Cô gọi Phú Quý ra: "Tuổi thọ của cậu bé chỉ còn lại một ngày thôi sao? Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Phú Quý: 【 Sẽ không có nhầm lẫn.
】
Tô Từ nhìn đôi mắt đen bóng tràn ngập ý cười ngây thơ của Tiểu Khoái Nhạc, cô lại hỏi Phú Quý: "Có cách nào cứu cậu bé không? Nếu tôi hôn cậu bé, tuổi thọ của cậu bé sẽ tăng lên sao?"
Phú Quý: 【 Ta không biết cô có thể cứu nó hay không, nhưng chỉ có hôn Lục Chiết mới có hiệu quả, còn đối với những người khác thì không có hiệu quả.
】
Tô Từ: "Cậu không biết?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân trước chỉ có thể nhìn thấy giá trị sinh mệnh của một người, hoàn toàn chưa từng xuất hiện trường hợp như cô, có thể nhìn thấy giá trị sinh mệnh của tất cả mọi người, cho nên ta không biết cô có thể cứu được hay không.
】
Tô Từ: "Vậy sao.
"
Phú Quý: 【 Cô không cần quá thương tâm.
】
Tô Từ: "Tôi không thương tâm, dù gì thì sống chết đều là do ý trời.
"
Tô Từ rất nhanh tiếp nhận sự thât.
Trước khi cô xuyên đến đây, cô chết vì bệnh tim tái phát, cũng có thể coi như là một người đoản mệnh.
Phú Quý còn tưởng chủ nhân sẽ thương tâm khóc lóc rồi bắt nó phải nghĩ cách cứu người.
Dù gì thì chủ nhân trước kia của nó là một người vô cùng lương thiện, hảo tâm, hơn nữa tuyến lệ còn vô cùng phát triển.
Không nghĩ tới chủ nhận hiện tại của nó lại là một người rất lạnh lùng?
Biết được bản thân mình hôn môi Lục Chiết mới có tác dụng, trong lòng Tô Từ lại thở dài.
Cô không phải đấng cứu thế, cô cũng không nghĩ muốn gánh vác một trọng trách to lớn như vậy trên vai.
Hiện tại cô chỉ là một con thỏ yếu đuối đáng thương, đến bản thân còn quản không được mà thôi.
Tiểu Khoái Nhạc thấy con thỏ nhảy về phía mình, đôi mắt to tròn của cậu lại càng sáng hơn.
Từ trong túi quần, cậu bé móc ra hai viên kẹo mà mình đã giấu nhưng chưa ăn hết.
Cậu rất chu đáo mở giấy gói kẹo ra, sau đó đem viên kẹo hướng đến con thỏ: "Đây là kẹo ngọt.
Cậu một viên, mình một viên, chúng ta sẽ là bạn tốt.
" Cậu bé nhỏ nhớ rõ ba ba từng nói rằng, một đứa trẻ ngoan phải học được cách sẻ chia.
"Nó không thể ăn kẹo.
" Mà ở bên cạnh, Lục Chiết ngồi trước máy tính, một bên lướt tay gõ chữ trên bàn phím, một bên lạnh giọng nói.
"Em biết rồi, thỏ con chỉ ăn cà rốt thôi.
" Đôi mắt đen lúng của Tiểu Khoái Nhạc vì tươi cười mà trở nên cong cong, đáng yêu đến mức khiến lòng người mềm nhũn.
Nhớ lại bản thân mình sau khi nhặt được con thỏ thì liên tục bắt nó ăn cà rốt trong ba ngày liền, đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết lại ẩn chứa một tia quẫn bách.
Thời gian làm việc ở cửa hàng máy tính của Lục Chiết là ba tiếng, tính từ sáu giờ tối đến chín giờ tối, riêng ngày thứ bảy là từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối.
Trời bắt đầu sẫm màu, đỉnh vầng trăng dần dần ẩn hiện sau những áng mây.
Lục Chiết ôm con thỏ trong tay rời đi.
Ra khỏi cửa hàng máy tính, ở hai bên đường phố có không ít hàng quán vỉa hè.
Lúc đi qua một sạp nhỏ bày bán các đồ trang sức linh tinh của một ông lão, hắn chợt ngừng lại.
"Chàng trai trẻ, đến nhìn thử xem, đồ trang sức ở chỗ ta rất được lòng các cô gái trẻ đó nha.
" Ngồi trên ghế nhỏ, ông lão mở miệng cười.
Từ quầy hàng vỉa hè, Lục Chiết cầm lên một cái vòng tay.
Vòng tay có màu đỏ tinh tế, phía trên được buột lại bằng một tiểu hồ lô nhỏ bằng móng tay màu xanh biếc.
Cho dù ánh sáng xung quanh không được tốt, cũng có thể nhìn ra tiểu hồ lô là đồ nhựa, chất lượng không được tốt cho lắm.
"Chàng trai, cậu muốn mua vòng tay cho bạn gái sao? Ở đây ta có mấy cái tốt hơn này.
"
Từ trong ba lô đeo trước ngực, ông lão lấy ra một chiếc vòng khác.
Chiếc vòng tay màu đỏ này được buột bằng một tiểu hồ lô nhỏ bằng móng tay, nhưng nó được làm từ bạch ngọc thật, chất lượng rõ ràng khác hẳn so với cái vòng trong tay Lục Chiết.
"Nếu cậu muốn mua quà cho bạn gái thì nên mua cái vòng này này.
Chắc chắn cô bé sẽ thích lắm đấy.
" Ông lão này cũng là lần đầu tiên gặp được một chàng trai lớn lên đoan chính, nghiêm túc như Lục Chiết, cho nên ông ta không nghĩ muốn hố hắn.
"Không phải bạn gái.
" Lục Chiết buông cái vòng trong tay ra, nhận cái vòng từ tay ông lão, sau đó đeo chiếc vòng màu đỏ vào chân con thỏ.
Tiểu hồ lô nhỏ xinh màu bạch ngọc ở trên chân thỏ con trông đáng yêu lạ kỳ.
Tô Từ run run chân nhỏ, tiểu hồ lô ở bên trên cũng cứ thế mà rung rung theo.
Cái này là Lục Chiết cho cô sao?
Cô ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy cái cằm ngạnh lãnh của Lục Chiết.
Lục Chiết hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Ai, tiểu hồ lô trên vòng tay tuy được làm từ ngọc bích, nhưng cũng không rẻ đâu, giá khoảng ba trăm.
Nếu cậu muốn mua cho con thỏ, mua cái vừa nãy là được rồi.
Cái vòng vừa nãy chỉ cần ba chục thôi.
" Ông lão cũng chẳng có ý đồ gì xấu nên nói chuyện cũng rất thành thật.
"Ừm, cháu chỉ cần cái này.
" Lục Chiết trực tiếp trả tiền cho ông lão, rồi ôm con thỏ trong tay rời đi.
Mà tại quầy hàng, ông lão cầm ba trăm đồng trong tay, kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ thế mà lại mua một cái vòng tay đắt tiền như vậy cho một con thỏ.
Đèn đường chiếu xuống mặt đường, làm hiện lên vài cái bòng mờ mờ.
Vùi vào tay của Lục Chiết, Tô Từ cúi đầu nhìn cái vòng trên chân.
Có chút khó coi, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô mang một món đồ trang sức rẻ tiền như vậy.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Chiết mở ba lô ra, quả nhiên, lại thấy được thỏ nhỏ như bông tuyết trắng không biết từ khi nào đã chui vào đây.
Hắn giơ tay lấy nó ra.
"Ở nhà.
" Lục Chiết nâng con thỏ đến trước mặt, điểm nhẹ lên cái mũi hồng nhạt của nó một cái.
Lại một lần nữa bị bắt quả tang, Tô Từ hừ hừ cái mũi, ảo não đến không chịu được.
Có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng còn có cơ hội trở lại thành người nữa đúng không?
Nghĩ vậy, cô nghiến răng thỏ, hai đùi nhỏ rụt về phía sau.
Giây tiếp theo, cô không quan tâm gì nữa, chỉ dùng sức mà nhảy, nhằm vào khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.
Lục Chiết đầu tiên là giật mình, ngay sau đó thì bắt được con thỏ sắp rớt xuống đất.
Miệng bị con thỏ đụng phải một chút, không đau, nhưng lại kỳ kỳ.
Hắn rũ mắt nhìn nó, chỉ cảm thấy một đôi mắt của nó đỏ rực đến kinh người.
Thở dài một tiếng, Lục Chiết thả con thỏ về lại thùng giấy, rồi đặt chén nhỏ đựng thức ăn cho thỏ ở bên cạnh.
Có lẽ hắn nên đi mua một cái lồng sắt dành cho thỏ con trên đường trở về.
Đóng cửa lại.
Tốc độ đi của Lục Chiết không nhanh, nhưng hắn cảm giác được chân trái hôm nay hình như còn tê dại ác liệt hơn so với ngày hôm qua.
Có lẽ không bao lâu nữa, ngay cả đi đường thôi cũng là một vấn đề với hắn.
Trong phòng ngủ im lặng như tờ.
Cái vòng màu đỏ được treo lủng lẳng trên mắt cá chân mảnh khảnh, nõn nà của một thiếu nữ, tiểu hồ lô bạch ngọc dưới nước da tuyết trắng càng trở nên tinh xảo, linh động.
Tô Từ mờ mịt nhìn cơ thể của mình.
Thân thể trăng như tuyết, lả lướt hấp dẫn, tóc dài đen như mực che đi phần đầy đặn phía trước.
Chỉ với dáng người thôi, đã đẹp như một tiểu yêu tinh dụ người.
Ý thức được trên người mình không mặc quần áo, Tô Từ nhanh chóng lấy tấm chăn màu xám trên giường bao lại.
.
Truyện khác cùng thể loại
963 chương
36 chương
31 chương
8 chương
407 chương