như vậy nữa.
Ở lần đầu tiên, cô còn tưởng rằng ngày đó là do bản thân bôn ba một ngày, quá mệt mỏi, thân thể mới có thể trở nên kỳ quái.
Nhưng hiện tại, cô khẳng định thân thể mình xuất hiện vấn đề.
Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Hai ngày nay vì sao thân thể tôi lại có cảm giác kỳ quái? Hơn nữa phải dán Lục Chiết, mới có thể giảm bớt khó chịu."
Phú Quý có chút thẹn thùng: 【 Chủ nhân, cô hiện tại là tiến vào kỳ phát tình.
】
Tô Từ kinh ngạc: "Cái gì?"
Phú Quý: 【 Thân thể thỏ nhỏ của chủ nhân đã lớn ba tháng, chúc mừng chủ nhân trưởng thành.
】
Tô Từ hoàn toàn ngốc, kỳ phát tình?
Đột nhiên, Tô Từ nghĩ tới ngày hôm qua khi ở trong cô nhi viện thấy được con thỏ trắng lớn, cô nhìn thấy con thỏ đó phát tình thế nào.
Hơn nữa, cô cũng lên mạng lục soát tư liệu có liên quan đến kỳ xấu hổ của con thỏ.
Con thỏ chính là đại ô vương!
Hiện tại thân thể của cô trở nên quái dị như vậy chính là vì cô cũng có thời kỳ không thể nói bằng lời của con thỏ sao?
Nghĩ đến bộ dáng dục cầu bất mãn của con thỏ kia, Tô Từ sắp tan vỡ.
Cô hỏi Phú Quý: 【 Thời kỳ như vậy sẽ liên tục kéo dài trong bao lâu? 】
Phú Quý: 【 Ba tháng xuất hiện một lần, kéo dài liên tục ba ngày, một đến hai ngày sẽ xuất hiện một lần.
】
Cũng liền nói, ba tháng xuất hiện kỳ phát tình một lần, trong ba ngày xuất hiện, Tô Từ sẽ có hai đến ba lần thân thể cảm thấy khác thường.
Tô Từ tính toán một chút, hôm trước của hôm qua xem như một lần, hôm nay là ngày thứ ba, cũng có một lần.
Lúc này qua đi, lần phát tình tiếp theo sẽ lại xuất hiện ở ba tháng sau.
Mím môi, Tô Từ có chút lo lắng: "Thời kỳ như vậy, có thể tạo thành thương tổn gì cho thân thể của tôi hay không?" Cô thật sự quá thảm.
Phú Quý biết cái này, nó trả lời rất tích cực: 【 Sẽ không đối với thân thể của chủ nhân tạo thành bất luận thương tổn gì.
Hơn nữa, đối với chủ nhân mà nói, rất có chỗ tốt.
】
Tô Từ nghe được hai từ chỗ tốt, hai mắt cô sáng lên: "Chỗ gì tốt?"
Phú Quý: 【 Trong thời gian này, chủ nhân sẽ dễ có bảo bảo nhất.
】
Tô Từ: "Cậu câm miệng, lăn trở về đi!"
Phú Quý sợ tới mức nhanh chóng câm miệng, ủy khuất.
Nhân loại không phải thích bảo bảo nhỏ nhất sao?
Phú Quý lăn đi rồi, nó còn chưa nói cho chủ nhân, kỳ phát tình sẽ chậm rãi xuất hiện biến hóa.
Da mặt Tô Từ tuy dày, nhưng khi nghĩ đến lời Phú Quý nói, mặt cô hơi nóng lên.
Có bảo bảo là cái quỷ? Hiện tại cô cùng Lục Chiết thuần khiết đến chịu không được, chính là giai đoạn thuần khiết: Dắt tay nhỏ, hôn miệng nhỏ.
Biết được nguyên nhân vì sao thân thể bản thân lại xuất hiện cảm giác quái dị, Tô Từ mới hiểu được vì sao cô luôn muốn dựa gần Lục Chiết, tới gần Lục Chiết.
Cô đây là muốn phát tiết tìиɦ ɖu͙ƈ trong thân thể.
Tô Từ có chút xấu hổ.
Dù sao thì đây vẫn là chuyện khiến người khó có thể mở miệng..
Truyện khác cùng thể loại
963 chương
36 chương
31 chương
8 chương
407 chương