Biên tập: Cải
Hai người từ trong trường học rời đi, một chiếc xe màu đen lao ra ngoài.
Fan đứng ở cửa cố nhìn vào bên trong nhưng bởi vì cửa kính có dán màng cho bên bên ngoài nhìn vào không thấy được gì, hơn nữa biển số xe cũng không phải biển số xe mà bọn họ quen thuộc cho nên bọn họ cũng không có đuổi theo phía sau.
Khương Yên có chút chột dạ muốn tránh nhưng bị Hoắc Đình Diễm ngăn cản.
"Cửa kính này từ bên trong có thể nhìn rõ ra bên ngoài nhưng từ bên ngoài thì không nhìn thấy cái gì ở bên trong cả"
Khương Yên hậu tri hậu giác "a" một tiếng, ngồi lại ngay ngắn.
Cũng đúng, xe của nghệ sĩ đều được xử lý đặc thù, vì bảo hộ sự riêng tư.
Khương Yên chính là khẩn trương quá mức cho nên mới đem việc quan trọng như vậy quên mất.
Sau khi cô ngồi thẳng người, Hoắc Đình Diễm cong cong khóe miệng nhìn cô, nhàn nhạt nói "Sợ bị fan nhìn thấy như vậy?"
"Đương nhiên" Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Cậu cũng không phải không biết mình được hoan nghênh như thế nào, tuy rằng hiện tại không có quá nhiều fan nhưng cũng không nên để bản thân lưu lại bất cứ tai tiếng cùng lịch sử đen nào!"
Là fan hâm mộ, fan chân ái, thật là một chút cũng không muốn idol có bất luận lịch sử đen cùng tai tiếng gì.
Người bình thường có chút chuyện gì đều sẽ bị người khác nhớ kỹ chứ đừng nói gì loại thân phận này của Hoắc Đình Diễm, anh chỉ cần có một chút tai tiếng, vài chục năm sau sẽ vẫn luôn bị người ta đào ra thảo luận. Anh thành danh sẽ có người nói, anh nghèo túng cũng có người chửi, tóm lại là đều sẽ bị người ta nhớ kỹ.
Khương Yên hiểu được, cho nên đáy lòng cô không hy vọng Hoắc Đình Diễm có tai tiếng để bị những người ta đào ra mắng. Mặc dù tai tiếng kia có liên quan đến cô, cô cũng không muốn.
Hoắc Đình Diễm nghe cô nói, không nói gì.
Thật ra Giang Bạch ở phía trước lại khen ngợi "Khương Yên, em thật là hiểu biết nhiều"
Khương Yên cắn môi, nói "Chính là thường xuyên thấy ở trên mạng"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, nhướng mày hỏi "Lần này cảm giác có gì khác so với lần trước không?"
"Cái gì?"
"Thăm ban"
Khương Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, không dám tin tưởng rằng Hoắc Đình Diễm lại hỏi loại vấn đề này. Cô tự mình tiêu hóa một hồi lâu mới lặp lại hỏi "Cậu chính là hỏi tớ lần này thăm ban cùng lần trước thăm ban có gì bất đồng sao?"
Hoắc Đình Diễm hơi tựa người vào cửa xe, dừng một chút nói "Không phải"
Khương Yên "...."
Nhưng cô nghe ra chính là ý này!
Đột nhiên, cô linh quang vừa hiện nhớ tới trước đó mình từng nói với Hoắc Đình Diễm một câu, cô nói chính mình đối với chuyện thăm ban rất quen thuộc, không cần anh dặn dò nhiều. Khương Yên nghĩ, kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm.
Không đến mức đó chứ....
Hoắc Đình Diễm nên sẽ không cho rằng trước đó mình từng thăm ban nghệ sĩ khác đó chứ?
Cô đây chính là khó lòng giãi bày a, Khương Yên xác thật đã thăm ban nhiều lần nhưng tất cả đều là Hoắc Đình Diễm a. Nhưng mà, Hoắc Đình Diễm trước đó chưa từng đóng phim, cô từ đâu có cơ hội mà thăm ban cơ chứ?
Suy nghĩ nửa ngày, Khương Yên liền không giải thích nữa.
Cô sợ mình càng giải thích càng loạn.
Mà theo ý của Hoắc Đình Diễm lý giải chính là, Khương Yên không giải thích chính là đang cam chịu.
Anh hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dòng người bên ngoài đông đúc, hiện tại là kỳ nghỉ đông, tùy ý phóng tầm mắt liền có thế nhìn thấy mấy cặp đôi, thậm chí còn có vài đôi là học sinh cấp hai, cấp ba. Nhìn nhìn, Hoắc Đình Diễm cong môi cười, nói với Giang Bạch "Giang ca, anh thả chúng em xuống ven đường là được rồi"
Giang Bạch nhìn bên ngoài, xác thật đây là đang ở trung tâm thành phố.
Anh suy nghĩ giây lát "Bên này người nhiều, hay là đến chỗ hẻo lánh một chút?"
Hoắc Đình Diễm nhìn mũ cùng khẩu trang trong xe "Chắc không sao đâu, em hiện tại cũng chưa quá nổi tiếng"
Khương Yên "....."
Cô dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Hoắc Đình Diễm, đại khái muốn hỏi cậu xác định chính mình không nổi sao? Mặc dù không nổi, chỉ cần là fan hâm mộ, cho dù cậu có đội bao tải lên người, họ cũng có thể nhận ra.
Hoắc Đình Diễm chú ý đến vẻ mặt của Khương Yên, nhướng mày "Không muốn xuống?"
Khương Yên gật đầu "Cậu sẽ bị phát hiện"
Cô nhỏ giọng đề nghị "Nếu không chúng ta về khách sạn ăn cơm?"
Ăn cơm ở khách sạn hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Hoắc Đình Diễm ban đầu còn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên liền cười đồng ý.
"Giang ca, chúng ta về khách sạn đi"
Khương Yên "...."
Vì cái gì idol lại có thể thay đổi chủ ý nhanh như vậy? Không phải là nên phản kháng một chút hay sao?
....
Sau khi trở lại khách sạn, Hoắc Đình Diễm nói mời Khương Yên ăn cơm.
Nhưng hiện tại đã qua giờ cơm, đi xuống dưới nhà ăn dưới lầu cũng không thích hợp.
Giang Bạch ở một bên đề nghị "Đi vào trong phòng đi, phòng A Diễm có phòng khách"
Khương Yên sửng sốt, hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Đi đến phòng của idol? Phòng khách sạn??
Tuy rằng cô đã từng vào nhà của Hoắc Đình Diễm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở phòng khách cùng phòng nhạc, lần này đi chính là phòng ở của Hoắc Đình Diễm, mạc danh có chút ngượng ngùng a, nhưng lại mơ hồ có chút tò mò.
Đôi mắt cô lóe sáng, vừa nhìn chính là có hứng thú.
Hoắc Đình Diễm nhìn, chậm rì rì nói "Khương Yên"
"Sao?"
"Đối với phòng của tôi cảm thấy hứng thú, hửm?"
Khương Yên cứng người, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích như thế nào.
Thừa nhận sao? Hay là phủ nhận đây.
Phủ nhận là nói dối, thừa nhận lại ngượng ngùng, nhưng là fan, ai lại không cảm thấy hứng thú với phòng của idol chứ?
Cho dù là fan mẹ ruột, cũng sẽ quan tâm đến đời sống của "con trai", muốn có thể biết nhiều bí mật hơn một chút. Đây có thể coi là hư vinh của phụ nữ, cô tuy rằng sẽ không cùng người khác khoe khoang nhưng chính mình tự nghĩ ở trong lòng, chính là cảm thấy rất ngọt ngào.
Khương Yên chỉ có thể như vậy giải thích hành vi cùng tâm lý của bản thân.
Cô cũng coi như là fan mẹ ruột của Hoắc Đình Diễm nhưng có đôi khi cô cảm thấy mình cùng fan bạn gái cũng không sai biệt lắm. Tóm lại, hai loại fan này về bản chất cực kỳ dễ lẫn lộn, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Dù sao bất luận là loại nào, cô đều xác định bản thân chính là fan trung thành của Hoắc Đình Diễm, đối với mọi chuyện liên quan đến anh đều cảm thấy hứng thú, thậm chí sẽ vẫn luôn yêu anh, ủng hộ anh.
Hoắc Đình Diễm thu liễm lại tâm tư của chính mình "Cùng cậu nói giỡn thôi"
Khương Yên quẫn bách nói thầm "Trò đùa này một chút cũng không buồn cười"
Hoắc Đình Diễm trầm mặc một lát, không nói gì.
Giang Bạch nhìn hai đứa trẻ trước mắt, nhịn không được cười "Đợi lát nữa anh gọi đồ ăn cho mấy đứa, anh còn có chút việc, buổi chiều sẽ đến đón mấy đứa?"
Anh hỏi chính là Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Anh cứ đi đi"
Giang Bạch gọi đồ ăn cho hai người, còn cố ý chờ đến khi người ta giao đồ đến mới rời đi.
Khương Yên ban đầu có chút không được tự nhiên nhưng nghĩ lại dường như cũng không có gì, cô cùng Hoắc Đình Diễm tốt xấu gì cũng là bạn học, cùng nhau ăn bữa cơm thì có làm sao! Cho dù có là fan cùng idol thì cũng không có vấn đề gì cả!
Hai người liền cứ như vậy an tĩnh cùng nhau ăn trưa.
Sau khi ăn xong, Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm, giãy giụa đề nghị "Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tớ trở về phòng?"
"Phòng cậu ở đâu?"
Khương Yên sửng sốt, thành thành thật thật khai báo số phòng.
Hoắc Đình Diễm suy nghĩ một lát, nhướng mày "Vậy cậu đi trước đi, tối này có muốn đến phim trường không?"
Khương Yên hai mắt sáng ngời, lớn tiếng đáp "Muốn!"
Hoắc Đình Diễm "....."
.....
Thẳng đến khi trở về phòng, Khương Yên vẫn còn cảm thấy mặt mình thật là nóng.
Cô vỗ vỗ mặt, có chút nghĩ không ra vừa rồi tại sao lại kích động như vậy, lớn tiếng trả lời làm cho ánh mắt Hoắc Đình Diễm nhìn cô có chút không thích hợp.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên nhanh chóng chui vào trong phòng tắm rửa mặt, giảm bớt nhiệt độ trên má, sau đó mới nằm lên giường.
Cô thuê một phòng giường lớn, cực kỳ tiện nghi.
Bất quá, khách sạn này vị trí rất lý tưởng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, Khương Yên dám khẳng định, cảnh đêm nơi này nhất định phi thường mỹ lệ.
Cô nhìn chằm chằm một hồi sau đó chui vào trong ổ chăn chơi di động.
Đầu tiên dạo qua weibo của Hoắc Đình Diễm một vòng sau đó Khương Yên lại lướt một vòng fan club, khi nhìn thấy bài mà Tiểu Điềm Điềm đăng, nói là đang đi thăm ban, có không ít fan ở dưới kêu gào cầu ảnh chụp, cô ấy xác thật cũng chụp nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn không được rõ lắm.
Tiểu Điềm Điềm thậm chí còn nói gặp được bạn của cô, trong fan club cũng có không ít người @ Khương Yên, hỏi cô có phải hay không cũng đi.
Rốt cuộc chỗ Tiểu Điềm Điềm, thân phận của Khương Yên vẫn là bạn của hội trưởng cho nên Khương Yên nghĩ nghĩ, vẫn là không có trả lời.
Cô lại lướt weibo một vòng, thấy được không ít tin hot nhưng cũng không quá quan tâm. Thời điểm đang xem weibo đến vui sướng, Nguyễn Nghiên Nghiên ở trong nhóm chat liền gửi tin nhắn.
Nguyễn Nghiên Nghiên: A a a a a, nghỉ đông thật nhàm chán a~ Khương Yên, cậu có muốn đi chơi không?
Khương Yên: Tớ đang ở Thượng Hải....
Nguyễn Nghiên Nghiên:....???? Cậu nói cái gì? Cậu sao lại chạy tới Thượng Hải rồi?
Khương Yên: Thăm ban
Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, nháy mắt liền hiểu rõ.
Cô suy nghĩ một lát, tiếp tục nhắn: Oa oa oa, cậu thế mà lại không rủ bọn tớ cùng đi! Hoắc Đình Diễm đóng phim có phải hay không? Chúng tớ cũng muốn đến nhìn một chút.
Khương Yên tròng mắt vừa chuyển: Cậu muốn đến sao? Được a, bằng không tớ một mình một người cũng không biết đi đâu chơi.
Hơn nữa ngày thường cũng không biết nên ở chung với Hoắc Đình Diễm như thế nào, có chút khó xử.
Khổng Hâm: Tớ không đi được, các cậu chụp nhiều ảnh đẹp một chút.
Nguyễn Nghiên Nghiên:Vậy tớ rủ Cảnh Hoán bọn họ được không?
Khương Yên: Được a.
Nguyễn Nghiên Nghiên là người theo chủ nghĩa hành động, muốn hỏi liền hỏi.
Cảnh Hoán còn gọi điện cho Hoắc Đình Diễm, sau khi biết được Khương Yên đến thăm ban liền tỏ vẻ kháng nghị, thậm chí còn trách Hoắc Đình Diễm.
Thời điểm nhận điện thoại Hoắc Đình Diễm có chút kinh ngạc "Chuyện gì?"
"Diễm ca, Khương Yên tới thăm ban sao?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng.
"Diễm ca, cậu cũng quá không nghĩa khí rồi" Cảnh Hoán oán giận nói "Trước khi nghỉ đông anh em đã ngỏ ý muốn đi thăm ban nhưng bị cậu cự tuyệt, vì cái gì lại không cự tuyệt Khương Yên?"
Cảnh Hoán nhớ rõ thời điểm bản thân biết Hoắc Đình Diễm nghỉ đông sẽ đi đóng phim liền nói anh mình muốn đi thăm ban, tạo dựng cho Hoắc Đình Diễm cảm giác bản thân có nhiều fan, kết quả bị Hoắc Đình Diễm thực ghét bỏ mà cự tuyệt..... sau khi nghe được tin Khương Yên đi thăm ban, Cảnh Hoán cảm thấy chính mình bị lừa gạt.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm không thẹn với lương tâm hỏi lại "Cậu là fan hâm mộ của tớ sao?"
Cảnh Hoán "Tớ là anh em tốt của cậu"
Hoắc Đình Diễm "Tới thăm ban đều là fan hâm mộ"
Cảnh Hoán cứng đầu nói "Vừa lúc mấy người chúng tớ nhàm chán, muốn đến Thượng Hải thăm thú một chút"
Đối với việc này, Hoắc Đình Diễm không có dị nghị gì.
"Các cậu đến đây đi, đến lúc đó tớ gọi người đến đón"
"Không cần, anh em có thể chính mình đi được"
Hoắc Đình Diễm "Đến nơi thì gọi tớ"
Kết quả, Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên không nghĩ tới, mấy người kia chính là những người chủ nghĩa hành động trong những người chủ nghĩa hành động, trực tiếp đặt luôn vé chuyến bay tối, cũng có nghĩa là tối nay sẽ đến nơi.
.....
Chạng vạng, Khương Yên lại một lần nữa đi theo Hoắc Đình Diễm đến sân vận động.
Đây là cảnh diễn chung của nam nữ chủ cùng Hoắc Đình Diễm, là nam chủ dẫn nữ chủ tới xem buổi biểu diễn của anh, trọng điểm kỳ thật chính là nam nữ chính, bọn họ còn ở trong buổi biểu diễn hôn môi.
Nhưng là vai phụ, vai trò của Hoắc Đình Diễm cũng cực kỳ quan trọng.
Xung quanh đều là diễn viên quần chúng, có chút ồn ào.
Khương Yên thân là "em gái" của Giang Bạch đương nhiên là sẽ được ở cùng chỗ với nhân viên công tác.
Đột nhiên, trong đám người có người kêu lên, là nhân viên công tác gọi đạo diễn "Đạo diễn, người còn chưa tới"
Nghe vậy, đạo diễn nhíu mày hỏi "Còn bao lâu nữa mới đến?"
Ông thanh âm lạnh lùng nói "Cảnh diễn này quan trọng đến thế nào không biết ư? Còn có người đến trễ?"
Người này là người được đạo diễn mời đến trợ trận, đóng vai ca sĩ cùng hát tình ca với Hoắc Đình Diễm.
Nhân viên công tác nói "Nghe nói bọn họ bên kia gặp phải tai nạn xe cộ, phải hai ba tiếng sau mới có thể đến nơi"
Ít nhất là không đến kịp diễn cảnh này.
Lâm Lạc bên cạnh nhìn, suy nghĩ giây lát hỏi "Nếu không thì bỏ vai diễn này đi?"
Đạo diễn nghĩ nghĩ, định đáp ứng nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, thiếu một người chung quy cũng sẽ khiến cảm xúc thiếu một chút.
Ông nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "A Diễm, cậu có ý kiến gì không?"
Dù sao bài hát cũng là do Hoắc Đình Diễm yêu cầu, là một bài tình ca, cũng chính bởi vì đây là một bài tình ca, cho nên Hoắc Đình Diễm cùng bạn diễn nữ ở trên sân khấu nắm tay nhau, sau đó ống quay chuyển đến trên người nam nữ chủ, bọn họ không chỉ nắm tay mà còn cùng nhau hôn môi.
Cùng người trong lòng cùng nhau xem buổi biểu diễn của idol chính là việc tốt đẹp nhất trên đời.
Hoắc Đình Diễm mím môi "Em một người hát cũng được"
Nữ chính đột nhiên nhảy ra nói "Nhưng chung quy sẽ khiến hiệu quả cảm giác kém đi một chút, đây vốn dĩ là cảnh nam nữ cùng hát tình ca" Cô nhìn về phía đạo diễn, giải thích "Trong kịch bản, bài hát này là nam phụ cố ý dành tặng nam nữ chủ"
Đạo diễn suy nghĩ, nhìn về phía nhân viên công tác "Hiện tại có thể ngay lập tức tìm được diễn viên thay thế không? Tuổi tác không sai biệt lắm là được, có biết ca hát hay không không quan trọng, dù sao cũng có thể xử lý hậu kỳ"
"Có chút khó khăn, để tôi hỏi một chút"
Đạo diễn "ừ" một tiếng, cùng mọi người chờ đợi.
"Đi diễn tập một chút đi" Đạo diễn lại chỉ dạy cho ba diễn viên một chút, Khương Yên ở một bên nhìn, không lên tiếng.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm ở bên kia, phía sau cô còn có không ít diễn viên quần chúng.
Khương Yên thậm chí còn nghe rõ âm thanh nghị luận của vài người.
"A,cảnh này rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu quay?"
"Không biết nữa, vừa rồi không phải nói người diễn chung còn chưa đến sao?"
"Nhưng mà chuyến bay của tôi hai giờ nữa cất cánh, tôi sợ không đuổi kịp"
Rất nhiều người trong số họ được mời đến từ công ty diễn viên quần chúng, cũng có nhiều người là fan hâm mộ ngàn dặm xa xôi đến đây vì muốn nhìn idol. Chuyến bay buổi tối giá vé khá rẻ cho nên rất nhiều người đều là mua vé tối.
Truy tinh nói dễ thì dễ, nói khó cũng rất khó.
Chủ yếu là xem bạn có thể trả giá đến đâu.
Khương Yên nghe, có chút lo lắng nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.
Đột nhiên, Hoắc Đình Diễm đang nghe đạo diễn nói ngẩng đầu nhìn về phía cô.... Khương Yên theo bản năng cảm thấy tiếp đến sẽ có chuyện.
Hai người nhìn nhau, không chờ Khương Yên nghĩ nhiều, Hoắc Đình Diễm liền thu hồi tầm mắt của mình.
Khương Yên:....
Sao vậy?
Mười mấy phút sau, đạo diễn lại bắt đầu rít gào.
"Không tìm được người sao? Trong vòng một tiếng mấy người kia có thể đến nơi không?"
"Không có...." Nhân viên công tác xin lỗi nói "Đều đã liên hệ nhưng rất nhiều người đều đã kín lịch"
Nhiều người rảnh thì lại không ở Thượng Hải.... Mà miễn cưỡng rảnh rỗi thì cũng trả lời là không xác định.
Đạo diễn nghe, tính tình lập tức bạo phát.
"Diễn viên này trước đó là ai tìm đến?"
Mọi người không ai dám hé răng.
Mà mấy diễn viên quần chúng phía dưới bắt đầu có chút không kiên nhẫn, tuy rằng làm diễn viên quần chúng có tiền lại có thể nhìn ngắm idol nhưng mà loại chờ đợi trong không rõ thời gian này vẫn khiến lòng người cảm thấy bất an.
Thời điểm mọi người không có biện pháp, điện thoại Khương Yên vang lên, đánh vỡ bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn cô.
Đột nhiên, vai nữ chính cười cười, chỉ vào Khương Yên nói "Đạo diễn, nơi này không phải là có sẵn diễn viên sao?"
Khương Yên "????"
= = =
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Yên: Không phải tôi, không phải tôi, tôi không muốn xuất đầu lộ diện.
Diễm ca: Có thể cùng anh nắm tay cũng không muốn sao?
Khương Yên: Nguyện ý, nguyện ý.
Tác giả: Cô thật đúng là không có nguyên tắc.
Khương Yên: Đúng vậy!
Lại có nhiều thêm một khoảnh khắc đáng lưu giữ, anh anh anh, tuy rằng là đóng phim nhưng lại có thể cùng idol hát song ca, lại còn nắm tay! Tôi quả nhiên là mẹ ruột! Về sau sẽ sắp xếp cho họ hát tình ca thật nhiều, không chỉ nắm tay mà còn.....
~ Spoil chương sau~
>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
35 chương
87 chương
10 chương
90 chương
36 chương