Cuối cùng Giang Gia Nhiễm cũng dụ dỗ được Ngọc Nhi ăn màn thầu.
Tuy rằng chén cháo không nhiều lắm, nhưng đĩa rau lại rất hợp khẩu vị của nàng. Nhưng hợp khẩu vị cũng không thể khiến nàng no bụng. Nếu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, không thể lúc nào cũng lo lắng chính mình bị đói chết.
Giang Gia Nhiễm âm thầm cân nhắc, không thể dựa theo quỹ đạo này sống ở trong phủ. Nếu không chẳng bao lâu nàng sẽ giống nguyên thân nhắm mắt xuôi tay.Ăn sáng xong, Ngọc Nhi giúp nàng trang điểm chải đầu, sau đó lại vội vàng ra ngoài dọn dẹp. Bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, còn chưa tới giờ cơm trưa nàng đã đến phòng bếp đợi sẵn.
Giang Gia Nhiễm cũng mặc kệ nàng, chính mình mở ra cái rương của nguyên thân, trong đó có một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Nhìn một vòng mới thấy đồ vật đáng giá nhất chính là bộ váy cưới và đồ trang sức của ngày hôm qua.
Giang Gia Nhiễm là cô dâu gả thay, đôi cha mẹ nuôi kia không muốn mất mặt sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Hiện tại không biết của hồi môn đang ở trong tay người nào.
Giang Gia Nhiễm suy nghĩ nếu có cơ hội chắc chắn sẽ tra ra việc này. Đúng lúc này lại nhớ tới cái gì, mở cái rương ra tìm tòi một hồi, nàng nghi hoặc nhíu mày.
Theo trí nhớ của nguyên thân, nàng có một sợi vòng cổ vàng được khắc hoa văn rất phức tạp, phía dưới còn đặc biệt được tỉ mỉ điêu khắc một hình giọt nước. Từ khi còn bé nguyên thân đã mang theo chiếc vòng cổ này ở bên người, sao hiện tại không thấy nó đâu? Loại đồ vật quan trọng này chắc chắn sẽ không để ở của hồi môn, chẳng lẽ ngày đó nguyên thân vội vàng thu thập đã bỏ quên ở nhà họ Giang?
Nếu muốn nói đến chuyện của nam nữ chủ, Giang Gia Nhiễm cơ bản còn nhớ rõ. Nhưng về nguyên thân, ở trong sách vốn dĩ chỉ miêu tả vài chữ ít ỏi, nàng cũng không thể từ đó mà tham khảo.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy Ngọc Nhi từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy sắc mặt của nàng, Giang Gia Nhiễm liền biết cơm trưa đại khái là không đủ ăn.
Ngọc Nhi nhìn Thiếu phu nhân, khó xử không biết mở miệng như thế nào.
Vốn dĩ việc này không phải đi sớm hay muộn là có thể giải quyết.
Nàng đã đắc tội với quản sự của phòng bếp. Lúc trước có vài lần bị hắn đùa giỡn, bị nàng mắng cho vài lần thì trốn mất. Hiện giờ đi lấy đồ ăn tất nhiên sẽ bị hắn làm khó dễ.
Nhưng chuyện này thì thế nào, hắn làm việc phải nhìn mặt chủ tử. Bên trên chủ tử thế nào thì phía dưới sẽ làm y như vậy, vì thế bọn hạ nhân trong phủ đều không để Thiếu phu nhân vào mắt.
Cho dù Thiếu phu nhân biết chuyện này, cũng chỉ có thể khổ sở nuốt trôi cục tức. Nên nàng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ mà nói.
“Thiếu phu nhân, thì ra hôm nay là sinh nhật của tam tiểu thư. Tam tiểu thư tính tình có chút không tốt, không hợp ý là sẽ làm ầm lên. Nên hôm nay phòng bếp đều đang vội vàng chuẩn bị cho tam tiểu thư.” Ngọc Nhi bước lại cười, “Cũng may nô tì đi sớm, lấy được đồ ăn còn nóng.”
Không chờ nàng nói xong, Giang Gia Nhiễm đã cầm lấy hộp đồ ăn rồi mở ra, một chén cơm, hai món thức ăn chay. Đúng vậy, ít nhất là đồ ăn còn nóng.
Ngọc Nhi khổ sở rũ đầu xuống. Lại nhớ tới cái gì, xoay người chạy ra bên ngoài ôm một cái bao bố lớn vào phòng.
“Thiếu phu nhân nhìn xem, còn có cái này. Lúc nãy trên đường trở về nô tì đụng phải La tẩu tử. La tẩu tử là vợ của người gác cổng, làm người rất tốt, thấy nô tì liền thuận tay đưa cho cái này.” Ngọc Nhi để bao bố lên bàn, bên trong lăn ra một vài thứ.
Nhìn thấy đồ vật, ánh mắt của Giang Gia Nhiễm sáng lên, đây chính là khoai lang!
Ngọc Nhi chưa kịp hào hứng bao lâu thì ỉu xìu, giọng nói dần nhỏ lại. Nghĩ đến sân bên này nhỏ, không có phòng bếp riêng. Cái này lại không thể ăn sống, mấy hạ nhân như nàng cũng chỉ có thể ăn sống vài miếng vui miệng mà thôi.
Giang Gia Nhiễm không để ý Ngọc Nhi rủ rũ, nhặt lên một củ khoai lang, trông nó rất lớn, nhìn qua ăn rất ngon. Lại nghĩ nghĩ, nàng lấy ra một cây trâm màu sắc không mấy tươi đẹp, nhưng vẫn có giá trị.
“Ngươi đem cái này đưa cho La tẩu tử, giúp ta cảm ơn tâm ý của nàng.”
“Không cần đâu. La tẩu tử rất tốt, nàng sẽ không để ý đâu.” Ngọc Nhi vội vàng xua tay, không dám cầm lấy cây trâm. Chủ yếu là nàng cảm thấy đau lòng cho Thiếu phu nhân, trên người Thiếu phu nhân chẳng thừa được mấy món đồ.
Giang Gia Nhiễm không nhiều lời, mạnh mẽ nhét trâm vào tay của tiểu nha đầu.
“Người ta có lòng tốt mới cho ngươi đồ vật. Có lòng tốt thì xứng đáng nhận được chỗ tốt. Nhớ rõ đưa cho nàng ấy.”
Tiểu nha đầu nửa hiểu nửa không, nghe lời nàng cẩn thận đem trâm cất vào người, còn ngây ngốc hỏi: “Thiếu phu nhân thích ăn khoai lang sao?”
Từ khi vào cửa, Giang Gia Nhiễm cố ý kéo gần khoảng cách với nàng, nếu không Ngọc Nhi cũng không dám tùy tiện hỏi ra vấn đề.
Thấy Thiếu phu nhân gật đầu, tiểu nha hoàn vừa nỗ lực suy nghĩ tìm cách giải quyết, vừa trấn an nói: “Thiếu phu nhân đừng khổ sở. Ngọc Nhi sẽ nghĩ cách……”
Giang Gia Nhiễm nghe vậy cười, trong lòng cũng cảm động, nhìn nơi xa chậm rãi hít vào một hơi.
Sân của nàng đang ở tuy rằng vừa nhỏ vừa cách biệt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy không khí sinh hoạt ở phía bên kia bờ tường.
Cách một bức tường, nàng có thể nghe được tiếng bước chân qua lại, tiếng rao hàng của người bán rong. Tất cả những tạp âm ở bên ngoài như hòa quyện lại, khiến người ta không tự giác xem nhẹ sự ồn ào kia.
“Ngươi thấy không, vừa an bình lại vừa thái bình.” Giang Gia Nhiễm bỗng nhiên nói.
Nàng hơi hơi dương khóe miệng, đưa tay chỉ về bốn phía: “Có trời mây, có hoa cỏ, còn có ngươi và khoai lang, cuộc sống này không biết có bao nhiêu tốt đẹp.”
“Ta cần gì phải khổ sở, ta phải sống thật vui vẻ!”
Ngọc Nhi nghe không hiểu, chỉ nhớ tới hình như Thiếu phu nhân khen nàng tốt đẹp.
Tiểu nha đầu chưa từng nghe được lời khen ngợi trắng ra như thế, tức khắc ngượng ngùng cúi đầu. Có điều nàng vẫn chưa thể làm chủ tử có một bữa ăn no. Thất thần thở dài một lúc, đến khi hoàn hồn trở lại thì thấy Thiếu phu nhân xắn tay áo ngồi xổm ở góc sân.
Nàng tò mò chạy đến, thế nhưng thấy được Thiếu phu nhân đang ngồi nhóm lửa nướng khoai lang!
Giang Gia Nhiễm cực kỳ thuần thục nướng khoai lang, toàn bộ hành trình không để Ngọc Nhi nhúng tay. Chờ một lúc lâu sau, nàng lấy cành khô khều ra một củ khoai lang lớn nóng bỏng.
Ngọc Nhi xem đến choáng váng, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Giang Gia Nhiễm đem khoai lang đã nướng chín khều ra tới.
Con người luôn muốn sống một cuộc sống không bình thường, chờ đến khi mọi thứ thật sự biến thành không tầm thường, lại nghĩ đến bình thường an ổn sinh hoạt.
Ai ngờ chớp mắt một cái, ông trời lại cho nàng một cơ hội.
Chỉ cần tìm được thời cơ rời đi Ứng phủ, nàng chắc chắn sẽ tránh xa Ứng Chiếu Lâu và nam nữ chính. Lại tìm một nơi non xanh nước biếc, sống một cuộc sống điền viên chắc chắn sẽ không tồi.
Dù sao nàng có tay nghề, chắc chắn sẽ không để bản thân phải đói chết.
Giang Gia Nhiễm vừa suy nghĩ vừa nhặt một củ khoai lang đưa lên miệng thổi. Mới lột được một ít vỏ bên ngoài, bên tai nàng vang lên thanh âm non nớt quen thuộc: “Oa, thơm quá!”
Giang Gia Nhiễm quay đầu sang thì thấy cậu nhóc Ứng Lê không biết đến nơi này từ lúc nào. Cậu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khoai lang ở trong tay nàng với ánh mắt thèm thuồng.
Giang Gia Nhiễm thấy vẻ mặt “muốn ăn” của cậu thì đem củ khoai lang vừa lột xong cho hắn: “Ngươi vào đây từ chỗ nào thế?”
Lật Nhi cầm củ khoai nóng thổi thổi: “Cổng sân này không có khóa, cho dù khóa ta cũng có thể trèo tường.”
Lật Nhi là một đứa bé, tay chân cũng nhanh nhẹn, mới vừa rồi nàng thả sức tưởng tượng đến sinh hoạt trong tương lai nên không có lưu ý đến, càng miễn bàn đến vẻ mặt ngốc nghếch của Ngọc Nhi.
Giang Gia Nhiễm lại nhặt lên một củ khoai nóng ném cho Ngọc Nhi, thấy Lật Nhi cắn một mồm to, quay đầu hỏi cậu: “Ăn thế nào?”
“Ngô…… Quá thơm, ăn quá ngon!” Lật Nhi không phải chưa từng ăn khoai lang nướng, nhưng không thể so được với khoai lang nướng này.
“Thật là lợi hại.” Ngọc Nhi nhìn chằm chằm củ khoai trong tay, lẩm bẩm cảm khái. Dù sao từ trước đến giờ nàng chưa thấy chủ tử nào có thể nướng khoai lang.
Giang Gia Nhiễm đang dùng bàn tay đen thui nhặt khoai lang, nghe hai người nói như vậy thì vừa lòng cười cười.
Lật Nhi nhìn nàng, chớp đôi mắt tròn tròn, cái miệng nhét đầy khoai lang chậm rãi dừng lại.
Nhìn nàng không giống với mấy nữ nhân mà hắn gặp qua, một chút cũng không đoan trang. Rõ ràng nướng khoai lang đến dơ cả tay, lại thoạt nhìn không có một chút thô tục, còn rất xinh đẹp.
Lật Nhi nghe nói Ứng gia cưới vợ cho huynh của hắn. Hắn cứ nghĩ cô dâu Ứng gia chọn không phải người xấu mặt cũng xấu nết. Ngày hôm qua hắn trộm chạy tới xem, phát hiện nàng không có xấu. Không những thế, hôm nay còn mời hắn ăn khoai lang, nhìn qua nàng cũng là một người tốt.
Vậy là được rồi, hắn đành miễn cưỡng tán thành vị tẩu tẩu này vậy.……….
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
25 chương
79 chương
12 chương