Biên tập: Cải
Lời này nói ra quá đột ngột khiến người nghe không kịp phản ứng lại.
Khương Yên theo bản năng nhìn hai tai Hoắc Đình Diễm, bị Hoắc Đình Diễm trừng mắt nhìn.
Khương Yên "....."
Cô không cố ý, tất cả chỉ là hành động theo bản năng thôi.
Vì sao idol lại trừng mắt chứ? Nhưng mà cho dù là trừng mắt cô vẫn rất muốn nhìn. Cô ở đời trước khi tham gia một buổi biểu diễn liền vô tình biết được Hoắc Đình Diễm rất dễ bị hồng lỗ tai.
Lúc đó, người này nhảy đôi với một nữ vũ công, bài hát hôm ấy động tác có chút nóng bỏng, tuy rằng Hoắc Đình Diễm luôn cố không để tay chạm vào vai bạn diễn nhưng lỗ tai vẫn không chịu khống chế mà đỏ lên. Khi đó, không ít fan thấy liền lên weibo trêu chọc anh, cười nhạo anh.
Nói anh thật sự quá ngây thơ.
Chỉ nhảy chung với bạn diễn nữ cũng có thể hồng lỗ tai.
Không hổ là "con trai ngoan".
Anh anh anh..... nhưng lần này anh xấu hổ là bởi vì cùng cô nắm tay a. Khương Yên ban đầu vốn là muốn đi xem lỗ tai hồng hồng của anh, nhưng nghĩ đến điểm này.... Nhìn cái gì mà nhìn a, là bản thân khiến idol hồng lỗ tai a.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên nghiêng người nhìn về phía mọi người "Cái kia, nếu không có chuyện gì vậy em xin phép đi trước"
Đạo diễn "a" một tiếng "Khương Yên"
Khương Yên "Dạ?"
Đạo diễn mỉm cười nhìn cô, đem những người khác xua đi, chỉ chừa lại mấy diễn viên nòng cốt, lúc này mới hỏi "Khương Yên, cô có ý định tiến vào giới giải trí hay không?"
Khương Yên "...."
Cô kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, sau khi xác định bản thân không nghe lầm mới lên tiếng hỏi "Đạo diễn tại sao lại đột nhiên nói những lời như vậy?"
Đạo diễn cười "Cô nếu như có ý định, tôi liền có thể giúp cô tiến cử một chút"
Đạo diễn có vài người bạn mở công ty giải trí, Khương Yên nếu có ý tưởng này, ông không ngại đề cử cô với mấy người đó. Nếu là những người khác, đạo diễn khả năng sẽ không có nhiệt tình như vậy nhưng giọng hát của Khương Yên thực sự quá tuyệt vời, khiến ông nhất thời động tâm tư.
Khương Yên giật mình, theo bản năng nhìn Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm cho cô một ánh mắt trấn an, thấp giọng nói "Nếu như muốn thì có thể suy xét một chút"
Khương Yên nghe vậy, vội nói "Cảm ơn đạo diễn nhưng tạm thời em còn chưa có ý định này" Cô khiêm tốn nói "Em hiện tại còn đang là học sinh, nên đặt việc học lên hàng đầu"
Đạo diễn cũng hiểu rõ "Được rồi, vậy cô trở về suy nghĩ kỹ một chút, dù sao cũng không vội, sở hữu giọng hát hay như vậy mà không đi làm ca sĩ quả thực rất đáng tiếc"
"Vâng, cảm ơn đạo diễn"
Sau khi rời khỏi phim trường, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau lên xe.
Lỗ tai anh đã khôi phục lại màu sắc bình thường.
Khương Yên buồn cười nhìn sau đó quay đầu sang chỗ khác.
"Nghiên Nghiên bọn họ tới rồi" Cô đột nhiên nói "Vừa rồi cậu ấy có gọi điện cho tớ"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại sau đó nói với Giang Bạch "Bọn họ đang ở phố Tây, chuẩn bị đi ăn, Giang ca, anh đưa bọn em đến bên kia đi"
"Được"
Con sông Hoàng Phố nhẹ nhàng chảy dọc Thượng Hải, một bên bờ là tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu, tòa tháp cao nhất Thượng Hải, đặc trưng cho lối kiến trúc tiện nghi, hiện đại. Mà ở bên bờ bên kia là Phố Tây, nơi náo nhiệt nhất Thượng Hải, vừa có nét cổ điển từ kiến trúc Thượng Hải xưa vừa có nét mỹ lệ, xa hoa của những tòa nhà cao tầng hiện đại.
Khương Yên trước kia từng đi đến đó rất nhiều lần, thậm chí so với Hoắc Đình Diễm còn biết nhiều nơi có đồ ăn ngon hơn.
Thế nhưng đã rất lâu rồi Khương Yên không có trở lại nơi đây. Đời trước, cô ngoại trừ đâm đầu vào học tập thì toàn bộ thời gian còn lại đều dành để truy tinh, ba mẹ đã mất, còn lại những người thân khác thì cũng đã cắt đứt liên lạc từ lâu vậy cho nên mỗi kỳ nghỉ Khương Yên đều không về nhà, chỉ có khi nào đến ngày giỗ của ba mẹ mới ghé qua một chút.
Tính toán một chút, cô cũng đã mấy năm không có đặt chân đến Phố Tây.
Nhưng cô biết, Phố Tây nơi này cho dù bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi, phong cảnh vẫn như cũ, kiến trúc vẫn như cũ.
Chúng nó vẫn luôn duy trì bộ dáng cùng nét đặc sắc cố hữu.
....
Sau khi Giang Bạch chở hai người đến Phố Tây, dặn dò vài câu liền rời đi.
Bởi vì buổi tối cho nên Hoắc Đình Diễm có cầm theo mũ, trên người mặc một chiếc áo cao cổ màu đen phối cùng áo lông vũ cùng màu, nếu không phải là fan chân ái thì thật khó mà nhận ra.
Khương Yên nhìn, không tiếng động cong cong khóe miệng.
Nhìn thấy cô cười, Hoắc Đình Diễm nói "Cười cái gì?"
Khương Yên ho khẽ, nói "Cười cậu hiện tại còn tự do có thể cứ như vậy đi ra đường mà không có bị quá nhiều người nhận ra, nhưng một đoạn thời gian nữa khả năng sẽ không còn như vậy nữa"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm hơi nhíu mày, nhìn cô "Chắc chắn như vậy?"
"Đúng vậy" Đôi mắt Khương Yên lấp lánh như chứa cả trời sao "Tớ đối với năng lực nghiệp vụ của cậu luôn rất có lòng tin"
Hoắc Đình Diễm là người trời định sẽ được nổi tiếng.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, cũng không có hỏi nhiều. Anh nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói "Đi vào thôi, xem bọn họ ăn cái gì"
"Được"
Thời điểm hai người tiến vào trong tiệm, Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Cảnh Hoán cùng có Quách Tuấn Trì đang ăn đến sung sướng, khoái hoạt. Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn thấy hai người liền kích động hô "Khương Yên, mau lại đây"
"Được"
Khương Yên cười, đi đến bên cạnh Nguyễn Nghiên Nghiên ngồi xuống.
"Sao lại chỉ có ba người các cậu? Ninh Trí Viễn không đến sao?"
Cảnh Hoán gật đầu, giải thích "Cậu ấy có việc, không tới được"
"Mau ngồi xuống, các cậu đã ăn gì chưa?"
"Vừa rồi có ăn một chút"
"Lại đây, lại đây gọi đồ đi, đồ ăn ở nơi này ăn rất ngon"
Khương Yên cười "Cũng được, cậu thích ăn đồ Thượng Hải?"
Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, lắc đầu "Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua tớ đến đây chưa được mấy lần.... kỳ thật tớ muốn ăn bánh bao chiên"
Khương Yên cười "Buổi sáng ngày mai đi ăn"
"Được được"
Vài người ngồi cùng nhau dùng bữa, quả nhiên cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Nghiên Nghiên kêu gào muốn đi ngắm cảnh đêm ở Phố Tây, mấy người còn lại cũng tùy theo ý cô. Nguyễn Nghiên Nghiên ôm lấy tay Khương Yên, nói thầm "Không nghĩ tới phía Nam lại lạnh như vậy"
Khương Yên gật đầu "Thật ra mùa đông ở phía Nam lạnh hơn phía Bắc nhiều"
Mùa đông ở phía Nam, lạnh đến thấu xương, không giống như phía Bắc, phía Bắc là trời mưa nhưng phía Nam chính là ẩm ướt, không tuyết thì chính là mưa, sau đó nhiệt độ đều là số âm. Nếu so về nhiệt độ thì cao hơn phía Bắc một chút nhưng chính là lạnh thấu xương, buốt giá khiến người ta chịu không nổi.
Hơn nữa phía Bắc có máy sưởi, còn nhà ở phía Nam, cho dù có bật điều hòa vẫn cứ lạnh.
Nguyễn Nghiên Nghiên hồ nghi nhìn Khương Yên, buột miệng thốt "Cậu sao lại biết?"
Khương Yên sửng sốt, theo bản năng nói "Chính là biết thôi"
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Lời này khiến cô không có cách nào tiếp lời.
Mọi người cùng nhau đi dạo quanh Phố Tây một lúc, sau đó vì trời quá lạnh, chịu không được đành phải quay về khách sạn. Bởi vì trước đó có hỏi qua khách sạn Hoắc Đình Diễm đang ở cho nên bọn họ cũng đặt phòng ở đây, bất quá Nguyễn Nghiên Nghiên ở cùng Khương Yên, Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đi đặt một gian phòng khác.
"Đúng rồi, Khương Yên cậu ngày mai cùng bọn tớ đi Disney đi" Nguyễn Nghiên Nghiên đề nghị "Hoắc Đình Diễm có rảnh không?"
Hoắc Đình Diễm ngẩn ra, nhíu mày nhìn mấy người "Muốn đi Disney?"
"Đúng vậy"
Nguyễn Nghiên Nghiên nói "Tớ chưa từng đến Disney Thượng Hải bao giờ, rất tò mò a. Khương Yên cũng chưa từng đến đó, cùng đi có được không?"
Cảnh Hoán cũng gật đầu tán thành "Đúng đúng đúng, cùng đi đi"
Quách Tuấn Trì nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "A Diễm, cậu có rảnh không?"
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ một lát "Buổi sáng ngày mai còn có hai phân đoạn nữa, buổi chiều trên cơ bản thì không có lịch trình gì" Anh nói "Mấy cậu cứ đi trước đi, khi nào tớ xong việc sẽ đi tìm mọi người"
Khương Yên ".... Tớ đây...."
Cô còn chưa nói xong đã bị mọi người nhìn chằm chằm "Cậu làm sao?"
Khương Yên cứng đờ nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên "Tớ cùng đi với các cậu a"
Nếu cô nói cô muốn chờ Hoắc Đình Diễm sau đó cùng nhau đi thì thật là kỳ quái.
"Vậy tớ sẽ đi mua vé" Cảnh Hoán nói.
"Được, đến lúc đó chuyển tiền cho cậu"
Cũng bởi vì việc mua vé này, Cảnh Hoán trực tiếp kéo mọi người vào thành một nhóm chat, thậm chí còn thêm cả Khổng Hâm cùng Ninh Trí Viễn, mỹ kỳ danh chính là.... Cho bọn họ ngắm nhìn một chút.
Buổi tối, mọi người ở trong nhóm chat thảo luận, đem chuyện đặt vé giải quyết ổn thỏa, tiện thể lên luôn cả kế hoạch cho hành trình ngày mai.
Toàn bộ quá trình này Khương Yên đều không tham dự, cô đã đi Disney vài lần, cho nên đối với mấy cái hạng mục du ngoạn này không có quá nhiều hứng thú.
....
Sau khi an bài xong cũng đã khuya.
Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
"Khương Yên"
"Sao?"
Khương Yên quay đầu nhìn cô "Làm sao vậy?"
Nguyễn Nghiên Nghiên lắc đầu "Không biết nữa, không ngủ được, có thể là do quá hưng phấn"
Nghe vậy, Khương Yên bật cười "Đừng hưng phấn, nhất định phải đi ngủ sớm một chút bằng không ngày mai liền không có tinh thần"
"Được"
Không lâu sau Nguyễn Nghiên Nghiên liền ngủ mất, Khương Yên lại ngủ không được.
Cô lôi điện thoại ra, suy nghĩ một lát sau đó lên QQ xem một chút, đại đa số người trong vòng bạn bè đều đã offline.
Khương Yên nhìn chằm chằm nick nam của Hoắc Đình Diễm, kỳ thật thời gian bọn họ quen biết nhau dài như vậy nhưng vẫn chưa từng thêm QQ. Cô muốn thêm nhưng lại có chút giãy giụa.
Thật ra có thêm cũng không có việc gì, dù sao cũng là bạn học nhưng cô lại sợ Hoắc Đình Diễm không muốn thêm nhưng ngại từ chối cho nên sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời mời kết bạn.
Thời điểm cô đang giãy giụa, điện thoại liền hiện thông báo.
"Hoắc Đình Diễm gửi cho bạn lời mời thêm bạn tốt"
Khương Yên trợn tròn mắt, đem những lời này từ đầu đến cuối đọc một lần sau đó mới khó có thể tin nhấn đồng ý.
Má ơi, Hoắc Đình Diễm chủ động thêm bạn tốt QQ với cô!!!
Sau đó Khương Yên liền tự hỏi bản thân nên nói chuyện phiếm như thế nào, không biết tại sao lại thế, rõ ràng hai người đã nhắn tin nhiều lần nhưng cô vẫn chẳng biết nên bắt đầu nói chuyện phiếm như thế nào.
Khương Yên nhìn vào giao diện trên màn hình điện thoại mà rơi vào trầm tư.
Nên nhắn gì đây?
Không lâu sau cô nhận được tin nhắn.
Hoắc Đình Diễm: Đi ngủ sớm chút.
Khương Yên: Được, cậu cũng vậy.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, cô lại bổ sung thêm "Ngày mai bao giờ cậu mới quay xong?"
Hoắc Đình Diễm: Đại khái khoảng 12 giờ.
Khương Yên: Vậy cậu cứ đi ăn đi sau đó hãng đến Disney, ở đó không có quá nhiều đồ ăn, lại còn đắt.
Hoắc Đình Diễm: Được, nghe cậu.
Khương Yên nhìn mấy chữ kia, sửng sốt, nhắn lại: Vậy tớ đi ngủ đây.
Hoắc Đình Diễm gửi cho cô một gói biểu cảm chúc ngủ ngon. Khương Yên chậm rì rì bỏ điện thoại xuống, thực sự đi vào giấc ngủ.
Hoắc Đình Diễm bên kia, nhìn chằm chằm di động một hồi lâu sau đó mới đặt xuống.
Không lâu sau lại cầm lên, gọi điện thoại an bài lịch trình làm việc ngày mai, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm rửa, nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày thứ hai, mọi người dậy đặc biệt sớm.
Tuy rằng hiện tại là mùa đông nhưng bởi vì còn đang trong kỳ nghỉ đông cho nên Disney siêu siêu đông người.
Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên ngủ không tệ lắm, buổi sáng tinh thần phấn chấn, sau khi ăn xong bữa sáng liền đi tàu điện ngầm đến Disney.
Bởi vì trước đó đã lên kế hoạch trước cho nên bọn họ buổi sáng chơi còn tính là thuận lợi, mỗi trò không cần phải xếp hàng chờ quá lâu, trò chơi xếp hàng lâu nhất là tàu lượn siêu tốc đã được Khương Yên mua vé từ khi còn đang trên tàu điện ngầm, khi đến nơi thời gian vừa đúng, bọn họ chỉ cần chờ một chút liền đến lượt.
Sau khi chơi xong hai trò chơi, người dẫn đầu chuyển từ Cảnh Hoán sang Khương Yên.
Nguyễn Nghiên Nghiên phát hiện, Khương Yên có thể so với bọn họ đối với Disney hiểu biết hơn rất nhiều.
"Khương Yên, chút nữa chúng ta chơi trò gì?"
Khương Yên nghĩ nghĩ "Có muốn chơi trò chơi kích thích một chút không?"
"Buổi chiều đi"
Khương Yên cười "Vậy hiện tại chơi mấy trò nhẹ nhàng một chút? Đi ngồi Cướp biển vùng Caribe đi, vừa lúc có thể nghỉ ngơi một chút"
"Được"
Bọn họ chơi đến vui sướng, đến 11 giờ liền bắt đầu mệt mỏi.
"Nghỉ một chút, nghỉ một chút"
"Được"
Mọi người cùng nhau tìm chỗ ăn cơm, thuận tiện nghỉ ngơi.
Mà Hoắc Đình Diễm, còn chưa có tới.
.....
Chỗ ăn cơm người nhiều, đồ ăn cũng không ít nhưng khá đắt.
Nguyễn Nghiên Nghiên sau khi ăn xong liền trực tiếp nằm bò ra bàn, việc đi chơi công viên giải trí này, chính là việc hao phí thể lực nhất.
Đột nhiên, Cảnh Hoán lên tiếng "A Diễm đến nơi rồi, đang chuẩn bị đến đây"
Khương Yên ánh mắt sáng ngời, kinh hỉ hỏi "Nhanh như vậy sao?"
Quách Tuấn Trì cười "Hình như cậu ấy xong việc nhanh hơn dự kiến"
Khương Yên hơi lo lắng nhìn trời "Hy vọng buổi tối hôm nay không mưa, trời mưa thì sẽ rất khó xem được pháo hoa"
"Dự báo thời tiết nói hôm nay trời không mưa"
"Dự báo thời tiết không phải lúc nào cũng chuẩn"
Vài người nói chuyện, không lâu sau Hoắc Đình Diễm liền tới, vẫn như cũ đội mũ lưỡi trai đen cũng áo lông vũ cùng màu, dáng người anh cao lớn, mặc vào đặc biệt đẹp.
Khương Yên nhìn đến mê mẩn.
Sau khi Hoắc Đình Diễm tới mọi người liền tiếp tục hành trình.
Đến khoảng hơn 2 giờ chiều là Disney Mickey hệ liệt cổ tích, cũng chính là các nhân vật Disney đi tuần du, đại đa số mọi người sẽ đứng ở hai bên đường quan sát. Cái hạng mục này người xem đặc biệt đặc biệt nhiều, người hơi lùn một chút lại không chiếm được vị trí tốt thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Tỷ như Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khương Yên.
Bọn họ là chơi xong hai trò chơi mới đi ra, kết quả hai bên đường đã đông kín người.
Cảnh Hoán cười nhạo Nguyễn Nghiên Nghiên "Chú lùn này hẳn là nhìn không tới rồi"
Nguyễn Nghiên Nghiên trừng mắt nhìn cậu ta "Cậu cũng không phải là rất cao"
Hoắc Đình Diễm tiến lại gần Khương Yên, thấp giọng hỏi "Muốn xem?"
Khương Yên sửng sốt gật đầu "Muốn"
Ai mà không muốn chứ, cô tuy rằng đã xem rất nhiều lần nhưng hiện tại vẫn muốn xem tiếp.
Hoắc Đình Diễm vừa định nói gì đó, Nguyễn Nghiên Nghiên liền kinh hô, kéo kéo quần áo của Khương Yên, khóc lóc kể lể "Nhìn người ta có người yêu đi cùng kìa"
Khương Yên kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một đôi tình nhân đứng cách bọn họ không xa, chàng trai để cô gái ngồi lên trên bả vai, tư thế kia.... Quá cao, tầm nhìn quá tốt.
Khương Yên "...."
Cô hận.
Anh anh anh.... Cẩu độc thân thì không có nhân quyền sao!
Nguyễn Nghiên Nghiên cùng cô nhìn nhau, khóc lóc "Tớ cũng muốn có bạn trai! Sau này khi có bạn trai rồi tớ sẽ đến Disney một lần nữa"
Khương Yên "...."
Cô cũng muốn.
Nghĩ ngợi, Khương Yên dời mắt khỏi đôi tình nhân kia, vừa mới hơi ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt của Hoắc Đình Diễm.
Hai người nhìn nhau, rất ăn ý mà cùng nhìn đi chỗ khác.
Một lát sau, Hoắc Đình Diễm gọi cô "Khương Yên, đứng ở đây này"
Khương Yên nhìn vị trí anh chỉ, cũng không tệ lắm.
"Cảm ơn"
"Không có gì"
Cứ nhứ vậy, Hoắc Đình Diễm đứng ở phía sau cô, Khương Yên đứng ở phía trước xem tuần du.
Sau đó bọn họ lại chơi thêm vài trò chơi mạo hiểm, chơi xong liền tìm một chỗ nghỉ tạm, chờ xem pháo hoa.
"Trời hình như chuẩn bị mưa"
Bọn họ vừa mới đi vào quán, Quách Tuấn Trì nhìn trời nói.
Khương Yên "....."
Miệng cô đúng là miệng quạ đen.
Nguyễn Nghiên Nghiên tự nhiên cũng thấy được.
"Hẳn chút nữa sẽ tạnh thôi"
"Không chắc" Khương Yên nói "Đợi lát nữa đi mua vài cây dù, mưa tuy không lớn nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng"
"Được, ăn cơm xong rồi mua"
......
8 giờ rưỡi bắt đầu bắn pháo hoa nhưng vừa đến 7 giờ đã có rất nhiều người đứng chờ. Mưa không lớn,lúc tạnh lúc mưa làm người rất là bất đắc dĩ.
Khương Yên tự nhiên cũng cảm thấy thế nhưng hiểu được bắn pháo hoa sẽ không hủy bỏ.
Bọn họ không chiếm được mấy vị trí gần cho nên liền đứng xa một chút.
Kỳ thật pháo hoa của Disney bắn thực sự rất đẹp, các nhân vật sẽ xuất hiện trên lâu đài còn có ánh đèn đủ loại màu sắc.
Khương Yên bọn họ dạo quanh một vòng, sau khi mua một chút vật kỷ niệm liền đi đến lâu đài trước mặt xem pháo hoa.
Kết quả đến 8 giờ 20, trên không trung lại đột nhiên nổi lên một trận mưa nhỏ, là mưa phùn đặc trưng ở phía Nam, không lớn nhưng lại có chút ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Hiện tại đã không còn cơ hội chạy đi mua dù.
"Khương Yên, cậu đội mũ lên"
"Được" Khương Yên nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên rồi sau đó theo bản năng nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.
May mắn, áo lông vũ của Hoắc Đình Diễm có mũ hơn nữa trên đầu anh còn đang đội một cái mũ lưỡi trai.
Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi "Làm sao vậy?"
"Không sao" Khương Yên lui về sau một bước, nhỏ giọng nói "Còn may cậu có mang mũ"
Bản thân cô không quá quan trọng nhưng Hoắc Đình Diễm không thể bị cảm mạo được.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhìn cô chăm chú một hồi, đột nhiên nói "Đúng là ngốc"
Khương Yên "?"
Cô hồ nghi nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, nhịn không được hỏi "Tớ chỗ nào ngốc? Cậu đứng có khinh thường tớ thành tích kém"
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh nhịn không được mà mỉm cười nhìn cô "Đi sang bên kia đi, bên kia ít người"
"Được"
Một lúc sau, Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên còn có Cảnh Hoán đột nhiên rời ra, Nguyễn Nghiên Nghiên hình như là cố đi lên phía trước để chụp ảnh.
Mà Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm, còn đứng ở bên ngoài.
Pháo hoa chính thức bắt đầu, Khương Yên nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác mưa càng ngày càng nặng hạt..... cô theo bản năng định quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, vừa mới hơi quay đầu, mưa đột nhiên biến mất.
Khương Yên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồ vật mới xuất hiện trên đỉnh đầu, là áo lông vũ của Hoắc Đình Diễm, anh đem áo lông vũ của mình cởi ra, vươn tay che mưa cho cô.
Khương Yên không chớp mắt nhìn chiếc áo trên đỉnh đầu, đè ép trái tim đang loạn nhịp, một hồi lâu sau mới nhìn Hoắc Đình Diễm.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.
Khương Yên hơi rũ mắt đem cảm xúc che đậy "Cậu không lạnh sao?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Không lạnh lắm"
Khương Yên nhìn anh, nhíu nhíu mày "Tớ có mũ, cậu vẫn là nên đem áo mặc vào đi"
Cô vừa cùng với Nguyễn Nghiên Nghiên mua một cái mũ lông xù, tuy rằng không che chắn được nhiều nhưng méo mó có hơn không.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, bật cười "Tôi thực sự không lạnh"
"Vậy cũng không được" Khương Yên nói "Nào có chuyện idol che mưa chắn gió cho fan hâm mộ chứ!"
Cô không chút suy nghĩ nói "Có muốn thì cũng là tớ cởi quần áo che mưa cho cậu"
Đây là suy nghĩ của fan.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm ánh mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm một hồi, ánh mắt kia khiến Khương Yên theo bản năng mà trốn tránh.
Đột nhiên, anh lên tiếng "Khương Yên"
"Cậu nói đi" Khương Yên mím môi, tránh ánh mắt của anh.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát nói "Chúng ta là đến đây chơi, thân phận của tôi hiện tại không phải là idol của cậu mà là bạn học cùng lớp"
Anh dừng một chút, giấu đầu lòi đuôi nói "Tôi là con trai, cởi áo che mưa cho con gái là chuyện nên làm"
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô, người ta thật yêu idol.
Ngồi trên vai bạn trai xem tuần du là thật, nhìn pháo hoa dưới trời mưa cũng là thật, bạn trai cởi áo che mưa cho bạn gái cũng là thật, kỳ thật còn có hôn môi.... Bất quá tôi tạm thời còn chưa có viết đến, lần sau bọn họ cùng nhau đi Disney liền có cảnh này.
Đây là lần trước tôi đi Disney bị ăn cẩu lương!! Cho nên tôi muốn chia sẻ để mọi người ăn cùng.
Không thể một mình độc hưởng được!!! Anh anh anh..... không thể không nói, Disney cực kỳ phù hợp với thiếu nữ, bất quá tôi khi đó cùng bạn xem pháo hoa dưới mưa cuối cùng ướt như chuột lột trở về.
Cuối cùng cảm thấy tuyến tình cảm thực ra rất trong sáng nha!!! Chính là xem Tiểu Yên Yên bao giờ mới chịu thừa nhận sự thật này!
~ Spoil chương mới~
>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
603 chương
129 chương
91 chương
9 chương
11 chương
26 chương
40 chương
33 chương