Tô Từ thực thông minh, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ của đối phương: "Cô đến chết còn không sợ, còn sợ khó có thể mở miệng sao? Cô có thể nói cho tôi nguyên nhân cô muốn chết, nói không chừng tôi có thể giúp cô." Đối phương cùng Thẩm Tuyết không giống nhau. Cô có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thẩm Tuyết, đó là vì Thẩm Tuyết nhất thời xúc động, hơn nữa Thẩm Tuyết căn bản không muốn chết, mà nữ sinh bị kéo lại trước mặt này còn chưa đánh mất ý niệm muốn chết, hiển nhiên cô ấy cũng không phải là xúc động. Ôn Đóa Vũ ngơ ngác mà nhìn Tô Từ, trên mặt tràn đầy khó tin. Tô Từ lớn lên quá xinh đẹp, hơn nữa lại không thích tiếp xúc quá nhiều với bạn học cùng lớp, cô giống như tiên nữ chân trời, mà hiện tại tiên nữ lại vươn tay với cô ấy. Tô Từ thấy thần sắc cô ấy ngốc ngốc, dứt khoát kéo người ra khỏi giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đến chỗ xe tài xế ngừng ở dưới gốc cây. Đóng cửa xe lại, đường cái ầm ĩ bị ngăn cách ở ngoài xe. "Cô nói đi." Tô Từ rút khăn giấy trong xe đưa cho nữ sinh. Ôn Đóa Vũ tiếp nhận khăn giấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Cô ấy ngượng ngùng xoa mắt trên mặt, cúi đầu, một hồi lâu, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: "Gia đình của mình kinh tế không tốt, sau khi cha mình làm việc ở công trường xảy ra sự cố rồi qua đời, mẹ mình bởi vì cha mình qua đời, tinh thần hoảng hốt, xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể sau khi khỏi hẳn cũng lưu lại di chứng rất lớn, thường xuyên phải uống thuốc điều dưỡng." Ôn Đóa Vũ cũng không oán giận xuất thân của mình không tốt, chỉ là cha mẹ lần lượt xảy ra chuyện, khiến cô ấy sắp thở không nổi. "Mình muốn kiếm chút tiền cho mẹ chữa bệnh. Trước đó ở trên internet, mình có gia nhập một nhóm làm bán thời gian thông qua một cái quảng cáo nhỏ, hỗ trợ [2] xoát đơn. Lúc ấy mình một lòng chỉ nghĩ muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà, không có ý thức được xoát đơn chính là một cái âm mưu." Ôn Đóa Vũ cắn môi, tiếp tục nói: "Mình đối với lời nói của kẻ lừa đảo tin là thật, liền giao tiền, sau đó xoát đơn. Vừa mới bắt đầu mình xác thật kiếm được tiền, nếm được ngon ngọt, nhưng sau đó mình phát hiện, nếu muốn lấy lại toàn bộ tiền sung vào thì phải bỏ càng nhiều tiền vào. Những số tiền đó đều là tiền thuốc men của mẹ mình, mình không thể mất được, khi đó mình cũng bị mờ mắt, ngây ngốc mà một lần lại một lần nữa đút tiền vào." Tô Từ nhíu mày, cô đối với mánh khoé lừa bịp người thế này không hiểu lắm. Tài xế phía trước nghe Ôn Đóa Vũ nói, nhịn không được mà mở miệng: "Cô bé, cháu là bị dàn dựng. Trên mạng có rất nhiều mánh khoé lừa bịp người như vậy, đại đa số đều là lừa học sinh muốn tìm việc làm bán thời gian, con gái nhỏ của hàng xóm chú trước kia cũng vì thế mà bị lừa mất mấy trăm đồng." Chú ấy còn nghe qua có vài sinh viên bị lừa đến rất nhiều, thậm chí còn phải đi vay. Tô Từ hỏi Ôn Đóa Vũ: "Cô bị lừa bao nhiêu tiền?" Sắc mặt Ôn Đóa Vũ tái nhợt: "Một vạn hai ngàn, có hai ngàn là tôi hỏi mượn bạn ngồi cùng bàn." Một vạn đồng đối với nhà cô ấy mà nói, chính là một khoản tiền cực lớn, chuyện cô ấy tham ô số tiền này, căn bản không dám nói cho mẹ mình, nhưng cô ấy biết giấu giếm cũng không được bao lâu. Cô ấy không có mặt mũi nói cho mẹ mình. "Vậy mà cháu còn bị lừa đến rất nhiều." Tài xế nhịn không được mà thở dài một tiếng. Kẻ lừa đảo quá lợi hại, đi từng bước dẫn đường học sinh rơi vào bẫy rập. Bọn học sinh đều đơn thuần, chưa từng đi vào xã hội, rất dễ dàng bị mắc mưu, bị lừa. Tô Từ nghe Ôn Đóa Vũ nói xong, giữa mày cô giãn ra, chỉ cần là chuyện vì tiền, cô đều cảm thấy không phải cái gì khó khăn. Cô mở miệng hỏi Ôn Đóa Vũ: "Lịch sử trò chuyện của cô và kẻ lừa đảo, còn có những chứng cứ khác có không?" Ôn Đóa Vũ gật đầu: "Có, mình không có xóa, hôm nay đối phương còn thúc giục mình nạp tiền." Cho nên cô ấy mới nghĩ đến hỏi bạn ngồi cùng bàn lại mượn năm ngàn. Cô ấy biết rõ là âm mưu, nhưng lại rất khó bứt ra, rồi lại không thể làm gì. Cuối cùng, cô ấy mới nghĩ tới cái chết. "Chú Phương, đợi lát nữa chú mang cô ấy đi một chuyến đến đồn công an báo cáo, xem có thể truy hồi tiền lại hay không." Tô Từ phân phó. "Được, tiểu thư." Tài xế có chút kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy sau khi tiểu thư nhà mình mất trí nhớ, tính cách có chút thay đổi. Nếu gặp gỡ chuyện như vậy, dựa theo tính tình trước kia của cô cũng không sẽ để ý tới, chứ đừng nói là nhúng tay vào. Ôn Đóa Vũ ngơ ngẩn mà nhìn Tô Từ, cô ấy không có nghĩ tới đối phương không chỉ có cứu cô ấy, mà còn muốn giúp cô ấy. Cho dù cô ấy không biết Tô gia rốt cuộc lợi hại tới trình độ nào, nhưng khi nghe thấy số lần bạn ngồi cùng bàn nhắc tới, cô ấy cũng biết Tô gia là dạng tồn tại gì. Tô Từ có thân phận như vậy lại nguyện ý trợ giúp cô ấy, là chuyện cô ấy không có lường trước. Hốc mắt Ôn Đóa Vũ đỏ lên, cô ấy chân thành mà nhìn Tô Từ: "Cảm ơn cậu." Tô Từ xua tay: "Tôi chẳng qua là thuận tay mà làm. Nếu tiền mất mà không trở lại, cậu tìm tôi, tôi có thể cho cậu mượn. Chờ sau này cậu có năng lực thì trả lại cho tôi." Ôn Đóa Vũ cùng cô không thân chẳng quen, cô cứu đối phương đã là rất thiện lương. Cô không có thiện lương đến mức cho không tiền đối phương, dù rằng một vạn đồng đối với cô của hiện tại mà nói không tính là gì. Đối phương xác thật là vì bản thân ngu ngốc và bất cẩn mà bị lừa, số tiền này cô chậm rãi trả cho cô ấy, coi như là giáo huấn. Ôn Đóa Vũ cảm kích mà nhìn Tô Từ. Trước kia người khác nói Tô Từ cao ngạo [3] bất cận nhân tình, nhưng cô ấy phát hiện những người đó đều sai rồi, Tô Từ bề ngoài lạnh băng, nhưng cô có một trái tim ấm áp. Tô Từ không biết trong lòng Ôn Đóa Vũ nghĩ gì, nhưng cô cũng không thèm để ý. Cô nhìn thoáng qua cổ tay của Ôn Đóa Vũ, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên biến thành ô vuông màu vàng, giá trị sinh mệnh còn sáu mươi lăm năm. Đuôi mắt Tô Từ nhẹ cong, a, lại thu được một khối kẹo bông gòn kim sắc. Trước tích cóp, sau lại đưa cho Lục Chiết. Lúc này, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vang. Tô Từ kéo cửa sổ xe xuống, một khuôn mặt tuấn tú của Hà Nhĩ Minh phóng đại trước mắt. "Từ Từ, xe cậu hỏng rồi sao? Tại sao lại dừng lại không đi?" Hà Nhĩ Minh nhắc tới trà sữa hắn mới vừa mua: "Tôi mua cho cậu uống, cậu cầm đi, tôi bảo người giúp cậu kéo xe đi." "Xe tôi không hư, hiện tại tôi liền đi, cậu buông tay ra đi." Tô Từ biết xe Hà Nhĩ Minh vẫn luôn đi theo sau. Hà Nhĩ Minh nằm bò ở cửa sổ xe không bỏ, ánh mắt hắn sáng sáng mà nhìn Tô Từ, nhìn thế nào, cũng đều thích thế nấy: "Từ Từ, cuối tuần nhà cậu có phải muốn thay cậu tổ chức yến hội hay không? Tôi muốn làm bạn nhảy của cậu." Tô Từ tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái: "Không cần! Chú Phương, lái xe." Tài xế căng da đầu, chỉ có thể nghe theo tiểu thư phân phó, khởi động xe. Hà Nhĩ Minh bất đắc dĩ bị buộc phải buông lỏng tay ra. Nhìn xe rời xa, hắn nhướng mày, mặt mày kiêu ngạo cùng tùy ý càng sâu. * * * Chú thích: [2] Xoát đơn: Xoát đơn là một phương thức thu lợi của cửa hàng trực tuyến. Các cửa hàng sẽ thanh toán và nhờ người đóng giả làm khách hàng, sau đó yêu cầu họ mua hàng trên cửa hàng đó, mục đích là để tăng thứ hạng và doanh số của cửa hàng trực tuyến thông qua doanh số đạt được và lời khen để thu hút các khách hàng thật. Xoát đơn thường là phí mua hàng do người mua cung cấp để giúp người bán mua các mặt hàng được chỉ định trên cửa hàng trực tuyến, nhằm tăng doanh số bán hàng và uy tính, đồng thời điền vào những mục khen ngợi giả. Nhìn chung, xoát đơn được chia làm hai hình thức chính: Mua bán những sản phẩm đơn lẻ sắp phổ biến ở thị trường mua bán, và mua bán những sản phẩm uy tính để nâng cao danh tiếng của cửa hàng. (baike.com) [3] Bất cận nhân tình: Không có tình người, vô tâm, không tốt bụng, hẹp hòi..