Buổi tối đích thật là ăn lẩu.
Trước kia Tô Từ không thể ăn cay, không nghĩ tới hiện tại đổi một cơ thể khác, cũng không thể ăn cay.
Dính một chút nước canh cay trong nồi lẩu uyên ương, cô đã cảm thấy rất cay, mà bên cạnh, Lục Chiết lại mặt vô biểu tình mà ăn đồ ăn cô gắp cho hắn, mặt trên còn dính không ít dầu đỏ.
"Không cay sao?" Tô Từ nguyên bản cho rằng chính mình có thể ăn cay, Lục Chiết không thể ăn cay, không nghĩ đến lại hoàn toàn ngược lại.
Lục Chiết mặt không đổi sắc: "Còn có thể."
Canh nóng bỏng, ở giữa sương khói, Tô Từ nhìn chằm chằm môi Lục Chiết.
Bởi vì ăn cay, môi hắn đỏ thẫm, mà gương mặt ngạnh lãnh ở giữa hơi nước lại càng thêm nhu hòa vài phần.
Nam sắc cũng thật mê người.
"Lục Chiết, em lại muốn ăn cay." Một tay Tô Từ chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Lục Chiết giúp cô lấy một ít nước dùng bên kia rồi đặt đồ ăn vào chén cho cô: "Cô xác định có thể ăn?"
Vừa rồi cô chỉ ăn cay một chút đã ho đến khóe mắt phiếm hồng.
Mắt Tô Từ nhìn lớp dầu đỏ trong nồi lẩu, cô lắc đầu, ánh mắt lấp lánh mà nhìn hắn: "Em không ăn trong nồi, em nếm trên môi anh."
Tay nắm đôi đũa căng thẳng, Lục Chiết nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cô một cái.
Cho dù Lục Chiết biết Tô Từ vừa xấu xa, lại mê người, nhưng mỗi lần khi cô nói ra lời kinh người gì đó, lại luôn có thể đổi mới nhẫn nại của hắn.
Lục Chiết khụ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngày mai tôi muốn đặt vé máy bay."
Tô Từ gật đầu, cô đương nhiên biết.
"Hiện tại là sáu giờ, buổi sáng ngày mai mười giờ chúng ta lên máy bay.
Anh hôn en một lần, thời gian duy trì là trước giờ lên máy bay một tiếng, em cũng vừa lúc biến trở về con thỏ." Tô Từ bắt đầu đếm đếm cho hắn xem.
Chuyện hôn hôn đại sự như vậy, cô đều phải nhớ kỹ thời gian, đừng nghĩ muốn lừa bịp cô! Nhìn thiếu nữ đếm số rất nghiêm túc, trong mắt đen nhánh của Lục Chiết ẩn ẩn ý cười nhợt nhạt, lại rất nhanh biến mất ở giữa sương khói.
"Ừm." Xác thật là thiếu cô một lần.
Nghe thấy Lục Chiết lên tiếng, đuôi mắt Tô Từ cong lên, có vài phần đắc ý.
Cô nhìn chung quanh, phía trước bọn họ có một gốc cây xanh che chắn, vị trí bên cạnh lại trống không, rất thích hợp để làm một ít chuyện nho nhỏ.
Tô Từ nhìn người phục vụ đã đi qua, cô thúc giục Lục Chiết: "Có thể hôn."
Thiếu nữ lại gần, cũng không biết có phải sương khói trong nồi lẩu quá lớn hay không, hắn thấy mắt đen của cô chứa đầy thủy sắc, cái miệng nhỏ cũng đỏ bừng, thật xinh đẹp.
Hắn thoáng mở mắt, trên gương mặt cương lãnh rất nghiêm trang: "Chờ trở về."
Tô Từ liếc mắt nhìn hắn một cái, nguyên bản muốn phản bác hắn, nhưng khi ánh mắt cô lơ đãng dừng trên lỗ tai của Lục Chiết, chỉ thấy đỉnh lỗ tai của thiếu niên đỏ lên.
Cô kinh ngạc thò lại gần xem, mới phát hiện một nửa lỗ tai của hắn đều đỏ hồng.
Lục Chiết thẹn thùng sao?
Tô Từ có chút kinh hỉ, cô như thể người xấu đã phát hiện ra bảo tàng, muốn đem bảo tàng mở ra, chiếm cho riêng mình.
Cô tới gần hắn.
Tô Từ duỗi tay chạm vào lỗ tai của thiếu niên: "Lục Chiết, lỗ tai anh đỏ."
Tay bỗng dưng siết chặt, đôi đũa trong tay Lục Chiết gần như bị bẻ gãy, hắn rũ mi mắt xuống, không nhìn tiểu yêu tinh bên cạnh đang cười cong mắt.
* * *
Lúc trở lại chỗ ở đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Tô Từ ghé vào lòng bàn tay của Lục Chiết, một đôi mắt hồng bảo thạch trông mong, cô hy vọng Lục Chiết nhanh chóng hôn cô!
Lục Chiết nhìn thỏ con đã gấp đến độ muốn dậm chân trong lòng bàn tay, trắng tựa như bông tuyết, thực đáng yêu, nhưng bông tuyết đáng yêu như vậy, sau khi biến thành người thì lại xấu xa vô cùng.
Không nhận được đáp lại, Tô Từ càng nóng nảy, cô dùng đầu cọ lòng bàn tay Lục Chiết.
Mau hôn cô.
Lục Chiết không nhanh không chậm mà đem con thỏ thả ở trên giường.
Nhớ tới ngày hôm qua ở tiệm lẩu, thiếu nữ nhéo lỗ tai hắn, ghé vào bên tai hắn, bộ dáng tiểu hỗn đản cười khẽ nói lỗ tai hắn đỏ lên, hắn xoa đầu con thỏ.
Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nó một cái.
Nháy mắt tiếp theo, con thỏ trực tiếp mềm nhũn, nằm lăn trên giường.
Lục Chiết cong môi, hắn tiến đến gần con thỏ với đôi mắt đỏ, đã mềm nhũn, trong mắt đen nhánh mang theo ý cười.
Dưới ánh mắt đáng thương đang nhìn hắn của nó, Lục Chiết lúc này mới cúi đầu hôn hôn nó.
Cửa bị đóng lại.
Một hồi lâu, Tô Từ kéo chăn đơn bên cạnh che kín toàn thân trần trụi của mình.
Lục Chiết thật đáng giận, lại niết lỗ tai cô.
Chờ sau khi Tô Từ đã khôi phục thể lực, liền thấy Lục Chiết nhấp môi, trên người cõng ba lô.
"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Cô hỏi hắn.
Lục Chiết nhìn về phía Tô Từ: "Tôi có việc, muốn ra ngoài hai ngày."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Bọn họ mới từ thành phố B trở về, còn chưa có nghỉ ngơi thật tốt.
"Viện trưởng cô nhi viện bệnh nặng, tôi đi thăm bà ấy." Lục Chiết trước đó nhận được tin nhắn từ bạn ở cô nhi viện, nói viện trưởng bệnh nặng, bảo hắn trở về nhìn xem.
Một đôi mắt đen của Tô Từ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cô không nói tiếng nào mà xoay người trở về phòng.
Lục Chiết rũ xuống mi mắt, chuẩn bị đi ra ngoài, xe của bạn hắn đã chờ ở bên ngoài.
Mới vừa mở cửa, phía sau liền truyền đến tiếng kéo vali.
Tô Từ kéo vali vừa bỏ lại ra ngoài: "Tại sao anh lại không đợi em." Đôi mắt nhỏ của cô nhìn Lục Chiết chỉ trích.
"Cô không cần đi theo, từ nơi này lái xe đến đó muốn hơn hai giờ, trên đường cô sẽ rất mệt." Hơn nữa vị trí của cô nhi viện hẻo lánh, cô đi cũng sẽ không thích.
Tô Từ trực tiếp đưa tay kéo vali trong tay giao cho Lục Chiết: "Thật nặng, anh nhanh giúp em cầm.
Đi thôi, đi thôi, chúng ta là đi nhờ xe sao?"
Lục Chiết nhắc nhở cô: "Dọc đường đi sẽ rất vất vả."
Tô Từ một chút cũng không thèm để ý: "Em là người chịu được khổ nhọc."
Lục Chiết câu môi: "Ừm."
Hy vọng tiểu kiều khí sẽ đừng khóc.
Bạn Lục Chiết là Phúc béo, lớn hơn Lục Chiết hai tuổi, không có học đại học, chính mình tự mở một tiệm cơm nhỏ, việc kinh doanh cũng không tính là tệ.
Thức ăn của tiệm cơm rất ngon, bộ dáng thon gầy trước kia của anh ta đã sớm thay đổi, chưa tới trung niên liền bắt đầu mập ra.
Anh ta cùng Lục Chiết khi còn nhỏ đều được nhận ân huệ của viện trưởng, biết viện trưởng bệnh nặng, bọn họ trước tiên đều nghĩ đến trở về thăm bà.
Phúc béo nhìn thời gian, Lục Chiết còn chưa xuống dưới.
Đang lúc anh ta chuẩn bị gọi điện cho Lục Chiết, một thiếu niên cao lớn kéo vali từ trong tiểu khu cũ đi ra.
Phúc béo mở cốp xe, kéo cửa sổ xe xuống: "Chúng ta đi hai ba ngày, chú lại vừa mang ba lô, vừa mang vali, thật không giống phong cách của chú chút nào."
Mà lúc này, một thiếu nữ từ sau lưng Lục Chiết nhô đầu ra: "Vali là của tôi."
Phúc béo nhìn thiếu nữ có diện mạo kinh người trước mặt, mắt anh ta choáng váng.
Lục Chiết đặt vali ở sau cốp xe, hắn mở cửa xe, để nữ hài ngồi vào trước.
"A Chiết, chú không giới thiệu một chút sao?"
Phúc béo nơi nào đã gặp qua thiếu nữ xinh đẹp như vậy, anh ta có chút [1] câu thúc.
May là anh ta đã rửa xe trước khi đến, bên trong xe cũng xịt nước làm mát không khí.
Bằng không, anh ta đã ngại đến mức không dám để cho một thiếu nữ tinh xảo thế kia ngồi xe của mình.
"Cô ấy tên là Tô Từ." Lục Chiết giới thiệu Tô Từ với Phúc béo: "Anh ta là bạn của tôi ở cô nhi viện, Kỳ Phúc."
"Em cũng có thể kêu anh là Phúc béo." Phúc béo không dám nhìn thẳng Tô Từ.
Tô Từ cảm thấy đối phương chẳng những có diện mạo dễ thương, tên cũng rất dễ mến.
Cô trộm nhìn cổ tay của đối phương, giá trị sinh mệnh là sáu ô vuông màu vàng, ít nhất là còn sáu mươi năm tuổi thọ, xác thật là người có phúc khí.
Dọc theo đường đi, Tô Từ phát hiện tính cách bạn của Lục Chiết cùng Lục Chiết hoàn toàn tương phản.
Lục Chiết đánh chết cũng khó ép ra một chữ, nhưng Phúc béo lại là một đường lời nói ra không ngừng.
Anh ta là ông chủ một tiệm cơm nhỏ, mỗi ngày đều tiếp đón nhiều vị khách khác nhau, biết nhiều người, cũng biết nhiều chuyện thú vị.
Tô Từ dựa vào ghế xe, nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một hai câu.
Khi xe lên đường cao tốc, Phúc béo liền không nói nữa, mà là nghiêm túc lái xe.
Tô Từ có chút buồn ngủ, ngồi máy bay cả một buổi sáng, còn chưa có kịp nghỉ ngơi, hiện tại lại ở trong xe.
Cô dùng tay chạm vào thiếu niên bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Chiết nhìn về phía cô.
"Em mệt mỏi." Tô Từ đáng thương vô cùng mà nhìn hắn.
"Còn hai giờ mới đến, cô ngủ một lát trước đi." Gương mặt ngạnh lãnh của Lục Chiết dưới ánh sáng trong đường hầm trở nên nhu hòa vài phần.
Hắn vốn muốn để thiếu nữ dựa vào bờ vai của hắn ngủ một lát, lại không ngờ Tô Từ duỗi tay vỗ vào đùi của hắn: "Em ngủ ở chỗ này."
Lục Chiết: "..."
Tô Từ trực tiếp nằm xuống, đầu gối lên trên đùi Lục Chiết.
Tô Từ từ dưới hướng lên nhìn về phía Lục Chiết, chỉ có thể thấy cái cằm kiên nghị của hắn.
Cô chớp mắt: "Lục Chiết, đùi anh quá cứng, một chút cũng không thoải mái."
Lục Chiết bình thường duy trì rèn luyện, trên đùi cơ bắp căng cứng, nơi nào sẽ giống cô, non mịn lại mềm mại như vậy.
Lục Chiết cúi đầu: "Cô đứng lên đi."
Tô Từ nơi nào sẽ nghe hắn, cô nhắm mắt lại tỏ vẻ cự tuyệt.
Thân thể Lục Chiết dần dần thả lỏng, ý muốn làm cơ bắp trên đùi của mình mềm hơn.
Hắn mở ba lô bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một kiện quần áo sạch sẽ, gấp lại xong, hắn một tay nâng cái gáy của thiếu nữ lên, để cô gối đầu lên trên quần áo.
Điều hòa trong xe có chút lạnh, hắn lại lấy ra một kiện quần áo sạch sẽ khác đặt lên đùi Tô Từ.
Tô Từ cảm nhận được trên đùi ấm áp, cô mở to mắt, đôi mắt nhỏ tán thưởng mà nhìn Lục Chiết một cái, sau đó tiếp tục ngủ.
Phúc béo thỉnh thoảng có nhìn lên kính chiếu hậu, đương nhiên thấy được Lục Chiết đang làm gì.
Tuy rằng Lục Chiết không nói hắn cùng Tô Từ là quan hệ gì, bất quá, đối với anh ta, hai người cũng không đơn giản chỉ là bạn bè.
Tô Từ là thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu, cô liền ngủ.
Vô thức, cô xoay người, đầu chuyển hướng về phía bên kia của Lục Chiết.
Khuôn mặt trắng nõn dựa gần hắn, cả người Lục Chiết cứng đờ, nhanh chóng duỗi tay dịch đầu cô ra.
Giây tiếp theo, Tô Từ không thoải mái mà lại dựa đến, cô còn cọ cọ.
Lục Chiết tàn nhẫn cắn răng, lại lần nữa đẩy người ra xa.
Tô Từ là bị Lục Chiết đẩy tỉnh, cô mở mắt nhìn lên trên, liếc mắt một cái liền đối diện với đôi mắt quá mức đen nhánh của thiếu niên: "Tới rồi sao?"
Gương mặt Lục Chiết căng chặt, càng thêm có vẻ lạnh băng, hắn đẩy cô ra: "Không có, cô ngồi dậy ngủ đi."
Tô Từ ngồi dậy, cô cho rằng chính mình gối đầu khiến chân hắn bị tê, chủ động duỗi tay giúp hắn nhéo đùi: "Có phải bị em ngủ đến tê rồi không?"
Tay thiếu nữ mềm mại, nơi nào có nhiều sức lực, cơ bắp trên đùi Lục Chiết gắt gao căng cứng.
Trước khi chính mình thất thố, hắn ngăn cách tay cô: "Không cần."
Tô Từ cũng không kiên trì, cô híp mắt lại, vẫn rất buồn ngủ.
Như là không có xương cốt, cô dựa vào bả vai của Lục Chiết: "Vậy em tiếp tục ngủ."
Lục Chiết nhắm mắt, mới trả lời: "Ừm."
Lúc đến cô nhi viện đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn màu cam vàng dừng lại trên nóc nhà, chiếu rọi mấy cái chữ to: "Cô Nhi Viện Khoái Nhạc."
Tô Từ chưa từng tới cô nhi viện, trong ấn tượng của cô cô nhi viện sẽ cho cô một loại cảm giác âm u, bi lạc, thê lương.
Nhưng hiện tại, nhìn những bức vẽ con thú đầy màu sắc trên tường, cô đột nhiên cảm thấy chính mình hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Đến tiếp đón bọn họ là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy là nhân viên công tác của cô nhi viện.
"Viện trưởng hẳn là đã tỉnh, các em đi theo chị nhé." Nhân viên công tác ở phía trước dẫn đường.
Khi đi ngang qua một gian phòng trông giống với phòng học, chỉ thấy bên trong mấy đứa bé mở to từng đôi tò mò lại hồn nhiên, nhìn về phía bọn họ.
Tô Từ đi lên trước, trộm móc ngoéo ngón tay với Lục Chiết.
Lục Chiết quay đầu đi nhìn cô.
Tô Từ cười, cô suy nghĩ, có phải Lục Chiết khi còn nhỏ cũng đáng yêu giống những củ cải nhỏ này không.
* * *
Chú thích:
[1] Câu thúc: Gò bò, không nhanh nhẹn, thiếu linh hoạt (hvdic.
Thivien.net).
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
40 chương