Bởi vì mới vừa trọng sinh, tâm tình Triệu Ưu Ưu còn rất dao động.
Sau khi đã xác định Lục Chiết còn sống, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh trai, chắc là anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Vậy em cũng không quấy rầy anh nữa đâu.
" Hiện tại cô ta cần phải về nhà để nghĩ kỹ lại lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô ta không thể giẫm lên vết xe đổ như trước kia nữa.
Phần lông trên lưng lại bị Triệu Ưu Ưu nhổ đi mấy sợi, mắt thấy Triệu Ưu Ưu muốn mang cô rời đi, Tô Từ giãy giụa càng lợi hại hơn.
".
.
.
"
Tay Triệu Ưu Ưu bị móng vuốt của thỏ con cào một cái, cô ta sợ tới mức theo bản năng mà buông tay ra, khiến con thỏ trực tiếp rớt xuống đất.
Tô Từ bị rơi xuống, cả người đều phát đau.
Trong lúc còn ngơ ngác, cô rơi vào bàn tay to lớn, lạnh băng.
Nhìn thấy Lục Chiết nhặt cô lên, Tô Từ không để ý bàn tay to lãnh lẽo của đối phương, cô thậm chí còn khẽ liếm đầu ngón tay của hắn một chút, sau đó còn thân mật dùng cái đầu nhỏ cọ vào lòng bàn tay của hắn.
Xem cô ngoan ngoãn như vậy, dễ thương như vậy, không cần vứt cô đi đâu!
"Con thỏ chắc cũng không bị thương nhỉ.
" Móng vuốt của thỏ con không sắc bén, Triệu Ưu Ưu thấy tay mình cũng không bị cào đến chảy máu, lúc này mới duỗi tay muốn lấy con thỏ trở về.
Tô Từ cuộn thành một cuộn, hận không thể rúc vào lồng ngực của Lục Chiết.
Trên tay cảm nhận sự mềm mại của bông tuyết nhỏ, Lục Chiết rũ mi mắt, nhìn đầu ngón tay đã bị liếm qua, thấy có chút ướt ướt.
Hắn ngăn cánh tay đang duỗi ra của Triệu Ưu Ưu.
"Anh trai?" Triệu Ưu Ưu nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Con thỏ là do tôi nhặt về, không phải quà cho cô.
" Vừa nói xong, Lục Chiết liền nhận thấy con thỏ trong lòng bàn tay càng ra sức cọ cọ, bộ dáng ngoan ngoãn đến không chịu được.
Lúc này, Triệu Ưu Ưu mới phát hiện chính mình hiểu lầm, nhưng cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ: "A, thì ra là anh nhặt được à.
"
Cũng tốt, không nhận đồ của Lục Chiết, như vậy có thể giảm bớt quan hệ giữa bọn họ.
Đời trước Lục Chiết là vì cứu cô ta mà chết, một đời này, tuy cô ta cảm kích Lục Chiết, nhưng tính tình Lục Chiết vừa cô lãnh lại rất nghèo nàn, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y, cô ta tự nhiên sẽ không thích hắn.
Triệu Ưu Ưu rời đi.
Tô Từ nằm trên chiếc giường xám xịt, trong lòng cũng an ổn hơn.
Thiếu chút nữa cô đã trở thành thỏ con đầu trọc!
Tô Từ tức giận hừ hừ cái mũi.
Cô nhìn về phía Triệu Ưu Ưu, vừa nãy thế mà lại nhổ lông của một con thỏ đáng yêu ngốc ngốc như cô, hơn nữa còn nhổ đến ba lần! Mặc kệ trong sách miêu tả sau khi trọng sinh nữ chủ thoát thai hoán cốt, trở nên ôn nhu thông minh ra sao, thì cô vẫn không thể ưa nổi vị nữ chủ này.
Bên ngoài nước mưa rơi xuống càng lớn, bắn vào khung cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng động.
Thần sắc Tô Từ uể oải, cô nằm bò ra, nghĩ đến bản thân có khả năng cả đời đều sẽ là thỏ, ngay cả sức lực để tức giận cô cũng không có.
Uống nước xong, Lục Chiết cầm quả tạ ở góc tường bắt đầu luyện tập.
Tô Từ dựa vào giường nhìn thiếu niên đang tập từng động tác, một chút lại một chút, tốc độ cũng không nhanh, thậm chí còn có chút cứng ngắc, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ cơ bắp trên cánh tay của Lục Chiết, căng cứng rắn chắc, như thể ẩn chứa rất nhiều sức mạnh.
Tô Từ im lặng nhìn, khi ánh mắt dời đến trên cổ tay của Lục Chiết, cô phát hiện ở đó có xuất hiện một biểu tượng.
Dùng sức chớp mắt, Tô Từ xác định bản thân không hề bị hoa mắt.
Đó là cái gì?
Rõ ràng khi cô nhìn đến cổ tay của Lục Chiết, ở đó có xuất hiện một biểu tượng như một thanh ngang được chia làm mười ô, trong đó có ba ô là màu đỏ, bên cạnh đánh dấu: Ba năm.
【 Đây là giá trị sinh mệnh.
】
Đột nhiên, trong đầu Tô Từ xuất hiện tiểu nãi âm [1].
Cô sợ tới mức dùng hai móng vuốt nhỏ ôm lấy đầu thỏ.
Chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác?
Tiểu nãi âm cũng không lo lắng bản thân sẽ dọa đến gan thỏ con Tô Từ: 【 Một ô đại diện một năm, giá trị sinh mệnh của Lục Chiết được biểu thị ba ô, tức là nhiều nhất hắn cũng chỉ có ba năm tuổi thọ.
】
Tô Từ kinh ngạc đến mức nâng đầu thỏ lên.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn lãnh trước mặt, Lục Chiết đang chậm rãi mà hữu lực nâng tạ, hắn chỉ có ba năm tuổi thọ sao?
Nam phụ thật đáng thương.
Tiếp theo, Tô Từ nghe tiểu nãi âm nói: 【 Chỉ cần cô hôn Lục Chiết một cái, hắn sẽ có thêm một ngày tuổi thọ.
】
Mỗi một chữ cô đều hiểu, nhưng khi đặt chúng cùng một chỗ, cô lại không hiểu chút nào.
Cô hôn Lục Chiết một cái, Lục Chiết liền có thể sống thêm một ngày?
Tiểu nãi âm: 【 Không sai.
】
Tô Từ cười nhạt một tiếng.
Dựa vào cái gì hả? Lục Chiết sống hay chết cũng không phải do cô quản.
【 Dựa vào hắn nhặt được cô.
】
Tô Từ: ".
.
.
"
Tô Từ tự nhận bản thân không phải là người lương thiện.
Hiện tại cô chỉ là một con thỏ, đến bản thân mình còn quản không được, hơi sức đâu mà đi quản sống chết của người khác? Nói không chừng cô còn chết sớm hơn Lục Chiết.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Từ càng thêm khó chịu.
Cái gì cô cũng không sợ, chỉ có sợ nhất là xấu và chết.
Tiểu nãi âm: 【 Mặt khác, số mệnh của cô và Lục Chiết đã bị trói chặt với nhau.
Hắn mà chết, cô cũng sẽ chết.
】
Nghe vậy, Tô Từ tức giận đến mức đôi mắt càng đỏ hơn.
Cô xuyên thành một con thỏ còn chưa đủ thảm sao? Hiện tại số mệnh của cô còn bị trói buột với tên nam phụ đoản mệnh?
Đây là thảm kịch nhân gian gì hả!
Tiểu nãi âm: 【 Khen thưởng: Hôn Lục Chiết, có thể trở lại thành người.
】
Trong đầu, tiểu nãi âm vừa dứt lời, đôi mắt Tô Từ đỏ rực đến kinh người.
Thật vậy sao? Đừng lừa cô!
Nếu hôn Lục Chiết có thể giúp cô trở lại thành người, cô có thể hôn đến mức miệng của Lục Chiết sưng như cái bánh bao cũng được!
Tiểu nãi âm: 【 Chiêu Tài chưa bao giờ gạt người.
】
Tô Từ chậm rãi tiêu hóa lời nói của tiểu nãi âm, rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt.
Tóm lại, cô chính là công cụ kéo dài sinh mạng của nam phụ, mà trái lại, Lục Chiết cũng là công cụ giúp cô trở lại thành người.
Hơn nữa, số mệnh của bọn họ cũng bị trói buột ở bên nhau.
Biết được có biện pháp trở về thành người, không cần phải là con thỏ cả đời, tâm tình Tô Từ nháy mắt trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cô hỏi tiểu nãi âm Chiêu Tài có phải là tên của nó hay không?
【 Đây là tên mà chủ nhân trước kia đã đặt cho ta, hiện tại cô là chủ nhân mới của ta.
】
Tô Từ ý thức được, đây chắc chắn là bàn tay vàng sau khi cô xuyên qua.
Tâm tình vô cùng vui sướng, cô nheo mắt lại.
Chiêu tài quá mức tục khí [2], không có phẩm vị gì cả.
Cô nên giúp nó đặt lại một cái tên khác, gọi là: Phú Quý.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết hạ quả tạ trong tay xuống.
Mới vừa tập luyện xong, cánh tay sung huyết, cơ bắp căng đến cực điểm.
Cảm nhận được cơ bắp từng chút co giật, vẻ mặt Lục Chiết không thay đổi, hắn nắm chặt nắm tay, mới có thể loại bỏ một ít cảm giác vô lực.
Cho dù mỗi ngày hắn có rèn luyện thân thể thì đối với bệnh tình cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Lục Chiết đặt quả tạ ở lại trong góc tường.
Xoay người, hắn liền bắt gặp đôi mắt đỏ rực của con thỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở: Lục Chiết không thích nữ chủ kia (Triệu Ưu Ưu), cả tim lẫn thân của nam nữ chủ, trước sau như một đều rất sạch sẽ! Đều rất sủng nhau! Sủng đến sâu răng!
* * *
Chú thích:
[1] Tiểu nãi âm: Âm thanh như đứa trẻ, thường nghe được ở trẻ sơ sinh, trong veo và mềm mại, loại âm thanh này dần mất đi khi đứa trẻ lên năm tuổi.
(baidu&gaochengnews)
*Vì tiểu nãi âm xuất hiện khá nhiều lần nên mình sẽ giữ nguyên văn là tiểu nãi âm.
[2] Tục khí: Thô tục, dung tục, không cao nhã.
(thivien)
.
Truyện khác cùng thể loại
963 chương
36 chương
31 chương
8 chương
407 chương