Xuyên thành phu nhân hào môn
Chương 13
Dì Man từ phòng bếp đi ra nhìn thấy cô, vội vàng hướng cô vẫy tay, ý bảo cô qua đây ăn cơm. Dì Man mang theo vẻ mặt vô cùng sáng lạn, tươi cười, nhìn qua thực vui vẻ.
Bạch Thiến Thiến áp chế nghi hoặc trong lòng đi qua ngồi xuống, lúc này mới hướng hắn hỏi một câu: "Anh ngày hôm qua đã trở lại?"
Hắn động tác tao nhã ăn một miếng bánh mì, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ."
Hắn biểu tình đạm mạc, làm như không muốn cùng cô nói chuyện, Bạch Thiến Thiến cũng không nói cái gì nữa, nhận lấy bữa sáng dì Man đưa tới.
Bữa sáng chính là cháo yến mạch thịt bằm, một ít bánh mì, một đĩa salad và trái cây. Bên phải Liêu Định Hiêncòn có một ly cà phê, hẳn là dì Man đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Bạch Thiến Thiến ăn một mẩu bánh mì lại ăn một miếng táo. Liêu Định Hiên ngồi ở đối diện vẫn chậm rãi ăn lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù giờ phút này trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì, nhưng hắn là người khó đoán, ánh mắt nhìn qua lại mang theo một loại lạnh thấu xương.
Bạch Thiến Thiến giật mình cả kinh, không biết vì cái gì Liêu Định Hiên đột nhiên nhìn cô như vậy, là động tác cô ăn uống quá khó coi ư? Hay là cảm thấy cô ngồi ở trước mặt hắn rất chướng mắt?
Bạch Thiến Thiến âm thầm bĩu môi, cắn một miếng bánh mì thật to, cô mới lười quản hắn thấy cô chướng mắt đâu!
"Cô hôm nay muốn đến công ty của Ôn Hạo?" Hắn đột nhiên mở miệng, ngữ khí thực bình thản.
"Ừ." Bạch Thiến Thiến trả lời có lệ một câu.
Đối phương trầm mặc trong chốc lát, "Ôn Hạo hắn là một người âm hiểm, nếu hắn muốn ký hợp đồng với cô thì cô hãy xem kỹ nội dung hợp đồng một chút."
Bạch Thiến Thiến cả người cứng đờ, ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, đã thấy hắn đem một cây súp lơ cắt thành miếng nhỏ, lại dùng nĩa ăn đưa vào trong miệng, động tác chậm rãi, biểu tình bình thản, giống như lời vừa mới rồi chỉ là thuận miệng nói.
Bạch Thiến Thiến nhíu mày, chậm rãi nhai nuốt, ngập ngừng hỏi: "Anh cùng Ôn Hạo không phải là bạn tốt sao?"
"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên thật là huynh đệ tốt." Hắn không cho là đúng nói một câu.
"..."
Cho nên huynh đệ tốt của anh có biết anh ở sau lưng hắn đâm một nhát không?
Nhưng điều này làm cho cô thấy kỳ quái, Liêu Định Hiên nhắc nhở cô là có ý gì? Lo lắng cô bị Ôn Hạo khi dễ? Nhưng mà Liêu Định Hiên vì cái gì phải lo lắng cho cô? Hơn nữa ngày hôm qua hai người còn cãi nhau có chút không thoải mái..
Lần trước cô bị bạn gái cũ của hắn đẩy ngã bị thương, hắn ngay cả sống chết của cô cũng không để ý, như thế nào bây giờ còn có thể để ý cô bị Ôn Hạo hãm hại hay không.
Bạch Thiến Thiến ánh mắt nheo lại, này không nên a..
"Tôi ăn xong rồi, cô chậm rãi dùng."
Liêu Định Hiên dùng khăn lau miệng xong liền đứng dậy rời đi, nhìn bóng dáng hắn rời đi Bạch Thiến Thiến lắc đầu. Nói thật, lễ nghi quy tắc của người này quả thực có thể vượt ra ngoài sách giáo khoa, mặc kệ là tư thế ngồi hay là động tác hắn ăn cơm, nhai nuốt đều thể hiện ra hắn được giáo dưỡng tốt, ngay cả tư thế hắn đi đường cũng lộ ra một cỗ đại khí thong dong. Hắn dáng người cao ngất như tùng, cước bộ không nhanh không chậm, đại khái rất khó có người đàn ông nào có dáng người tốt như hắn lại bước đi nhẹ nhàng linh hoạt với tốc độ không mệt mỏi này. Thực hiển nhiên, giơ tay nhấc chân được như vậy, hắn tu dưỡng cũng không phải ngày một ngày hai là dưỡng thành, mà hắn trên người loại này từ tu dưỡng lộ ra nội tình, làm cho người ta nhìn đến liền cảm giác thấp kém hơn hắn.
Liêu Định Hiên đi lên lầu thay đổi quần áo liền rời đi, dì Man ở phòng bếp hướng cô nháy mắt, đại khái là muốn cô tiễn hắn ra cửa, Bạch Thiến Thiến không phát hiện, dì Man không có biện pháp, liền tự mình đi tiễn hắn.
Ăn xong điểm tâm, Bạch Thiến Thiến liền xuất phát. Ôn Hạo đưa cho cô danh thiếp trên đó có địa chỉ của công ty Đá Màu.
Lê Chi An muốn đưa cô đưa đến trước cửa công ty, nhưng Bạch Thiến Thiến chỉ để chó hắn dừng lại ở bên kia đường. Cô hiện tại chỉ là một nhân viên bình thường, lại ngồi xe hơi sang trọng đến thì thật sự là rất chói mắt.
Đi vào đại sảnh công ty Đá Màu, Bạch Thiến Thiến giải thích đơn giản một chút tình huống với nữ tiếp tân. Có lẽ là Ôn Hạo trước đó đã căn dặn, cho nên lễ tân không chỉ nói với cô vị trí văn phòng tổng tài còn tươi cười đưa cô đến chỗ thang máy.
Văn phòng của Ôn Hạo nằm ở tầng áp chót của tòa nhà này, rất dễ tìm, đi thang máy một lát liền tới.
Thời điểm Bạch Thiến Thiến gõ cửa đi vào Ôn Hạo vừa mới nghe xong một cuộc điện thoại, thấy cô đến, hắn vội đứng dậy dùng tay ra hiệu hướng cô nói "Mời ngồi".
Có một bộ ghế so pha bên cạnh bàn làm việc, Bạch Thiến Thiến đi qua ngồi xuống, Ôn Hạo pha một ly cà phê đặt ở trước mặt cô, sau đó ngồi ở phía đối diện và đưa một phần văn kiện cho cô.
"Cô xem trước đi, nếu không có gì vấn đề gì thì chúng ta có thể ký kết hợp đồng này."
Bạch Thiến Thiến ngẩn người, "Ký luôn sao? Không cần thực tập sao?"
Ôn Hạo cười đến rất hòa ái, "Không cần."
"..."
"Trước nhìn xem đi."
Bạch Thiến Thiến tiếp nhận văn kiện, không biết tại sao, trong đầu đột nhiên nhảy ra lời Liêu Định Hiên hôm nay nói với cô, hắn nói Ôn Hạo là người nham hiểm..
Nghĩ vậy cái Bạch Thiến Thiến liền đem văn kiện gần lại một chút, cơ hồ là một chữ một chữ đọc kỹ, hợp đồng không có chỗ nào không tốt, không những thế, bên trong còn đưa ra điều kiện rất tốt làm cho người ta nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Hàng năm ít nhất phải sáng tác một tác phẩm tiêu biểu, giữ gốc lương một năm là 22 vạn, nếu tác phẩm tốt còn có trích phần trăm, ở cuối năm còn có chia hoa hồng cùng phúc lợi, hơn nữa công ty còn muốn mua bảo hiểm, thậm chí còn cấp nhà ở, phương tiện đi lại.
Như vậy đãi ngộ quả thực tốt như một cái bánh từ trên đời rơi xuống.
Bạch Thiến Thiến hồ nghi nhìn hắn một cái, Ôn Hạo đem biểu tình của cô xem ở trong mắt, cười nói: "Có vấn đề gì không?"
"Cái kia.. Đãi ngộ thực sự tốt như vậy?"
"Đương nhiên."
"..."
"Bạch tiểu thư ngươi phải biết rằng, có thể đến công ty của tôi đều là tinh anh trong ngành này, đương nhiên phải có mức lương như vậy."
Bạch Thiến Thiến hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, cô vẫn rất tự tin với năng lực của chính mình.
Phúc lợi trong hợp đồng thật sự là không có gì để nói, duy nhất chính là thời gian hợp tác quá dài, phải ký năm năm. Bất quá nếu là phát triển thật là tốt như trong lời nói, năm năm này cũng không thành vấn đề.
Bạch Thiến Thiến lại đem hợp đồng nhìn một lần, xác định không có gì vấn đề gì liền ký tên.
"Bạch tiểu thư nhưng thật dễ chịu." Ôn Hạo tán thưởng nói một câu, tiếp nhận văn kiện cô đưa qua cũng ký tên chính mình lên.
"Tôi hiện tại cần đi bộ phận nhân sự báo cáo không?"
Ôn Hạo đem hợp đồng lên bàn và đống dấu, "Không cần, tôi sẽ giao cho bọn họ, một lát là đến nơi." Hắn cầm lấy điện thoại một bên ấn dãy số, một bên hướng cô nói: "Cô trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi gọi giám đốc âm nhạc lại đây, để cô ấy mang cô đi làm quen."
Điện thoại kết nối, Ôn Hạo đơn giản phân phó vài câu, chẳng được bao lâu giám đốc âm nhạc liền đẩy cửa bước vào.
Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng thực gầy và có mái tóc dài thẳng. Cô ấy có khung xương lớn, mặc dù trên người không có da thịt lắm, nhưng nhìn qua vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút vạm vỡ, cũng may khuôn mặt cũng không tệ lắm, nhưng thật ra nó có thể che dấu khuyết điểm dáng người.
"Vị này chính là nhạc sĩ mới Bạch Thiến Thiến." Ôn Hạo hướng người nọ giới thiệu.
Cô ấy trông rất thân thiện, vội vàng hướng Bạch Thiến Thiến vươn tay đến, "Chào cô, tôi là Hứa Mạn Ny"
Bạch Thiến Thiến đưa tay ra bắt tay cô ấy, "Tổng giám, chào chị."
"Không cần khách khí như vậy, gọi tôi là Mạn Ny là được rồi."
Bạch Thiến Thiến cũng không dám, liền nhu thuận kêu cô một tiếng, "Chị Mạn Ny."
"Được rồi, Mọi ngươi đã làm quen, Mạn Ny, ngươi mang Bạch tiểu thư đi làm quen một chút đi."
Bạch Thiến Thiến cùng Hứa Mạn Ny từ văn phòng Ôn Hạo đi ra, vừa vào thang máy, Hứa Mạn Ny lúc nãy còn ôn hòa, hữu hảo, sắc mặt bây giờ lại một chút trầm xuống, nói chuyện ngữ khí cũng thản nhiên, "Bạch tiểu thư ngươi có sơ yếu lý lịch không?"
Hứa Mạn Ny đột nhiên biến hóa sắc mặt khiến Bạch Thiến Thiến kinh ngạc, bất quá cô rất nhanh cũng đã nghĩ thông, hướng cô ấy cười gật đầu, "Có."
Cô lấy ra lý lịch từ trong túi đưa cho cô ấy. Hứa Mạn Ny tùy ý nhìn vài lần, nhíu mày, "Cô không tốt nhiếp học viện âm nhạc à?"
Nguyên thân Bạch Thiến Thiến thi vào đại học thành tích không tốt lắm. Muốn vào một trường đại học tốt trong nước là không thể, Bạch Tấn Bằng đơn giản trực tiếp đem cô đưa đến nước ngoài, tốt xấu vẫn có danh tiếng một chút.
"Không phải, nhưng mà tôi từ nhỏ đã bắt đầu học âm nhạc."
"Bạch tiểu thư!" Hứa Mạn Ny ngữ khí phi thường không khách khí, "Tôi không biết cô cùng Ôn Hạo có quan hệ gì, nhưng là tôi hy vọng cô biết rằng, người làm việc dưới tay tôi đều phải bằng bản lãnh thật sự, nếu là người không có kỹ năng, là người bất tài, tôi có thể cho cô ra đi bất cứ lúc nào, cô hiểu chưa?"
Quả nhiên cô đoán đúng, Hứa Mạn Ny cảm thấy được cô là dựa vào quan hệ vào đây cho nên mới đối với cô có địch ý, vừa mới ở văn phòng Ôn Hạo đối cô thân thiện, cũng chỉ là nể mặt Ôn Hạo mà thôi.
Cô cũng không tức giận, cũng không nhiều lời, còn cười nói: "Tổng giám, chị yên tâm đi, tôi sẽ làm việc thật tốt."
Hứa Mạn Ny lạnh lùng nhìn cô một cái, vừa lúc cửa thang máy mở ra, cô liền trực tiếp đi ra ngoài.
Bạch Thiến Thiến đi theo cô ấy đi ra ngoài, đầu tiên làm quen một chút hoàn cảnh công tác sau đó Hứa Mạn Ny giới thiệu cô với các đồng nghiệp.
Hiện tại bộ phận âm nhạc trừ bỏ Hứa Mạn Ny còn có một nhà sản xuất âm nhạc, người này cũng nổi tiếng trong giới, hắn họ Trịnh, tất cả mọi người gọi hắn Trịnh ca. Ngoài ra còn có hai người biên khúc, một người đàn ông trung niên béo mang mắt kính, biệt danh là cá chạch, còn có một cô gái dáng thấp nữ sinh khoảng ba mươi tuổi, bất quá khuôn mặt cô hơi già hơn so với tuổi, tất cả mọi người hay nói giỡn gọi cô là "Dì nhỏ".
Đương nhiên còn có chuyên gia thu âm Bằng Bằng, hòa âm phối khí tiểu Khương, bốn gã nhạc thủ, cùng với mấy người điều chỉnh, nhân viên hiệu chỉnh, nhân viên không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là tinh anh, tùy tiện một mình cũng có thể đảm đương được công việc của họ.
Hứa Mạn Ny đem tất cả mọi người gọi vào phòng họp, Bạch Thiến Thiến cùng mọi người làm quen, lúc sau mới đi theo Hứa Mạn Ny đi đến văn phòng của cô ấy.
Hứa Mạn Ny từ trên giá sách lấy ra một văn kiện đưa cho cô, "Đây là nhiệm vụ tiếp theo của cô, giao cho tôi trước cuối tháng."
Bạch Thiến Thiến tiếp nhận bản thảo, mặt trên là một đoạn hợp âm, thực hiển nhiên, Hứa Mạn Ny là muốn làm cho cô sáng tác theo bản thảo này.
"Này không phải là kiểm tra cô, mà là một công việc chính thức, thời gian tới Trâu Khả sẽ ra một EP*, bài hát này sẽ được đưa vào EP của cô ấy."
*Extended play viết tắt là EP (hay còn gọi là Đĩa mở rộng), là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa dơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút.
"Trâu Khả Lam?"
Bạch Thiến Thiến bị tên này làm ngạc nhiên, người này rất nổi tiếng, Bạch Thiến Thiến lúc học trung học cơ hồ chính là rất thích nghe nhạc của cô ấy, mà cô hiện tại là chuẩn bị viết một ca khúc cho Trâu Khả Lam sao?
"Có vấn đề gì sao?"
Bạch Thiến Thiến vội vàng phục hồi tinh thần lại, "Không có vấn đề, tôi sẽ cố gắng."
"Được rồi, không còn việc gì thì cô về trước đi."
Bạch Thiến Thiến mang theo bản thảo ra cửa vẫn như cũ cảm thấy chuyện này hết thảy hư ảo thật là giống một giấc mộng, cô thật sự như ý nguyện vào được công ty âm nhạc, lập tức là có thể thể hiện toàn bộ năng lực của mình, mà hiện tại cô thậm chí còn có cơ hội viết bài hát cho Trâu Khả Lam.
Trời ạ, hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi, thuận lợi làm cho cô lo lắng đây chỉ là một giấc mộng, nếu tỉnh lại thì linh hồn của cô vẫn như cũ cô độc trong bóng đêm bồi hồi, hoặc là cô vẫn còn ở bên cạnh tên ác ma kia, bị hắn giam cầm, tra tấn.
Bạch Thiến Thiến ra khỏi cửa công ty âm nhạc Đá Màu, chỉ cảm thấy ánh nắng mặt trời hôm nay đặc biệt sáng lạn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
36 chương
66 chương