Tự biết mình đuối lý, những người trẻ tuổi trên thuyền nhỏ đã sớm rời đi.
Không còn người phiền phức, Tô Từ kéo Lục Chiết đi đến đuôi thuyền, lúc này ánh mặt trời không còn gay gắt như trước, cô ngồi xuống đuôi thuyền.
Chân thiếu nữ mang một đôi giày xăng đan cột dây, dây lưng mảnh khảnh quấn quanh mu bàn chân và mắt cá chân của cô, có loại tinh xảo nói không nên lời.
Tô Từ kéo dây cột, cởi giày ra, trực tiếp bỏ chân vào trong nước.
Đây là hồ nhân tạo, nước bên trong thanh triệt thấy đáy, nước trong veo lạnh lẽo từ mu bàn chân lan tràn xung quanh, dưới mùa hè nóng bức như vậy thật sự rất thoải mái.
Lục Chiết nhìn thỏ con trên mắt cá chân của thiếu nữ lay động trong nước, hắn nửa ngồi xổm bên cạnh thiếu nữ, đỡ cô, sợ cô rớt xuống nước.
Không khí trong núi tươi mát, cảnh sắc tuyệt đẹp, khắp nơi yên tĩnh.
Ngồi trong thuyền nhỏ, dạo chơi hồ nước thanh triệt, bên cạnh là người mình thích, Tô Từ cảm thấy lồng ngực như có một chú cá chui vào, đang thổi bóng bóng.
"Anh muốn ngồi xuống không?" Tô Từ xúi giục Lục Chiết.
Lục Chiết lắc đầu: "Nước có chút lạnh, không thể ngâm quá lâu."
"À." Tô Từ nhàm chán quơ chân.
Chơi một hồi lâu, thuyền sắp cập bến, từ trong nước Tô Từ thu hồi chân, bên trên tất cả đều là nước.
Cô lấy giày bên cạnh muốn đeo lại, giây tiếp theo, bàn tay to của thiếu niên duỗi lại đây, trực tiếp cầm mắt cá chân của cô.
"Lau khô chân trước." Lục Chiết ngăn cản động tác mang giày của cô.
Tô Từ muốn nói nơi này không có khăn lông, hơn nữa cô mang giày xăng đan, chân ướt cũng không sao.
Nhưng mà, nhìn thiếu niên nửa ngồi xổm bên cạnh mình, hắn kéo vạt áo của bản thân mà lau chân cho cô, lời muốn nói của Tô Từ đều ngừng giữa cổ họng.
"Lục Chiết.." Tô Từ thấp giọng gọi hắn một tiếng.
"Ừ." Thiếu niên đáp lời, hắn cúi đầu, sắc mặt chuyên chú lau khô vết nước trên mu bàn chân của thiếu nữ.
"Lục Chiết, em sẽ làm dơ quần áo của anh." Tô Từ nhịn không được rụt chân, nhưng lại bị đối phương nắm chặt.
Cho dù da mặt Tô Từ dày, nhưng lúc này bị Lục Chiết dùng quần áo của hắn lau chân, cô nơi nào không biết xấu hổ?
Lục Chiết cũng không để ý: "Sẽ không."
Mu bàn chân của thiếu nữ trắng như tuyết, ngón chân mượt mà đáng yêu, nhiễm màu hồng nhợt nhạt, dưới ánh mặt trời càng thêm tinh tế nhỏ xinh.
Lục Chiết lau vài cái, đầu ngón tay lấy đôi giày bên cạnh giúp cô mang vào.
Ngón tay hắn linh hoạt, trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô cột thành một cái nơ bướm xinh đẹp.
"Xong rồi." Giúp thiếu nữ mang giày xong, Lục Chiết nhịn không được dùng đầu ngón tay trêu chọc con thỏ ngốc trên mắt cá chân của cô một chút rồi mới buông chân cô ra.
Hai tròng mắt của Tô Từ lấp lánh, cô nhịn không được thò lại gần, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Lục Chiết.
Thiếu niên cẩn thận ôn nhu như vậy, là của cô.
Mặt trời buổi chiều ngã về phía tây, trong sơn trang chỉ còn dư lại một mảnh cam hồng cuối cùng.
Tô phụ và Lục Trầm câu cá xong thì trở về.
Giao cá cho nhân viên công tác cầm xuống phòng bếp, Tô phụ cao hứng ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
Tô mẫu thấy mặt chồng mình tràn đầy vui mừng: "Thắng?"
"Thắng." Tô phụ liếc nhìn Lục Trầm đối diện một cái: "Miếng đất khu Tây kia, tôi sẽ lấy."
Lục Trầm nhướng mày: "Yên tâm, tôi đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Nói xong, Lục Trầm tới gần Ôn Nhã, ở bên tai bà ấy đè xuống thanh âm mà nói: "Nhã Nhã, anh không có thua, vừa rồi là anh nhường ông già đó." Vì hạnh phúc của con trai mình, ông ấy mới cố ý thua Tô Thịnh Quốc.
Ông ấy thật là một ông bố vĩ đại.
Ôn Nhã hiếm được dịp thưởng chồng mình một nụ cười.
Lúc này, Tô Từ và Lục Chiết cũng trở về ăn cơm chiều.
Tô mẫu trước tiên để con gái ngồi bên cạnh bà: "Từ Từ, chơi vui không con?"
"Nơi này chơi rất vui ạ." Tâm tình Tô Từ rất tốt.
Tô mẫu thấy trong mắt con gái mang ý cười, mặt mày xinh đẹp dính đầy vui sướng, bà nhịn xuống xúc động muốn thở dài.
Sơn trang chơi vui chỗ nào? Đại khái là vì Lục Chiết ở cùng cô mà thôi.
Theo bản năng, Tô mẫu nhìn Lục gia bên kia, chỉ thấy thiếu niên an tĩnh ngồi xuống, vòng eo đĩnh bạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cùng con gái bà xác thật rất xứng đôi.
Tô mẫu thu liễm hành động ngoái đầu nhìn, đáng tiếc là hắn có bệnh nan y.
Bữa tối ăn thật sự vui vẻ, trong sơn trang còn bắn pháo hoa một lúc.
Vị trí bọn họ dùng cơm rất tốt.
Bên cạnh là cửa kính sát đất to lớn, có thể trực tiếp thấy pháo hoa được bắn từ trong núi ở bên ngoài.
Tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài hưng phấn không thôi, còn kinh oa từng đợt.
Tô Từ thừa dịp những người khác đều nhìn ra ngoài cửa sổ, cô quay đầu lại nhìn thiếu niên.
Lục Chiết vừa lúc cũng đang nhìn cô.
Tô Từ cong đôi mắt, lúc này cô mới cao hứng xem pháo hoa nở rộ bên ngoài.
Ăn xong cơm chiều là đã gần tám giờ.
Tô mẫu cùng con gái bà trở lại phòng cô.
Cho dù đã biết độ an toàn trong sơn trang rất tốt, nhưng bà vẫn muốn bảo đảm trong phòng an toàn một lần nữa.
"Mẹ, mẹ trở về nghỉ ngơi đi, con tự mình ngốc là được." Tô Từ nói với Tô mẫu.
"Tự con có thể chứ? Mẹ và cha con ở cách vách, có chuyện gì, con nhớ tới gõ cửa." Tô mẫu dặn dò.
"Mẹ, có việc con sẽ gọi điện thoại tìm nhân viên công tác trong sơn trang trước, mẹ và cha nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần lo lắng cho con đâu." Nói xong, Tô Từ cố ý ngáp một cái.
Cô xem như đã nhìn ra, mẹ cô cọ tới cọ lui, hình như là không muốn rời đi?
Vì sao?
Không phải là muốn canh cô đấy chứ?
Tô mẫu thấy bộ dáng mệt rã rời của con gái, lúc này bà mới cười nói: "Được được được, con mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ." Tô Từ ngoan ngoãn đáp lời.
Cho đến khi Tô mẫu rời đi, sau khi đóng cửa lại, lúc này cô mới thở phào một tiếng.
Tô Từ lấy ra một cái áo ba lỗ trong hành lý, còn có một cái quần jean siêu ngắn.
Không còn biện pháp, cô không mang áo tắm, đành phải mặc như vậy tắm suối nước nóng.
Lấy quần áo xong, Tô Từ tắm trước, sau đó mới thay áo ba lỗ và quần đùi.
Từ toilet đi ra, cô lấy di động trên giường gửi tin nhắn cho Lục Chiết: Em có việc tìm anh, anh mở cửa đi.
Phòng cha mẹ ở cách vách, cô nào dám ấn chuông cửa phòng Lục Chiết, hoặc là gõ cửa phòng Lục Chiết.
Nhưng mà giây tiếp theo, thiếu niên chỉ trả về bốn chữ: Nghỉ ngơi sớm một chút.
Tô Từ đã quen, nơi nào sẽ nghe hắn? Cô lại nhắn một tin nhắn khác rồi gửi qua: Em muốn gõ cửa.
Gửi xong tin nhắn, Tô Từ cười mở cửa phòng của mình.
Quả nhiên, cô thấy cửa phòng đối diện đã mở, thiếu niên thẳng tắp đứng phía sau cánh cửa.
Tô Từ cười cong đôi mắt.
Cô nhìn hành lang không có ai khác, nhanh chóng đi qua chỗ Lục Chiết, đẩy hắn cùng nhau đi vào.
"Em biết anh sẽ mở cửa mà." Đuôi mắt Tô Từ cong lên, cười đến đắc ý.
Lục Chiết nhìn một thân quần áo của thiếu nữ.
Cô mặc áo ba lỗ có dây, lộ bụng nhỏ, đường cong hoàn mỹ, thân dưới mặc quần đùi, một đôi chân dài tinh tế thẳng tắp, trắng trẻo lắc lắc mắt người.
Ánh mắt hắn thâm trầm: "Tìm anh có chuyện gì?"
"Em đến đây tắm suối nước nóng." Tuy trong phòng cô cũng có suối nước nóng, nhưng một người tắm có ý tứ gì?
Tô Từ kéo tay Lục Chiết: "Chúng ta cùng nhau tắm đi."
Cô cố ý tiến đến bên người Lục Chiết: "Anh không nghĩ sao? Cùng nhau tắm suối nước nóng đó, nghĩ thôi cũng thật kích thích."
Lục Chiết kéo người đến bên mình: "Không nghĩ." Đôi mắt đen nhánh nhìn cô: "Em về phòng mình tắm đi."
Tô Từ bị giữ chặt, trên chân cô dẫm dép lê đế mềm dùng một lần, cô khó chịu dùng mũi chân đá chân Lục Chiết: "Em ở chỗ này tắm, hơn nữa còn muốn cùng anh tắm."
Khi thay đồ Tô Từ có tốn chút tâm tư nhỏ.
Lúc cô thay quần áo đã soi gương, dáng người cô tốt, cho dù mặc áo ba lỗ và quần đùi đơn giản cũng câu nhân thật sự, bản thân cô cũng không nhịn được đánh giá mình nhiều thêm vài lần, nhưng tại sao Lục Chiết lại không hề phản ứng?
"Mau lên anh." Tô Từ nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh.
Lục Chiết mím môi.
Thời tiết ban đêm rất tốt, ánh trăng cũng mê người.
Tô Từ cảm thấy ánh trăng trong sơn trang đặc biệt sáng, cô cố ý hất chút nước lên người Lục Chiết ở phía đối diện.
Cô không thú vị mà bĩu môi: "Nào có người như anh mặc quần áo như vậy tắm suối nước nóng chứ?" Thiếu niên không có thay quần áo, hắn trực tiếp mặc quần áo trên người ngâm vào trong nước, che lấp đến chặt chẽ.
Gương mặt cương lãnh của Lục Chiết bị nước làm ướt nhẹp, nhu hòa vài phần, mặt mày càng thêm thanh tuấn.
Hắn không nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, trong mắt ẩn giấu ý xấu đối diện: "Như vậy là được."
"Vì sao anh lại cách em xa như vậy?" Đôi mắt nhỏ của Tô Từ tràn ngập u oán, cô hỏi hắn: "Anh lại đây, hay là em đi qua?"
Suối nước nóng dài hai mét, rộng một mét.
Lúc này cô với Lục Chiết là một đầu một đuôi.
Lục Chiết bây giờ mới sâu kín liếc nhìn thiếu nữ một cái.
Dưới ánh trăng, cô giống như yêu tinh cực lực làm chuyện xấu, đang tìm mọi cách để trêu đùa hắn.
Cô luôn là vết sẹo lành thì lại quên đau, lại bắt đầu gây chuyện.
Lục Chiết dựa vào thành ao, hai tay mở rộng đáp trên vách đá, hắn cong môi, cười khẽ một tiếng: "Lại đây."
Tô Từ lúc này mới cao hứng.
Cô như thể cô cá giảo hoạt trong nước, lập tức lui vào trong lồng ngực của thiếu niên, mềm mại dựa vào hắn.
Ở trong nước thân thể dựa gần nhau, nhiều thêm vài phần ướt át.
Tô Từ có chút đắc ý nhìn Lục Chiết, cô thích nhìn bộ dáng hắn vì cô lại lui về sau một bước.
Lục Chiết đối diện với đôi mắt của thiếu nữ, hắn không có cúi đầu nhìn đường cong trong nước đẹp đến kinh người của cô.
Hắn sờ mái tóc dài đã bị ướt nhẹp, đột nhiên hỏi cô: "Còn có thể duy trì hình người trong bao lâu?"
Tô Từ đếm một chút: "Hẳn là đến chiều ngày mai."
Lục Chiết gật đầu.
Đột nhiên, hắn cúi đầu, bàn tay to đang vuốt mái tóc ướt đẫm của cô bao trùm cái ót của cô, lập tức áp người về phía mình.
Môi mỏng mang theo bọt nước lạnh lẽo, Tô Từ cả kinh trợn tròn đôi mắt.
Môi cô bị Lục Chiết cắn một chút, sau đó lại bị Lục Chiết đè nặng, hai người cùng nhau rơi xuống nước, theo bản năng cô ôm chặt hắn.
Tô Từ không thể nín thở, cô đẩy Lục Chiết ra, nhưng thiếu niên không cử động.
Đầu Tô Từ phát ngốc, chỉ có thể tùy ý để Lục Chiết truyền khí cho mình.
Một hồi lâu, từ trong nước đi ra, Lục Chiết nhìn thiếu nữ vô lực dựa vào người mình, khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng, ánh mắt so với nước còn long lanh hơn.
Hắn vén tóc ướt trên sườn mặt của thiếu nữ lên, khẽ hôn trán cô một cái: "Còn náo loạn nữa không?"
Tô Từ ngoan ngoãn lắc đầu, hình như là bị kích thích quá mức, còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Lục Chiết bế thiếu nữ lên, đi ra khỏi ao, hắn lấy khăn tắm ở một bên quấn lên người cô: "Anh đưa em trở về phòng."
Tô Từ ghé vào trong lòng hắn: "Đêm nay em ngủ chỗ này." Cô hữu khí vô lực mà sai sử hắn: "Anh đến phòng em lấy quần áo lại đây, nhớ rõ lấy cả quần lót nữa."
"Không bằng lại làm một lần nữa?" Lục Chiết bất đắc dĩ, hắn ý đồ đe dọa cô.
Tô Từ phục hồi lại tinh thần, đôi mắt ẩm ướt, thủy linh sáng trong, ở trong lòng hắn cô cười cong đôi mắt: "Ngày mai chúng ta thử lại."
Lần đầu tiên cô phát hiện hôn môi trong nước còn khá thú vị.
Lục Chiết: "..."
Từ hành lý tìm được quần áo của thiếu nữ, còn có quần áo lót của cô, Lục Chiết không nhìn nhiều, hắn đặt trong quần áo, cùng nhau lấy ra ngoài.
Vừa lúc đóng lại cửa phòng của thiếu nữ, cửa phòng bên cạnh mở ra.
Lục Chiết cả kinh, tay nắm khóa cửa căng thẳng.
"Con trai, con đang làm gì thế?" Đi ra chính là Lục Trầm.
Thấy con trai đứng trước cửa phòng Tô Từ, Lục Trầm cong mi, cố ý trêu chọc: "Đã trễ thế này, con chuẩn bị tìm Tô Từ làm cái gì? Không phải là ra ngoài ngắm trăng đấy chứ?"
Tay Lục Chiết cầm quần áo của thiếu nữ giấu ở phía sau: "Không phải."
Lục Trầm biết tính cách đứa con trai này không giống mình, muộn tao thật sự, ông ấy cười nói: "Con cẩn thận một chút, nếu như bị Tô Thịnh Quốc phát hiện, hừ.." Ông ấy ý vị thâm trường mà liếc nhìn con trai một cái, sau đó trở về phòng.
Đóng cửa lại, Lục Trầm lập tức tranh công với vợ: "Nhã Nhã, anh thấy con trai đi tìm Tô Từ.."
Lục Chiết thở dài, hắn nhanh chóng trở về phòng.
Tô Từ đã sớm cởi quần áo ướt trên người ra, cô bọc khăn tắm, nằm trong ổ chăn.
Lục Chiết tiến vào, thấy trên mặt đất có một bộ quần áo ướt bị ném tùy ý, ánh mắt lại càng thêm thâm.
Hắn cầm quần áo đưa cho Tô Từ: "Quần áo đã lấy tới, em nhanh mặc vào đi."
Tô Từ ngồi dậy, cô nhận quần áo từ Lục Chiết, sau đó ở trong chăn, làm trò trước mặt Lục Chiết, ném khăn tắm trên người mình ra.
"Đoàn Đoàn." Lục Chiết thấp giọng gọi cô một tiếng.
Đã nghỉ ngơi trong chốc lát, Tô Từ khôi phục tinh lực chớp mắt với Lục Chiết vài cái, đúng lý hợp tình nói với Lục Chiết: "Em đang thay quần áo, anh đừng nhìn lén."
Lục Chiết khụ một tiếng không được tự nhiên, đi vào toilet.
Lúc hắn đi ra, thiếu nữ đã đổi xong quần áo, cô an tĩnh ngồi ở trên giường chờ hắn.
Tóc mềm của thiếu nữ đen như mực, vì ướt đẫm mà rũ ở sau lưng, ánh mắt ẩm ướt phiếm sáng, lúc này Tô Từ mới là tiểu tiên nữ ngoan ngoãn.
Lục Chiết đưa máy sấy tóc đã cắm điện đến: "Lại đây, sấy khô tóc mới có thể ngủ."
Tô Từ như ốc sên nhỏ đi đến chỗ hắn, cô trực tiếp tự giác nằm trên đùi Lục Chiết: "Anh sấy đi."
Lục Chiết nhắm mắt.
Hắn chuyển mặt của thiếu nữ sang một hướng khác mà không phải đối diện với phần bên trong đùi của mình, lúc này mới vén tóc ướt của thiếu nữ lên và bắt đầu sấy..
Truyện khác cùng thể loại
549 chương
71 chương
134 chương
4 chương
6 chương
33 chương
836 chương